Dọc đường anh em song sinh hưng phấn vô cùng, hai đứa ngồi sau xe đùa giỡn, xoay thành một cục, sau khi bị An Dật trừng, mới ngoan ngoãn lại. Có điều an tĩnh không bao lâu, lại chớp chớp mắt, trông mong bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

Thẩm Trác Hi vừa lái xe vừa nghe tụi nó một hỏi một đáp, nghe được mấy câu, kinh ngạc, hóa ra hai nhóc này là lần đầu tiên đi khu vui chơi, hèn chi hưng phấn chờ mong như vậy, nghĩ lại cũng phải, tên An Ninh kia nhìn là biết không biết chăm sóc trẻ con, càng không có khả năng nghĩ dẫn con mình đi khu vui chơi chơi, hai đứa nhỏ kia đại khái đa phần là ở nhà mẹ An Dật, người già dắt cháu đi chơi, nhiều lắm là tới mấy chỗ như công viên, không tới loại khu vui chơi khổng lồ vậy cũng không lạ. Mình hồi nhỏ cũng chưa từng vô khu vui chơi mà.

Qua kính chiếu hậu nhìn hai đứa nhỏ ríu ra ríu rít không ngừng quấn lấy An Dật hỏi khu vui chơi có cái gì, đột nhiên cảm thấy hai nhóc này thật ra cũng coi như rất nghe lời, dù hâm mộ đứa nhỏ khác được người lớn dẫn đi chơi cũng không hề nói ra. Thật không ngờ người giống trẻ con như An Ninh lại có được hai đứa con hiểu chuyện thế này.

An Dật cười ha ha liên tục trả lời những câu hỏi ngạc nhiên cổ quái của hai đứa nhỏ, làm Thẩm Trác Hi thấy cũng bội phục đến phát cáu, cặp song sinh bám lấy An Dật cũng không phải vô lí, chú út này so với ba ruột tụi nó còn xứng đáng hơn.

Đến khi thấp thoáng thấy được bánh xe quay thật lớn, hai đứa nhỏ hoan hô một tiếng sáp tới cửa sổ nhìn bánh xe quay chậm rãi chuyển động, ầm ĩ hét lát nữa nhất định phải chơi cái đó. Đi không bao lâu, lúc nhìn thấy trò chơi xe bay khổng lồ, cặp song sinh đúng là nhìn hoa cả mắt, nhìn không kịp cũng không thèm hỏi An Dật nữa, chỉ thấy hết trò chơi này đến trò chơi khác lạ quen khác nhau ập vào mắt, hai nhóc hưng phấn tới nỗi thiếu điều thò người ra cửa sổ mà nhìn.

Thật vất vả tới cổng khu vui chơi, vội vàng xuống xe, đã nhìn thấy một hàng người xếp thật dài, đại đa số đều là vợ chồng trẻ đưa con đi, Thẩm Trác Hi và An Dật hai người đàn ông dắt một cặp song sinh đáng yêu, tổ hợp quái dị này dẫn tới những người khác nhìn chằm chằm.

Thẩm Trác Hi nắm tay An Thư Phàm, trộm nhìn bên cạnh, An Dật cũng nắm tay An Thư Vân, vẻ mặt hắn tự nhiên, không chút ngại ngùng, thấy Thẩm Trác Hi nhìn hắn, nghiêng đầu cười với y. May mà Thẩm Trác Hi cũng là người quen với ánh mắt mọi người, chẳng có gì không được tự nhiên, có điều hiện tại họ đang trong tình trạng một người nắm tay một đứa nhỏ, hai nhóc lại tay trong tay, thật sự rất giống dáng vẻ một đôi vợ chồng mới cưới. Vừa nghĩ vậy, mặt Thẩm Trác Hi hơi đỏ lên, phỉ nhổ mình suy nghĩ vớ vẩn cái gì chứ, rồi lại không thể át chế hạnh phúc ngọt ngào trong lòng.

Lúc xếp hàng An Dật cẩn thận dặn dò những chuyện hai anh em phải chú ý, không được chơi trò nguy hiểm, không được chạy lung tung, nếu đi lạc thì phải làm sao vân vân, nhìn cặp song sinh nghe lời nhất nhất gật đầu đồng ý, mới vỗ vỗ cái đầu nhỏ của tụi nó cầm vé dẫn tụi nhỏ vào cửa.

