“Anh ở chỗ này sao?”

“Phải.”

Hướng Nam nhìn ra phía ngoài một chút, chỉ hẻm nhỏ kia: “Từ đây đi vào, thấy cầu thang thì trực tiếp đi lên. Chỗ tôi ở chính là căn phòng nằm chính giữa tầng ba của khu nhà trọ đơn giản kia.”

Hướng Nam nói rồi định xuống xe, nhưng Cao Hách kéo y lại.

Hướng Nam quay đầu nhìn, thấy Cao Hách tiến lại ngày một gần, cho rằng Cao Hách định hôn y, không ngờ Cao Hách chỉ ngửi ngửi người y mấy cái, sau đó nói: “Không có.”

“Không có gì cơ?”

Hướng Nam quay cả người lại.

Y không hiểu chuyện gì nhìn Cao Hách, bị Cao Hách kéo nhẹ lại.

Cao Hách giống như Thường Triết lần trước, nới rộng cổ áo Hướng Nam vùi đầu vào cổ y ngửi ngửi.

Hướng Nam thấy hắn như vậy, khẽ giãy ra, hỏi: “Cậu sao vây?”

“Trên người anh… có mùi anh trai tôi.”

Hướng Nam nghe thấy vậy thì nhíu mày.

“Cậu đừng nói linh tinh. Sao trên người tôi lại có mùi anh cậu được?”

Hướng Nam cho rằng Cao Hách đang nghi ngờ y quyến rũ Cao Hạo, có phần giận dữ: “Tôi với anh cậu chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”

“Tôi đương nhiên biết giữa hai người chưa xảy ra chuyện gì…”

Cao Hách nói rồi hôn lấy Hướng Nam.

Hắn tham lam mút lấy cánh môi mềm của Hướng Nam, giọng trầm trầm: “Thân dưới anh ấy đã phế, cho dù lột sạch anh đẩy vào lòng anh ấy, anh ấy cũng không thể làm gì.”

Thế nhưng…

Trên người Hướng Nam thực sự có mùi Cao Hạo.

Mùi nước hoa Eau de cologne thoang thoảng phải mời chuyên gia về pha chế rất đặc biệt kết hợp với mùi hương từ trên cơ thể Cao Hạo, độc nhất vô nhị, lúc Cao Hách vừa ngửi được, còn cho rằng…

“Hôm nay có phải anh ngồi vào lòng anh ấy…”

“Cậu nói linh tinh cái gì vậy?”

Cao Hách hỏi vậy là vì nhớ ra lần trước ở nhà mình nhìn thấy Hướng Nam ngồi trong lòng Cao Hạo đi dạo trong vườn hoa.

Hắn nói vậy làm Hướng Nam có chút bực bội thực sự tức giận.

Hướng Nam mở cửa xuống xe.

Cao Hách bảo bối vội vàng xuống xe kéo Hướng Nam lại.

“Tôi không có ý gì, anh đừng giận.”

“Tôi không giận.”

Hướng Nam lắc đầu rút tay mình lại định đi vào trong ngõ, không ngờ, y bị Cao Hách giật lại đè lên cửa xe.

Cằm Hướng Nam bị giữ chặt.

Miệng bị ép mở ra cùng Cao Hách hôn sâu.

Ngay giữa đường lớn, Cao Hách mặc kệ người đi đường mà làm loại chuyện này, Hướng Nam hoảng sợ.

Hướng Nam hoàn hồn lại liền đẩy mạnh Cao Hách ra.

Cao Hách lùi lại một bước, rồi lập tức lại tiến lên giữa Hướng Nam.

Hướng Nam thấy mặt hắn áp lại càng gần, vội đưa tay che miệng hắn.

Hướng Nam bắt đầu hối hận lúc nãy tùy tiện xuống xe.

Hướng Nam nhỏ giọng kích động nói: “Cậu đừng như vậy, đây là ở ngoài đường.”

Cao Hách bảo bối nghe vậy lông mi khẽ rung lên, cười nhẹ.

Hắn kéo tay Hướng Nam xuống, nhỏ giọng: “Nếu không phải ngoài đường thì thế nào cũng được sao?”

Câu “thế nào cũng được” làm mặt Hướng Nam hơi ửng hồng.

Cuối cùng, Hướng Nam nhỏ giọng mắng hắn: “Không có chuyện đấy.”

Cao Hách vẫn cười cười. Hắn cũng không để ý ánh mắt người qua đường, cắn lên khóe môi Hướng Nam.

Tay Hướng Nam để lên ngực hắn định đẩy hắn ra lại bị Cao Hách giữ lấy. Hướng Nam vừa bực bội vừa bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng như thế nữa.”

Hướng Nam nói rồi nhìn trái nhìn phải.

Cứ thế này, nếu có hàng xóm đi qua nhìn thấy, y sau này không thể ở đây nữa.

“Tôi có thể lên nhà không?”

“Hả?” Ánh mắt Hướng Nam di chuyển lại nhìn về Cao Hách.

Cao Hách nắn cằm Hướng Nam, hỏi lại lần nữa: “Tôi có thể lên nhà không?”

