Hiện trường bữa tiệc khai máy thật náo nhiệt, người phụ trách cấp cao của hai công ty giải trí đều thay ông chủ nói chuyện. Đương nhiên mấy trường hợp này ông chủ lớn không cần thiết phải mở miệng vàng, chỉ cần bản nhân trình diện dự cắt băng, đi quanh toàn trường một chút là thể hiện ra khí phái ông chủ. Mỗi ngày đều có vô số lần buổi họp báo ra mắt phim, nhưng họp báo khai máy long trọng giống hôm nay ba năm cũng khó có được một lần, nên không khó nhìn ra trùm giải trí Phong Xa và Đông Tinh đối với hợp tác lần này rất coi trọng.

Hiện trường ầm ĩ, thỉnh thoảng có người đi tới cổ vũ A Nhạc, quan trọng nhất vẫn là cùng nhóm ông chủ có quyền thế kết thân.

Rất nhiều người đều xem trọng lần hợp tác giữa A Nhạc và Thư Diệu. A Nhạc đôi khi sẽ lôi kéo Thư Diệu tán gẫu vài câu, ngay cả nam nhân cũng nhìn ra được tuy biết nhau không lâu, nhưng hai người rất là thân thuộc.

“Không nghĩ tới anh cũng thích ra biển câu cá, tôi cũng thích leo lên du thuyền đi câu, bất quá bạn bè tôi không thích, cũng không thích những hoạt động như vậy, lần sau các anh có hoạt động nhớ kêu tôi.” A Nhạc một ly tiếp một ly uống, có lẽ vì cao hứng nên mấy thanh niên họ quen chút liền nói chuyện thật thoải mái.

Lâm Mộ Thiên không có nghe thấy Thư Diệu trả lời, nhưng nghe được Nhiên Nghị tươi cười: “Cậu hiện tại là người rất nổi, ông chủ Lâm của cậu có thể cho cậu nghỉ ngơi sao? Cậu về sau còn nhận rất nhiều công tác, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn cậu không có thời gian chơi bời.”

A Nhạc cũng không phủ nhận, hắn hiện tại rất nổi, so với Lâm Mộ Thiên mà Phong Xa từng cật lực nâng đỡ còn nổi hơn rất nhiều……

“Cậu cũng không giống ngôi sao hết thời nào đó, muốn tìm chút việc để làm còn bị người ghét bỏ.” Nhiên Nghị ám chỉ liếc mắt nhìn Lâm Mộ Thiên, rồi lại quay đầu bày ra sắc mặc hoà nhã với A Nhạc: “Cậu cũng không giống với mấy lão già hết thời này, cậu cùng Thư Diệu diễn xong bộ phim này thì sẽ càng nổi tiếng.”

“Đúng rồi, hiện tại cậu là người rất nổi của công ty.” An Lâm ở bên cạnh không có gì tư vị chua chát bổ sung vài câu.

Lâm Mộ Thiên hoàn toàn xem như không nghe thấy, Nhiên Nghị thấy nam nhân phản ứng bình thường, thật sự không thú vị nên cũng không có tâm tình tiếp tục nói nữa. Bữa cơm này đối với nam nhân mà nói thật sự rất buồn.

Đều là người của thương trường, ở trường hợp công cộng đều bàn việc công, cho dù ở phía sau lén lút cấu kết như thế nào hay dù có đối địch như thế nào, thì tại những trường hợp lớn này việc giữ hòa khí vẫn làm được. Mấy người rảnh rỗi sẽ nói chuyện một chút, thậm chí còn có thể uống với nhau mấy chén. Người đi đầu là A Nhạc, ồn ào uống rượu cũng là A Nhạc, kéo không khí lên cũng là A Nhạc, Lâm Mộ Thiên xem ra người thanh niên này rất có sức sống, hơn nữa dám giận dám nói.

Lâm Mộ Thiên nhìn thấy tình huống này cũng không có ngăn cản, ngược lại cảm thấy không tồi, ít nhất không giống lúc nãy áp lực như vậy. Mấy người phụ nữ ngồi cùng bàn tán dương bọn họ tửu lượng không tồi, rượu uống hết rồi còn chưa say. Nam nhân cảm thấy tửu lượng của mình không tốt lắm, uống bia còn có thể được mấy lon nhưng nếu cùng bọn họ uống cái loại rượu Tây này, không được mấy hớp y liền say.

