“Cho cậu làm càn!”

“Tôi cho cậu làm càn!”

“Tôi cho cậu làm càn!”

Hướng Nam xuống tay rất hung tợn.

Đòn trước còn dữ hơn đòn sau.

Y vừa đánh vừa mắng. Trình Nam bị đánh đến da thịt đầy vết tím đỏ, không cướp được chổi lông gà, ngược lại còn bị “vụt” mấy phát liên tục. Cậu đau đớn nghiến răng chạy trốn, nhảy lên sofa, gào ầm ĩ: “Anh điên rồi!”

“Điên rồi thì làm sao? Tôi điên rồi đấy, làm sao!”

Tiếng Hướng Nam còn to hơn cậu, mặc kệ tất cả, đuổi theo cậu vừa đánh vừa mắng.

“Gào lên thì tôi sợ cậu à? Trốn thì tôi sợ cậu à? Cậu biết đầu thai thì giỏi lắm à? Cậu không được như ý thì làm sao? Không chịu nhận thua thì cậu hơn người lắm à? Ghi hận lung tung thì cậu hơn người lắm à?”

“Gắt gỏng nhất là cậu! Ngang ngươc nhất là cậu! Không nghe lý lẽ nhất là cậu! “Vô tội” nhất cùng thành là cậu! Tôi năm đó kêu cậu mắng chửi tôi sao? Hả? Tôi năm đó cầu xin cậu đánh tôi sao? Hả? Tôi gặp kẻ trộm bị đạp thắt lưng đến đau, cậu liền kêu là ‘lao động’ quá độ! ‘Lao động’ quá độ! Cậu hại tôi phải nhập viện, tôi còn chưa tính sổ với cậu! Bây giờ cậu còn hất cả bát nước bẩn lên người tôi!! Hả? Cậu lớn đến từng này rồi, không phân biệt được đúng sai, không biết tôn trọng người khác, không chịu tự kiểm điểm mình lại còn oán trời trách đất!! Còn không bằng đứa nhóc ba tuổi, cậu dựa vào cái gì trách người khác! Cậu dựa vào cái gì mà chửi người khác đê tiện! Cậu dựa vào cái gì mà chửi người khác đê tiện! Cậu dựa vào cái gì mà chửi người khác đê tiện hả!”

Hướng Nam rất kích động.

Trình Nam bị đánh đến điên tiết.

“Đủ rồi!” Trình Nam rống lên. Hướng Nam “vụt” xuống, đau đến cậu nhảy dựng lên.

Trong mắt cậu, Hướng Nam thật sự đã mất kiềm chế rồi.

Trình Nam không cản y lại được, bị đuổi đánh đến chịu không nổi, phóng thẳng ra khỏi cửa nhà.

Màn đuổi đánh dừng lại sau tiếng cửa đóng “rầm”. Hướng Nam thấy Trình Nam tự động biến mất, hít thở thật sâu điều chỉnh tâm trạng, quay đầu lại, hai mắt lập tức liếc tới nhóc Diệc Thuận đang đứng cạnh bàn trà.

“Sợ?” Nhóc Diệc Thuận thấy Hướng Nam nhìn nó thì kinh hãi.

Đến lượt nó rồi?!?!

Thảm trạng bị dạy dỗ của “đại quái thú” Trình Nam lặp đi lặp lại trong đầu nó.

Hai viên kẹo còn sót trong tay đã bị nó hoảng sợ vứt đi. Hai bàn tay ôm khuôn mặt bụ bẫm, nó trợn tròn mắt thật to, nhìn papa đang cầm “hung khí” (! chổi lông gà…) từng bước tiến tới…

“Aaaaaaaaaaaaaaaaa”

Nó liều mạng dùng hai cái chân nhỏ chạy vào gian trong, kêu lên: “Con không dám ăn vụng kẹo nữa đâu đâu đâu đâu đâu đâu đâu ”

Một câu dài như vậy…

Lại nói trôi chảy hiếm thấy như vậy…

Cửa “rầm” một tiếng, bước vào trạng thái phòng ngữ.

Hướng Nam nghe thấy tiếng khóa chốt bên trong thì hãn

(! A… Nhóc Diệc Hòa bị sự “hung dữ” hiếm thấy của Hướng Nam dọa rồi…)

Buổi tối.

Trong một nhà hàng ngoài trời bên bờ biển.