Vừa vào cửa hai anh em đột nhiên bị một con vật may mắn to đùng vọt tới trước mặt, con thỏ kia tạo hình vật may mắn chặn đường tụi nhỏ, tự kéo cái tai thật dài xuống, chọc cười anh em sinh đôi. Thư Vân, Thư Phàm quay đầu lại nhìn nhìn An Dật, thấy An Dật cười gật đầu, mới đánh bạo kéo cái tai mềm như nhung xuống. Gương mặt anh em sinh đôi như từ một khuôn đúc ra, vốn đã gây chú ý, hơn nữa hai anh em di truyền tướng mạo tuấn mỹ nhà An Dật, mặc dù còn nhỏ chưa nhìn ra, nhưng tròn vo cũng đã cực kì ngây thơ đáng yêu, bây giờ lại chơi với con thỏ cực lớn, cộng thêm vị trí ngay cổng vào, dẫn tới người lớn trẻ nhỏ đi ngang qua đều nhìn mấy lần, có người thậm chí còn đem camera đến chụp.

Hai anh em thấy những đứa trẻ khác cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn tụi nó, tự nhiên vui vẻ đắc ý, nhưng cũng không quên kéo An Dật, An Dật bất đắc dĩ bị lôi đi, vốn Thẩm Trác Hi còn đang cười coi trò vui, nào ngờ con thú may mắn vươn tay kéo y qua luôn, sau khi đã có một vòng bốn người, bày ra rất nhiều hình dạng tức cười mới thôi.

An Dật cười lắc đầu, kéo hai anh em còn đang lưu luyến đi vào bên trong, chưa được mấy bước, đã bị chụp một tấm, là nhân viên công tác vừa rồi chụp nhanh tặng cho họ. An Dật nhìn rồi đưa cho Thẩm Trác Hi xem, Thẩm Trác Hi thấy thật giống một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, ngoại trừ hai người đều là đàn ông ra.

“Chúng ta kết hôn đi…” Không chút nghĩ ngợi thốt ra, đến khi phản ứng lại mình nói cái gì thì xấu hổ vô cùng.

“Hả?” Chung quanh rất ồn ào, An Dật không nghe được Thẩm Trác Hi nói gì.

“Không có gì không có gì.” Vội vã lắc đầu, may phước An Dật không nghe thấy. Mình thật quá không biết đủ, cuộc sống hiện tại tốt đẹp như vậy, y cư nhiên còn muốn hy vọng xa vời hơn.

Do Thư Vân và Thư Phàm còn nhỏ, rất nhiều trò muốn chơi phải có người lớn đi cùng, Thẩm Trác Hi và An Dật đành mỗi người ôm một đứa cùng chơi thật nhiều trò chơi. Mặc dù Thẩm Trác Hi đã bốn mươi, thế mà vẫn còn chơi xe điện đụng với một đám trẻ con chưa tới mười tuổi, thật khiến y đỏ hết mặt mày, nhưng thấy hai nhóc nhìn y vẻ chờ mong, y cũng không đành lòng cự tuyệt, đành phải chơi chung với tụi nó, coi như mình trẻ lại lần nữa đi.

Chơi một đống trò sôi nổi, Thẩm Trác Hi tuy rèn luyện không ít cũng có phần chịu không thấu, thật không hiểu nổi, trong cơ thể nhỏ xíu như vậy lấy đâu ra tinh lực chơi trò này trò nọ nhiều đến thế, lại nhìn nhìn An Dật ngay cả mồ hôi cũng không nhỏ một giọt, càng bực bội, chẳng lẽ nhà họ An đều là người ngoài hành tinh?

Nhìn ra Thẩm Trác Hi có vẻ mệt mỏi, An Dật dẫn hai anh em còn muốn chơi bánh xe quay đi về phía mấy khu trò chơi nhỏ. Thẩm Trác Hi thở phào một hơi, ngồi bánh xe quay chẳng phải muốn cái mạng già của y rồi sao.