Hướng Nam ngước mắt nhìn về phía phòng trọ của mình, cuối cùng, lắc đầu nhỏ giọng: “Không tiện.”

Đừng nói đưa Cao Hách lên, cho dù chỉ một mình Hướng Nam lên, y cũng không biết có tiện hay không.

Nếu cô gái kia vẫn chưa rời đi.

Nếu Thường Triết lúc này đang lăn lộn trên giường với cô gái đó.

Hướng Nam nghĩ rồi, nhíu mày.

Bộ dạng của Hướng Nam đã bán đứng y.

Cao Hách nhìn ra cái gì đó, hỏi y: “Có phải có người trên đó không?”

“Hả?” Hướng Nam ngẩng đầu.

Cao Hách hỏi: “Ai ở trên đó?”

Cao Hách không thấy y trả lời, liền đưa tay nâng cằm y lên.

Hướng Nam thấy hắn lại gần, vội vàng quay đầu tránh.

Y đáp: “Là Thường Triết.”

Trong mắt Cao Hách hiện lên một cảm xúc gì đó.

Rất nhanh, Hướng Nam không kịp nắm bắt.

“Cậu ta bắt đầu đến ở chỗ anh từ lúc nào?”

Hướng Nam cảm thấy Cao Hách đang giận dữ, thế nhưng cẩn thận quan sát, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như không có gì.

Sau đấy, Hướng Nam thực sự suy nghĩ một lúc, nói: “Được một tuần rồi.”

Hướng Nam ngẩng đầu: “Có sao không?”

“Không có.”

Cao Hách bảo bối thực sự tức giận rồi.

Vì Hướng Nam cảm nhận dược.

Cao Hách xoa mặt Hướng Nam.

Hắn dịu giọng: “Tối nay anh không về được không?”

Không về?

“Vậy đi đâu?”

“Đi về chỗ tôi.”

Về trường học?

Chút không muốn Hướng Nam để lộ ra bị Cao Hách nhẹ nhàng hôn lấy.

Hướng Nam bị hắn hôn như vậy, lập tức căng thẳng nhìn quanh bốn phía.

Cao Hách không an phận, Hướng Nam không dây dưa mãi với y ngoài đường lớn.

Hướng Nam kéo tay Cao Hách, nhỏ giọng nói với hắn: “Tôi đi đây.”

Cao Hách mắt nhìn Hướng Nam đi vào trong ngõ nhỏ tối mịt, trong lòng cực không vui vừa lên xe liền lập tức lấy di động gọi vào số Thường Triết.

Thường Triết vừa nhấc máy, Cao Hách liền hỏi: “Nói thật đi, cậu đang ở đâu?”

“Lần trước không phải tôi nói rồi sao? Thời gian này tôi ở khách sạn.”

Cao Hách nghe thấy vậy, hàng lông mi dài khẽ rung lên mấy cái.

Cuối cùng, hắn lạnh lùng nói: “Cậu sẽ gặp báo ứng!”

Vô duyên vô cớ bị người ta nguyền rủa.

Còn vô duyên vô cớ bị người ta dập điện thoại.

Thường Triết bảo bối vừa ra tắm xong cầm điện thoại ngây người nhìn chằm chằm, có chút không hiểu.

Thường Triết thấy kỳ quái đang định gọi lại.

Thế nhưng nghe thấy tiếng mở cửa, cho rằng mụ ôn thần ngồi ngoài phòng khách cuối cùng đã chịu đi, y tắt điện thoại, quấn chiếc khăn tắm lớn quanh hông đi ra.

Y nhìn thấy Hướng Nam, sững sờ.

Lại nhìn cô nàng kia không biết vì sao lại mặc áo sơ mi của y, y lại ngây người.

Thường Triết bảo bối sao có thể quên bộ dạng lúc này của mình là như thế nào.

Tình cảnh lúc này thực dễ gây hiểu lầm.

Trên mặt Thường Triết lập tức hiện lên nét hoảng loạn.

“Không như anh nghĩ đâu.”

Hướng Nam quay đầu rời đi.

Thường Triết đuổi theo, đi đến trước cầu thang nhìn nhìn bản thân liền lập tức quay về.

Y chạy vào phòng tiện tay cầm quần với áo phông rồi vội vàng lao ra ngoài.

Cuối cùng, cô nàng vẫn luôn bị bỏ mặc bên cạnh thấy có chút khó hiểu đột nhiên nghĩ ra cái gì, đuổi theo ra cửa hét: “Này, thế tôi phải làm sao?”

“Cô ĐMN đi chết đi!”

Thường Triết tay chân rối loạn mặc quần áo vào giận dữ quay đầu gào lại.

Sau đó, y chạy xuống dưới tầng, ra ngoài đường lớn không thấy Hướng Nam đâu, trong lòng hoảng hốt.

Đi đâu rồi?!

Đi đâu rồi?!

“Đại thúc!”

Kêu to, thấy trên đường không có bóng người nào có phản ứng, Thường Triết cảm thấy lớn chuyện rồi nhìn trái nhìn phải, bắt đầu chạy men theo vỉa hè tìm kiếm.