Mấy lần trước y đều uống rượu mạnh, nói như thế nào y cũng là đàn ông, cũng sẽ uống rượu. Có điều uống rượu tây mạnh quá sẽ đặc biệt dễ say, y đối với cái loại rượu này không có khả năng miễn dịch.

Lâm Việt ở dưới bàn nhẹ nhàng mà nhéo nhéo tay nam nhân, nam nhân thuận theo ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy Lâm Việt chăm chú nhìn y. Giọng Lâm Việt cũng tự nhiên đè thấp đi rất nhiều:“Nếu anh mệt trước nhờ người an bài phòng cho anh nghỉ ngơi, bên ngoài mưa lớn như vậy, đêm nay chúng ta cũng không trở về được.”

“Không sao, tôi chờ cậu.”

Lâm Mộ Thiên quả thật là chờ Lâm Việt cùng nhau rời đi, đương nhiên, trước khi y đi vẫn rất lễ phép hướng mấy người ngồi cùng bàn nói một tiếng “Gặp lại sau” mới rời đi.

Đương nhiên mọi người phản ứng cũng không lớn, đều chỉ gật gật đầu, bận tâm đến thân phận nên mọi người cũng chưa hỏi.

Nhân viên trong đoàn phim an bài phòng cho bọn họ, phòng hai người sát nhau. Bên này là địa phương cho khách quý trọ, chỉ có ông chủ và diễn viên chính cùng với nhà đầu tư hay mấy đại gia linh tinh mới có thể vào ở. Đương nhiên Lâm Mộ Thiên cũng được thơm lây từ Lâm Việt nên may mắn được đãi ngộ tốt như thế.

Tia chớp chói mắt khiến cho trong phòng lúc sáng lúc tối, Lâm Việt không có về phòng mình, không nghi ngờ là đêm nay hắn và Lâm Mộ Thiên cùng nhau ngủ. Chuyện xảy ra ở ngõ nhỏ hôm nay làm cho Lâm Việt rất nhớ nhung, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Lần này nam nhân cũng không phản kháng, khiến cho Lâm Việt vui mừng nhảy nhót. Sau khi ôm nam nhân tắm rửa xong, Lâm Việt liền ôm nam nhân ngủ, trên người Lâm Việt truyền đến nhiệt độ thật ấm áp, còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm.

Bên ngoài mưa to tầm tã cọ rửa mặt đất, trong phòng lò sưởi mở không lớn, trong chăn cũng rất ấm áp. Lâm Việt có thể là mệt mỏi, hơn nữa lúc nãy uống không ít rượu, hiện tại ngủ thật ngon, nhưng nam nhân lại ngủ không được. Nam nhân xuống giường đi uống nước, lại nghe thấy tiếng người đi lại bên ngoài, y vừa mở cửa ra liền thấy nữ ngôi sao kia kéo Vĩnh Trình đi ngang qua phòng y. Nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên của nam nhân chính là đóng cửa.

Cửa còn chưa kịp đóng, chợt nghe thấy giọng nói nghe không ra cảm xúc gì của Vĩnh Trình, không chút hoang mang mệnh lệnh: “Không cho phép đóng cửa.” Nói xong, Vĩnh Trình đưa nữ ngôi sao kia trở về phòng, liền vòng trở lại.

Lâm Mộ Thiên cúi đầu, thực lo lắng hỏi Vĩnh Trình: “Có việc gì sao?”

“Hôm nay không phải cả ngày anh đều chờ mong tôi sẽ nói với anh sao? Giờ lại lộ ra biểu tình không muốn nghe tôi nói, anh muốn tôi làm như thế nào?” bên miệng Vĩnh Trình nhếch lên vài tia cười nhạo. Hắn cảm thấy nam nhân đôi khi thật buồn cười, hắn đã thỏa hiệp đến nước này, hắn tự mình đưa lên cửa nghe giải thích, mà nam nhân ngốc Lâm Mộ Thiên này cư nhiên còn muốn đóng cửa. Điều này khiến cho hắn như thế nào chịu được loại kích thích này!

