Biệt thự ven biển, bãi biển tư nhân, Hướng Nam ngồi trong căn phòng quay mặt về phía vườn hoa nhỏ cùng bờ biển, nhìn bãi cát bên ngoài, chờ rất lâu nhưng chẳng thấy ai tới.

Chén trá đã hết quá nửa. Hướng Nam liếc thoáng qua người vệ sĩ đứng cách cửa không xa, buồn chán đứng dậy, bước ra khỏi phòng, đi về phía bờ cát xinh đẹp khiến con người ta thư thái kia.

Cảnh sức đẹp đẽ vô cùng, mặt trời còn có mây che bầu bạn. Hướng Nam đường đột xâm phạm chỉ là vì cảm thấy vô vị, muốn ra ngoài tản bộ, đi dạo một chút

Y bước đi trên bờ cát, dọc theo làn cát trắng vàng chầm chậm đi lên. Trong lúc thưởng thức, một bóng người đột nhiên lọt vào tầm mắt khiến y ngây người.

Hướng Nam đi qua.

Người đó da rất trắng, bộ dạng thanh tú dịu dàng, mặc một chiếc áo ba lô kẻ màu xanh nhạt, quần đùi trắng, chân để trần ngồi dưới tán ô, im lặng ngắm biển mà ngây người.

“Xin chào…..”

Không thể nhìn ra được tuổi tác của người đó.

Y không có phản ứng gì với Hướng Nam qua chào hỏi.

Hướng Nam cảm thấy kỳ quái, nghĩ y có phải quá nhập thần hay không, lại nói lại một lần nữa: “Xin chào.”

Người kia vẫn chẳng có phản ứng gì.

Hướng Nam thấy khó hiểu, nhíu mày.

Y đưa mắt nhìn xuống phát hiện trên tay người dính rất nhiều cát.

Đổi là ai khác, tay như vậy nhất định sẽ vội vàng phủi vỗ để làm sạch tay.

Thế nhưng người kia dường như không có cảm giác gì, mặc kệ hai tay như vậy, hơn nữa bàn tay đầy cát còn để trên chiếc quần trắng tinh sạch sẽ của chính mình.

Hướng Nam nhướn mày.

Y cúi xuống, khẽ hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Cậu ấy không sao.”

Đột nhiên một tiếng nói truyền tới, Hướng Nam ngước mắt lên, nhìn thấy người xuất hiện trước mắt thì kinh ngạc.

Hướng Nam đứng thẳng dậy.

Trước mặt là một người đàn ông làm khung cảnh xung quanh bừng sáng.

Áo sơ mi trắng thoải mái, quần bò xanh nhạt xắn gối, không đi giày.

Cho dù rất đơn giản nhưng nụ cười sáng chói kia đủ khiến phụ nữ gào thét.

“Xin chào, tôi là cha Thường Triết, Thường Lạc.”

Thường Lạc không giống cha mẹ đám sói con khác mà Hướng Nam từng gặp. Hành động đưa tay ra tự giới thiệu này quả thực khiến Hướng Nam thụ sủng nhược kinh.

Hướng Nam thận trọng bắt tay, Thường Lạc lại tỏ ý mời Hướng Nam ngồi xuống. Thường Lạc cúi đầu dịu dàng nhìn người ngồi bên kia, thấy trên tay y đầy là cát liền khẽ nhíu mày.

“Dean, đi lấy cho tôi một chiếc khăn ướt lại đây.”

“Vâng.” Người đàn ông sau lưng ông đáp một tiếng rồi rời đi. Thường Lạc cũng ngồi xuống, nói với Hướng Nam: “Chuyện giữa cậu và Thường Triết, tôi có biết sơ qua đôi chút.”

Hướng Nam chau mày, căng thẳng: “Sau đó thì sao…”

“Tình trạng bây giờ của Thường Triết cậu cũng biết đấy. Nó chỉ ỷ lại vào cậu, thế nên tôi muốn nhờ cậu một việc, tạm thời thay tôi chăm sóc cho nó.”

Hướng Nam định bảo không sao cả, nhưng vừa mở miệng thì Dean đã mang khăn lau tới.

Thường Lạc nhận chiếc khăn ướt rồi nắm lấy tay người kia, cẩn thận lau chùi.

Những hạt cát được dịu dàng lau đi. Người kia thì giống một con rối gỗ, để mặc Thường Lạc làm gì thì làm, một chút phản ứng cũng không có.

Thường Lạc thấy Hướng Nam nhìn chằm chằm người kia thì dịu dàng cười: “Rất tò mò phải không?”

“Hả?” Hướng Nam cảm thấy mình nhiều chuyện, xấu hổ lắc đầu: “Không có.”

“Cậu hẳn cũng biết được ít nhiều chuyện của nhà họ Thường chúng tôi rồi nhỉ.”

Hướng Nam nghe vậy thì vội vã lắc đầu: “Không nhiều lắm.”