Cao Hạo bao toàn bộ nhà hàng, cùng Hướng Nam hưởng thụ bữa tối chỉ thuộc về hai người bọn họ dưới màn trời đêm và những cơn gió biển.

“Uống chút rượu trước khi vào bữa, anh thấy thế nào?”

Cao Hạo hỏi vậy, Hướng Nam liền gật đầu đáp lại.

Y ngượng ngịu cười: “Cậu biết mà, tôi… không hiểu mấy thứ này.”

Hướng Nam cảm thấy loại rượu trước mắt chỉ hiện lên một chữ: Chát.

Y không nếm được thứ hương rượu như mấy người tao nhã. Y không hiểu, cũng chẳng dám giả bộ hiểu.

“Anh biết không? Ban đầu, tôi tưởng anh đã chết rồi.”

Hướng Nam nghe thấy vậy thì hơi khựng lại, sau đó y thản nhiên cười: “Vậy sao?”

Tất cả đám sói con đều cho rằng y chết rồi.

Mãi cho đến lúc Thiếu Kiệt trở về, mọi người mới ngỡ ngàng.

Thiếu Kiệt sợ mọi người đi tìm Hướng Nam, xuất phát từ nỗi lòng riêng, cậu trốn tránh tất cả những câu hỏi liên quan đến Hướng Nam.

Sau đó Thiếu Kiệt nói cậu không biết. (Cậu không biết chuyện ông Đồ đã âm thầm liên hệ với Mạc Dương lúc ấy không rõ đi đâu)

Rồi tiếp đó, Thiếu Kiệt bảo rằng Hướng Nam đã chết rồi. (Sau này khiến cho lúc Trình Nam gặp chuyện không tìm được người bị hại)

Rồi sau đó, Thiếu Kiệt cùng Tiêu Tiêu ra nước ngoài du học.

Mạc Dương về tới nhà họ Ngụy, tìm được mấy đứa bạn vào sinh ra tử từ thời chưa có gì, nhờ cậy thế lực và tiền tài của nhà họ Ngụy mà bắt đầu xây dựng một phương trời riêng cho bản thân.

Thường Triết từng đánh nhau với Trình Nam một trận trong bệnh viện, sau khi Cao Hạo diệt trừ hết sâu hại trong gia tộc đứng lên khỏi xe lăn thì bỗng nhiên ngộ ra những nghi hoặc về Hướng Nam và Cao Hạo lúc trước.

Thường Triết phẫn nộ.

Y cảm thấy bị Hướng Nam lừa dối.

Y cảm thấy bản thân bị đối xử như thằng ngu.

Y cho rằng Cao Hách không thể không biết chuyện Cao Hạo.

Anh em tốt chơi thân từ bé cứ vậy mà cắt đứt liên hệ.

Quan hệ giữa Cao Hách và Cao Hạo vì chuyện này cũng những dồn nén lúc trước mà rạn nứt.

Thường Triết và Mạc Dương vì lợi ích, càng ngày càng thân thiết.

Trình Nam bị tin đồn kiện cáo quấn thân, tình hình càng ngày càng sa sút.

Thế giới đám sói con những năm gần đây toàn là lừa gạt, quyền lực, oán hận, mưu tính, giận dữ, vùng dậy, bị hãm hại cùng các mối quan hệ rạn nứt.

Thế giới bọn họ loạn rồi.

Hòn ngọc “đánh mất” Hướng Nam mấy năm nay lại quá mức bình yên.

“Sao anh lại nghĩ đến chuyện tái hôn?”

Hướng Nam ngước mắt lên, mỉm cười: “Thực ra cũng chẳng có gì. Sống qua ngày liền lại cứ vậy đến với nhau lần nữa.”

Cao Hạo nghe vậy thì híp mắt lại.

“Sống qua ngày…” Hắn nhấp một hớp rượu: “Nhất định phải là cô ta sao?”

Hướng Nam không rõ ý Cao Hạo là gì.

Y chớp chớp mắt, sau đó đoán Cao Hạo có thể thấy Sảnh Dực từng vứt bỏ y. Y giật giật khó miệng, cười gượng: “Sống qua ngày, chẳng quan tâm là ai.”

Cao Hạo nhướn mày: “Không quan tâm là ai?”

Hướng Nam cảm thấy hình như mình đã nói sai điều gì, khẽ cười nhạt rồi không tiếp lời nữa.