“Ngày đó tôi uống rượu, thật thất thố, xin cậu không cần để ở trong lòng……” Lâm Mộ Thiên không biết nên giải thích như thế nào, y chỉ là uyển chuyển giải thích, vì đêm đó đúng là đã gây phiền toái cho Vĩnh Trình.

Kỳ thật tự đáy lòng nam nhân không hy vọng Vĩnh Trình giận. Vĩnh Trình đối với y tốt lắm, y cũng biết, y đều nhìn ở trong mắt, cũng có thể cảm nhận được; nhưng y không có biện pháp thay đổi cái nhìn của Vĩnh Trình đối với y.

“Còn gì nữa?” Vĩnh Trình đứng ở trước mặt nam nhân, mặt không đổi sắc nhìn chăm chú vào y.

“Ngày hôm sau tôi có gọi điện thoại cho cậu, nhưng từ ngày đó tới giờ…… điện thoại của cậu không kết nối được……” cái tay đỡ cửa của Lâm Mộ Thiên có chút run run, nhỏ đến mức khó phát hiện.

Hai người đều trầm mặc một hồi lâu, Lâm Mộ Thiên cũng biết Vĩnh Trình đang đợi y tiếp tục nói, y do dự nửa ngày mới nói: “Không nghĩ tới hôm nay lại ở chỗ này nhìn thấy cậu, còn cùng người của Công ty giải trí Đông Tinh một chỗ.”

Quan trọng hơn là đối phương còn là một nữ minh tinh. Lâm Mộ Thiên đương nhiên không biết nữ ngôi sao hôm nay cùng Vĩnh Trình một chỗ kia, kỳ thật là vợ của chú Vĩnh Trình. Chú hắn hôm nay có chuyện không thể ra mặt nên bảo hắn đại diện ra mặt, đương nhiên chuyện này Vĩnh Trình cũng không tính nói cho Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên còn đang tiếp tục vì chuyện ngày đó mà áy náy nên không có phát hiện Vĩnh Trình đang đánh giá áo tắm bị buông lỏng một nửa của y. Dưới lớp áo hơi mở kia, làn da màu mật ong như ẩn như hiện trong ánh đèn hành lang u ám.

Ánh mắt Vĩnh Trình đang biến hóa, hắn từng chút một tới gần nam nhân, đem nam nhân để ở trên tường hành lang. Cửa phòng hờ khép lại, ngay tại khoảnh khắc nam nhân nháy mắt, môi y bị nụ hôn thình lình ngăn chặn, mà cả người Vĩnh Trình đều dán lên người nam nhân, hai tay đều xâm nhập vào trong áo nam nhân sờ đến sờ đi.

Nơi này là hành lang, sao có thể càn rỡ to gan như vậy, nếu bị người chụp được thì bọn họ đều sẽ xong đời! Lâm Mộ Thiên muốn nói nhưng miệng bị ngăn quá chặt chẽ, đẩy cũng đẩy không ra, cuối cùng hai tay còn bị khoá ở trên tường.

Vĩnh Trình không phải đùa giỡn, hắn hôn đầu lưỡi nam nhân đến run lên, đầu lưỡi bá đạo không cho phép nam nhân có một tia phản kháng. Này tựa hồ như đang tuyên cáo quyền sở hữu của hắn.

Hơi thở của hai người trở nên dồn dập, hơi thở nóng bức ở giữa môi hai người chậm rãi tản ra, nam nhân buông tha chống cự tiếp nhận Vĩnh Trình hôn. Mà nụ hôn vốn mãnh liệt có chứa tính cắn nuốt kia vì phản ứng dịu ngoan nam của nhân mà trở nên chậm rãi vài phần; nhưng nụ hôn này vẫn như trước nóng bỏng, hôn đến mức đầu lưỡi nam nhân run lên, đôi môi đều phiếm đỏ.

Vĩnh Trình buông môi nam nhân ra, môi nam nhân thật nóng thật mềm, hắn thật thích. Nhưng mỗi khi nghĩ tới cảnh tượng đêm đó nam nhân chủ động hôn Thanh Dương, Vĩnh Trình trong lòng liền cực độ bất mãn.