“Ồ?” Thường Lạc trực tiếp tỏ ý không tin, nói với Hướng Nam: “Thực ra cũng không phải bí mật gì, cậu cũng không cần phải căng thẳng. Biết thì là biết thôi. Đây cũng là nguyên nhân Thường Triết đổ bệnh, vì nó, tôi với cậu hãy thẳng thắn không che giấu việc gì.”

Nếu Thường Lạc đã nói vậy, Hướng Nam còn có gì để kiêng kị. Y trực tiếp kể lại những gì nghe được, mong Thường Lạc chứng thực.

“Đặc sắc như vậy?” Thường Lạc khẽ cười: “A Hủy kể cậu nghe sao?”

Hướng Nam ngây người.

Hướng Nam chưa nói là ai kể thế nhưng thái độ của Thường Lạc lại rất kỳ quái.

“Nhẽ nào chuyện năm ấy không phải như vậy?”

Thường Lạc bật cười ha ha, nói năng mập mờ: “Cậu bảo vậy thì chính là vậy đi.”

Hướng Nam nhíu mày, mở miệng. Đột nhiên người vốn luôn bất động bên cạnh họ cử động.

Y vừa cử động, Thường Lạc lập tức cau mày.

Thường Lạc rất hồi hộp khẽ nắm lấy vai y. Đôi mắt xanh thẫm của người kia bỗng nhìn về phía Hướng Nam rồi đột nhiên mỉm cười.

“Có…..” Giống như người lâu ngày không nói, giọng y gượng gạo, khàn khàn khe khẽ: “Có khách tới sao?”

Lời người kia khiến Hướng Nam ngồi trước mắt y đã được khá lâu ngẩn người.

Thường Lạc hình như không thấy bất ngờ, gật đầu với y rồi dịu dàng nói: “Vừa tới.”

“Vậy…. sao không lấy đồ ra mời khách…..” Người kia nhìn mặt bàn, mắt chớp rồi lại chớp, động tác chậm chạp, tựa như căn bản không nhớ ra mình đang ở đâu, đầu mày hơi nhíu, bảo: “…. vậy?”

“Em đi lấy…..” Người kia chống tay đứng dậy, chậm chạp đi vào trong nhà.

Thường Lạc ngượng ngùng cười cười với Hướng Nam đang ngây người, cũng đi theo sau người kia vào trong nhà.

Hướng Nam bắt gặp nụ cười áy náy của Thường Lạc mới nhận ra mình kinh ngạc quá mức đến nỗi thất thần.

Hướng Nam có phần xấu hổ, không biết làm gì chỉ đành ngồi chờ. Không ngờ, Dean đi ra, mời Hướng Nam vào trong nhà.

Điều khiến Hướng Nam cảm thấy kỳ quái là vào trong nhà, chàng trai ngồi trên sofa lại mang bộ dạng như một con rối gỗ.

“Anh ta….”

“Cậu ấy không sao. Cậu ấy thi thoảng sẽ như vậy.” Thường Lạc khẽ cười, nói với Hướng Nam: “Về việc làm phiền cậu chăm sóc Thường Triết lúc trước tôi nhắc tới, cậu suy nghĩ thế nào?”

“Không có vấn đề gì.”

Tuy lưỡng lữ việc Trình Nam có nổi điên hay không, nhưng nghĩ tới tình trạng lúc này của Thường Triết, Hướng Nam liền đồng ý.

Thường Lạc gật đầu cảm kích: “Vậy thì tốt. Chỗ ở tôi đã chuẩn bị xong xuôi cho hai người rồi. Chờ lát nữa Dean sẽ đưa cậu về, chờ cậu dọn hành ly xong thì sẽ đưa cả hai người qua đó.”

Hướng Nam nghe vậy thì sửng sốt.

“Đi đâu?”

Thường Lạc thấy Hướng Nam hỏi vậy thì cảm thấy kỳ quái.

“Vừa rồi tôi chưa nói sao?”

Hướng Nam nhớ lại cuộc trò chuyện lúc trước của bọn họ rồi bảo: “Không cần chuyển sang chỗ khác, tôi ở lại chỗ ở hiện tại của tôi thực ra cũng không vấn đề gì.”

“Có vấn đề.” Thường Lạc nói thẳng với Hướng Nam: “Tina…..”

Thường Lạc quay sang nhìn người không có phản ứng kia rồi mới nói tiếp với Hướng Nam: “Tối đó không bắt được cô ta.”

Về chuyện này, Thường Lạc hôm đó đã hung dữ mắng mỏ ba người vệ sĩ kia một trận.

Nói một cách khác, Thường Triết hiện tại đang gặp nguy hiểm. Nếu y ở lại chỗ Hướng Nam thì không chừng ngay cả Hướng Nam cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Thế nhưng Thường Triết chỉ chịu dựa dẫm vào Hướng Nam. Vì để y có thể nhanh chóng khỏe lại, Thường Lạc cũng chỉ có thể trông mong vào Hướng Nam.

Thế nên Thường Triết và Hướng Nam ở cùng nhau, để bảo vệ an toàn, nhà họ Thường bọn họ nhất định phải chịu trách nhiệm về chỗ ở.