Sau đó hai người họ chỉ nói chuyện phiếm.

Từ món khai vị, canh, cho tới món ăn kèm.

Nói, nói mãi, đột nhiên có một người mặc đồ đầu bếp cùng một nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đựng đầy dụng cụ đi về phía họ.

Cao Hạo thấy bọn họ thì khẽ cười.

Hắn đặt ly rượu xuống, đứng dậy, cởi áo vest ngoài ra, để người phục vụ buộc một chiếc tạp dề trắng quanh eo hắn.

Lúc trước Hướng Nam có nghe a Đông bảo đầu bếp tối nay rất đặc biệt.

Thế nhưng Hướng Nam không ngờ tới, đặc biệt ở đây lại là cậu chủ Cao Hạo nhà họ Cao, một trong những người chủ của tập đoàn Quốc Tế Cao thị đích thân đeo tạp dề, tận tay nấu món chính cho y.

Hướng Nam thụ sủng nhược kinh, đứng bật dậy.

Cao Hạo dịu dàng cười, đi qua chiếc xe nấu ăn, mời y ngồi lại xuống chỗ.

Người đầu bếp đưa các món ăn kèm lên bàn cho hai người. Hướng Nam cùng Cao Hạo đang đứng đó bận rộn vì y bốn mắt nhìn nhau rồi khẽ mỉm cười.

Sau đấy, Cao Hạo tạm thời đổi món điểm tâm Hướng Nam gọi thành một món đồ ngọt đặc biệt mà hắn cảm thấy không tệ, muốn nhà bếp đặc biệt nướng cho Hướng Nam.

Trong lúc chờ đồ nướng ra lò, Cao Hạo cùng Hướng Nam cầm ly rượu xuống bờ biển, ngồi trên bãi cát, nhìn sóng đánh tung bọt trắng xóa, nhặt vỏ sò và tâm sự.

Trong khung cảnh này, Hướng Nam đột nhiên nhớ tới những ngày thong dong trên đảo của hai người.

Hướng Nam hỏi hắn: “Cao Hạo, lúc đấy vì sao cậu lại tức giận?”

“Tức giận?” Cao Hạo đang nhặt vỏ sỏ ngước mắt nhìn lên: “Lúc nào cơ?”

“Hồi trên đảo, sau khi cậu khỏi ốm ấy.”

Thái độ đối với Hướng Nam của Cao Hạo sau khi tỉnh lại khỏi cơn sốt đột nhiên khác hẳn lúc bình thường.

Hướng Nam lúc đó từng nghĩ: Cao Hạo không phải sốt đến ngu người rồi chứ?

Hắn dịu dàng cười: “Anh muốn biết sao?’

Hướng Nam gật đầu.

Cao Hạo nhìn xung quanh, ngoắc ngoắc ngón tay, tỏ vẻ thần bí với Hướng Nam.

Hướng Nam lại gần, ngay sau đó liền sửng sốt.

Cao Hạo áp môi mình lên môi y.

Khuôn mặt tuấn tú của Cao Hạo ở ngay trước mắt, hơi thở hắn phả lên chóp mũi.

Nhìn đôi mắt nhắm chặt của Cao Hạo, tim Hướng Nam liền đập loạn.

Cao Hạo buông y ra.

Hắn vươn tay, đặt lên nơi trái tim của Hướng Nam.

Cảm nhận nhịp đập rộn ràng, khóe môi hắn không khỏi cong lên, tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: “Hướng Nam, anh thích tôi phải không?”

Tim Hướng Nam đập càng mạnh hơn.

Y bối rối, chột dạ, xấu hổ.

Y ngượng ngịu kéo bàn tay Cao Hạo đang đặt trên tim y xuống, mở miệng định biện bạch, ai ngờ di động y đột nhiên đổ chuông.

“Alo?”

Hướng Nam ngượng ngùng cười cưới, quay lưng về phía Cao Hạo mà nhận điện thoại.

“Hướng Nam, anh mau tới! Anh mau tới!”

Hướng Nam thấy tiếng Sảnh Dực run rẩy đầy lo lắng thì ngẩn người.

“Em sao vậy?”

“Bọn em… Bọn em…” Sảnh Dực dường như đang rất sợ, giọng run run: “Bọn em bị người ta bắt đi rồi…”

Hướng Nam đờ dẫn, trong đầu như ong lên, hoảng hốt.