Hắn tự nhận mình đã đối với nam nhân rất tốt, đời này hắn vẫn là lần đầu tiên thật tình đối với một người như vậy, nhưng hành vi tự tung tự tác  “không tuân thủ lời chồng” của nam nhân làm cho hắn rất là giận, khiến hắn sinh ra cảm giác bị đùa giỡn, bị lừa gạt tình cảm.

“Cậu muốn làm gì?” Nam nhân đẩy Vĩnh Trình ra, vì y cảm giác được tay đối phương bắt đầu vuốt ve đùi y.

“Anh nói tôi muốn làm gì, tôi liền làm cái đó.” Vĩnh Trình ánh mắt nặng nề nhìn nam nhân, trong đôi mắt mê người lộ ra dục vọng mãnh liệt. Hắn đặt nam nhân ở trên tường, mở áo tắm của nam nhân ra, làm cho thân thể nam nhân hoàn toàn bại lộ ở trước mắt hắn.

Động tác của Vĩnh Trình thật thô lỗ, khi hắn nhìn thấy hôn ngân bắt mắt trên vai nam nhân, thì trong đôi mắt mê người có lửa giận đang thiêu đốt. Sắc mặt hắn khó coi nhìn chằm chằm ánh mắt trốn tránh của nam nhân, hắn xiết chặt áo tắm của y, giống như đang cật lực nhẫn nại xúc động muốn đánh nam nhân.

Vĩnh Trình ngữ khí lạnh lùng hỏi: “Ai làm?”

“Là Lâm Việt……” Lâm Mộ Thiên thành thực trả lời, môi nam nhân lạnh lẽo, ban đêm trên hành lang gió thổi khiến tay chân y lạnh lẽo.

Vĩnh Trình nghe được câu trả lời sau cũng không có giận, hắn còn thay nam kéo lại áo. Hắn vốn rất giận, cũng muốn nam nhân cho hắn một giải thích hợp lý, nhưng nhìn thấy nam nhân lớn tuổi dưới ánh mắt ép hỏi của hắn thì bả vai run nhè nhẹ, cùng ánh mắt ủy khuất, cùng với đôi môi vì lạnh lẽo mà khẽ run của nam nhân, mỗi một chi tiết đều khiến cho hắn không thể đi so đo.

Vĩnh Trình vẻ mặt phiền táo mà nói: “Tôi tha thứ cho anh, anh không cần lộ ra biểu tình bị người khi dễ này, tôi nhìn không thoải mái.” Giọng hắn không lớn, lộ ra một chút vô lực.

Nam nhân kỳ thật cũng hiểu được, nhân vật trẻ tuổi lại có tiền như Vĩnh Trình, cùng một chỗ với một đại thúc lớn tuổi như y sẽ chịu thiệt.

“Tôi biết……” Lâm Mộ Thiên mỏi mệt mở miệng.

Vĩnh Trình im lặng nghe.

“Cậu giờ có lẽ thật sự rất muốn cùng tôi một chỗ, tôi cũng tin những gì cậu nói đều là sự thật, nhưng qua hai ba năm nữa cậu sẽ không nghĩ như vậy ……” Lâm Mộ Thiên nghĩ rất xa, y không thể không suy nghĩ, y không muốn về sau mỗi ngày đều lo lắng.

Vĩnh Trình ngăn cản nam nhân muốn trở về phòng, hắn cơ hồ là không hỏi ý kiến nam nhân liền cố chấp mở chân nam nhân ra, chen vào giữa hai chân nam nhân. Khi dục vọng của hắn chôn vào trong thân thể nam nhân, nam nhân dùng sức bịt chặt miệng mình, y lo lắng âm thanh của mình bị nghe thấy……

“Không cần che miệng, tôi muốn nghe âm thanh của anh, mau mở tay ra.” Vĩnh Trình thẳng tiến địa phương mềm mại kia của nam nhân, hậu huyệt của nam nhân hút hắn thật thoải mái. Hắn vươn tay bỏ cái tay nam nhân đang che miệng ra, làm cho tiếng rên rỉ của nam nhân từ trong miệng phát ra.

Tư thế mạnh mẽ tiến vào như vậy làm cho nam nhân thật không thoải mái, mấy lần y muốn thả lỏng nhưng lại không được. Vĩnh Trình tiến vào làm cho y cảm giác đau đớn, tiếng hút khí của nam nhân ở trên hành lang có vẻ đặc biệt rõ ràng. Đôi môi nam nhân bị Vĩnh Trình nhiệt tình hôn, âm thanh phát ra khi mút vào làm người ta tim đập gia tốc, theo hô hấp tăng thêm của nam nhân, thế công của Vĩnh Trình càng phát ra mãnh liệt.