“Tôi không chuyển đâu.” Hướng Nam lắc đầu: “Thật không dám giấu, tôi còn hai đứa con nhỏ, tôi không thể để mặc bọn nó được.”

“Vậy thì cũng nhau chuyển qua.” Thường Lạc nói: “Tất cả những người trong nhà, ai cũng có thể chuyển qua.”

Hướng Nam do dự.

Vì an toàn của Thường Triết.

Nhưng phía Trình Nam, không dễ nói chuyện.

Hướng Nam nói lí nhí với Thường Lạc: “Xin lỗi, ông cho tôi một ngày để tôi suy nghĩ một chút.”

Thường Lạc cũng không miễn cưỡng y, khẽ cười rồi để Dean đưa Hướng Nam về nhà.

Hướng Nam vừa vào cửa nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Trình Nam lập tức nhớ ra chuyện ống đựng tiền kia.

Hướng Nam thầm kêu hỏng bét rồi, quay người định ra ngoài mua. Không ngờ, Trình Nam đột nhiên bảo một câu: “Không cần nữa.”

Hướng Nam quay người lại.

Y đóng cửa, nói: “Cậu đừng tính toán…..”

“Tôi không tính toán.” Trình Nam nói: “Có điều tối nay tôi không ở chung phòng đâu.”

Hướng Nam nhíu mày: “Sao cậu một chút lòng thương cảm nào như vậy.”

“Lòng thương cảm?” Trình Nam nhíu mày, cao giọng: “Sớm từ lúc đoạn video kia bị tuồn ra ngoài, lòng thương cảm của tôi đã bị chó gặm nát rồi.”

Nói đến cùng, Trình Nam là đang ghi hận.

Hướng Nam lườm cậu một cái, lắc đầu, đi vào trong phòng.

Thường Triết lúc này đang đắp chăn ngồi xếp bằng trên giường chơi với mấy đồng xu y lấy được trong ngăn kéo tủ.

Hướng Nam thấy món đồ trên tay y, liền cuống quít nhìn thoáng Trình Nam ở bên ngoài rồi đóng cửa lại. Y leo lên giường, định thu mấy đồng xu lại, nhưng bị Thường Triết đánh một cái, tất cả rơi lại xuống giường.

Hướng Nam không có cách nào với y, nói: “Đừng bảo tôi chưa nhắc cậu. Nếu như Trình Nam động nắm đấm với cậu thì tôi không ngăn cản được đâu.”

Nói vậy là muốn dọa y, nhưng Thường Triết căn bản đến cả đầu cũng không chịu ngẩng lên.

Hướng Nam hết cách rồi.

Y cảm thấy bản thân nên thử nói chuyện thẳng thắn với Thường Triết.

“Cậu rốt cuộc muốn thế nào? Cậu cũng là người lớn rồi, mọi chuyện đã là quá khứ rồi.”

Tiếng Hướng Nam không lớn, giống như đang trưng cầu ý kiến.

Thường Triết vẫn chơi đồ chơi của mình, hoàn toàn không có phản ứng gì với Hướng Nam.

“Vừa rồi cha cậu gọi tôi tới gặp ông ấy.” Hướng Nam tựa lên đỉnh đầu Thường Triết, khẽ bảo: “Ông ấy nói muốn chúng ta chuyển tới nơi ông ấy đã chuẩn bị, tôi chưa đồng ý.”

Thường Triết vẫn chẳng để ý tới y, nhưng không như lúc trước nữa mà kéo chăn đuổi người.

Hướng Nam cảm thấy mình nên tiếp tục cố gắng, lại như độc thoại mà nói với Thường Triết: “Bà chủ Hủy kể cho tôi nghe chuyện của gia đình cậu. Tôi hỏi cha cậu nhưng ông ấy lại có phản ứng rất kỳ lạ.”

“Tôi còn tưởng tôi lần này đi sẽ gặp được người tên George mà bà chủ Hủy nhắc tới, thế nhưng lại chẳng thấy đâu. Có điều…..” Hướng Nam đưa tay ôm cổ Thường Triết, bảo: “Tôi lại thấy bên cạnh cha cậu có một chàng trai vô cùng vô cùng kỳ lạ.”

“Tôi với cha cậu ngồi trước mặt anh ta nói chuyện của cậu. Anh ta ban đầu không có phản ứng gì thế nhưng sau đấy lại đột nhiên giống như một con rối gỗ biến thành người thật, còn chào hỏi tôi, giống như tôi vừa vào cửa vậy. Cậu bảo….” Hướng Nam cười hỏi: “Có kỳ lạ không?”

“Không kỳ lạ mới là lạ….” Thường Triết bỗng ngước mắt lên, nói: “George chú ấy từ hai mươi năm trước đã sớm phát điên rồi.”

QQ: Xem ra vẫn còn nhiều bí mật nhể Các bạn đừng hỏi vì đoạn cuối truyện mình cũng chưa đọc đâu: p Bạn nào đọc rồi thì tránh spoil nhé ^^