Vĩnh Trình cứ như vậy đặt y ở trên tường, ngay trên hành lang tùy thời sẽ có người đến, không ngừng muốn nam nhân.

Ban đêm điên cuồng làm cho nam nhân có chút chống đỡ không được, lưng nam nhân dựa trên tường, hai chân y không chạm đất, cả người cơ hồ bị Vĩnh Trình nâng. Nam nhân không thể chống đỡ, hai tay chỉ có thể ôm cổ Vĩnh Trình, tư thế như vậy làm cho Vĩnh Trình có thể không cần cố sức cũng có thể xâm nhập vào trong cơ thể y.

“Thanh Dương mà anh thích, đã làm với anh như vậy chưa? Hắn có đem anh đặt ở trên tường, bảo anh mở đùi ra cam tâm tình nguyện tiếp nhận hắn không? Có hay không?” Giọng Vĩnh Trình dị thường bình tĩnh, hai mắt hắn lẳng lặng nhìn thẳng mặt nam nhân, không cho nam nhân có cơ hội trốn tránh.

Lâm Mộ Thiên không thể làm gì, lắc đầu: “Không có, không có, cậu bỏ tôi xuống……”

Đôi môi duyên dáng của Vĩnh Trình nhẹ nhàng mân mê nhũ thủ trước ngực nam nhân, đầu lưỡi ma sát điểm nhô ra trước ngực y. Nghe thấy tiếng rên rỉ cực kỳ ẩn nhẫn của nam nhân, hắn dùng lực mút vào nhũ tiêm nam nhân, hô hấp nam nhân hỗn loạn cúi đầu hướng hắn “ cầu xin tha thứ ”.

“Không cần hút……”

Vĩnh Trình ngừng mút vào nhũ thủ của nam nhân, nhưng môi của hắn vẫn dán lên nhũ tiêm hơi dựng thẳng kia của y, hắn chậm rãi mở miệng: “Anh nói anh thích Thanh Dương, nhưng thân thể của anh lại nói thích tôi.” Khi hắn nói chuyện thì nhiệt khí thở ra đều kích thích ngực nam nhân, tim nam nhân nhảy lên thình thịch.

Vĩnh Trình ôm nam nhân không mệt chút nào, chậm rãi cử động tiến vào bên trong nam nhân. Trong hơi thở hỗn loạn hơi suyễn của y, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, nam nhân thiếu chút nữa liền đá phải bình hoa lớn trang trí trên hành lang ngã xuống.

Hành vi to gan của Vĩnh Trình làm cho tâm tình nam nhân trở nên khẩn trương lại mê mang. Ở nơi như vậy mà làm loại chuyện này, khiến cho nam nhân vừa thẹn thùng lại vừa xấu hổ, nhưng y lại không có khả năng kêu “cứu mạng”. Không thể phủ nhận đó là trong hoàn cảnh này, dưới ái ân xấu hổ này, nam nhân thế nhưng có khoái cảm. Y muốn đè lại âm thanh phát ra, nhưng tiếng thở dốc của y lại càng lúc càng lớn, xen lẫn một vài tiếng rên rỉ mong manh, trên hành lang đêm khuya có vẻ phi thường rõ ràng.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn chưa dừng, thỉnh thoảng có tia chớp và tiếng sấm nặng nề vang lên làm cho nam nhân càng thêm áp lực. Vĩnh Trình đang liếm lộng nhũ tiêm y, hạ thân không ngừng tiến vào làm cho nam nhân không tiếng động bắt đầu nghẹn ngào, cổ khoái cảm kia chậm rãi lan khắp lưng y, giống như khuếch tán khắp thân thể. Dục vọng đứng thẳng ngay trước của nam nhân run run chảy ra yêu dịch……

Nhưng vào lúc này.

Cửa phòng gần trong gang tấc kia, đột nhiên phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, cửa phòng ngay bên cạnh hai người đang chậm rãi mở ra …… (=.,= cứ làm ngừ ta đứng tim hoài)