Một phút trước còn chu cái miệng nhỏ ý không vui, phút sau lại hăng hái bừng bừng đi tàn phá mấy con cá vàng nhỏ trong chậu. Thẩm Trác Hi vốn tưởng hai anh em nhất định sẽ quờ quạng loạn lên, không vớt được gì, ai biết hai anh em nó chụp một phát là chuẩn, hai đứa thi nhau vớt tới vớt lui, vớt đến nỗi mặt ông chủ cũng xanh luôn.

Nếu không phải An Dật cười tủm tỉm ngăn cản tụi nhỏ, tụi nó có xu thế sẽ vớt hết cả cá. Vừa lòng thỏa ý ôm một hũ cá vàng lớn tiếp tục đi dạo, vừa thấy ném phi tiêu phần thưởng cao nhất là một con gấu Winnie, hai anh em lại lên tinh thần, đáng tiếc chính là, mặc dù hai anh em ném tốt hơn nhiều so với trẻ con cùng tuổi, thậm chí hơn một số người lớn, nhưng điểm phần thưởng kể ra đúng là quá cao, bất mãn ôm mấy đứa nhỏ quay về.

Chuyện làm Thẩm Trác Hi kinh ngạc là tụi nhỏ ném không tới tuy rằng không vui, cũng không kêu An Dật ném, trẻ con thông thường nhất định sẽ quấn lấy người lớn kêu la. Nhưng càng khiến Thẩm Trác Hi ngạc nhiên chính là, An Dật cư nhiên cũng hăng hái, chẳng cần hai nhóc yêu cầu, đi chơi ném phi tiêu, vì vậy màn vớt cá vàng lại lần thứ hai trình diễn, theo từng cái phi tiêu An Dật ném đi, ông chủ cũng muốn khóc ra.

Mười cái phi tiêu gần như đều trúng hồng tâm, trừ một cái ném hơi chệch ra ngoài, rơi bên ngoài hồng tâm. Ông chủ vẻ mặt đau khổ ôm con gấu Winnie lớn nhất trên kệ xuống, lại bị An Dật hạ một câu đả kích hóa đá luôn.

An Dật chỉ chỉ cặp song sinh, “Phần thưởng vẫn còn, chơi thêm lần nữa.”

Lần này càng khoa trương hơn, An Dật đặc biệt nhắm vào vùng ném gấp ba, điểm số thiếu chút nữa đủ đổi được hai con gấu, ông chủ thấy vậy ngẩn tò te, muốn ngất xỉu. Thẩm Trác Hi đứng kế bên không ngừng cười trộm, đây chẳng phải rõ ràng là An Dật ăn hiếp ông chủ sao, chắc hồi giờ ông chủ chưa từng gặp phải người lợi hại như vậy, mười đồng tiền chơi một phát lại đổi được phần thưởng giá trị hơn một ngàn.

Từ phía sau lại ôm một con gấu đưa tới tay An Dật, chỉ sợ An Dật nói còn muốn chơi đùa. May phước An Dật không đuổi tận giết tuyệt, đặt con gấu Winnie vào tay hai tên nhóc đang vui vẻ tới nỗi thiếu điều khoa tay múa chân. Con gấu còn lớn hơn cặp song sinh, căn bản không phải ôm gấu, mà là gấu đè lên người hai đứa nhỏ. Thẩm Trác Hi buồn cười ôm giúp tụi nhỏ, mặt đầy hắc tuyến, cả y ôm cũng có phần cố sức, An Dật cười tủm tỉm ôm một con khác, kéo kéo cái tai nó, lắc lắc tay nó, cũng bộ dáng vui vẻ.

Thẩm Trác Hi thấy vậy mở rộng tầm mắt, An Dật cư nhiên thích thú nhồi bông mềm như nhung kiểu này? Nhìn cũng không giống…

Quậy cả một buổi sáng, tới lúc Thẩm Trác Hi ngồi xuống trong nhà hàng, thật như đã qua mấy đời, mệt đến nỗi y cũng sắp đi không nổi, lại nhìn nhìn trên bàn ăn hai con gấu mỗi con chiếm một vị trí, không khỏi mỉm cười. Ngó ngó hai tên nhóc kia vui vẻ một hồi kéo kéo tay chân gấu, một hồi chọc chọc cá vàng nhỏ trong hũ.

Đột nhiên phía trước xôn xao, toàn bộ trẻ con trong nhà hàng đều vây quanh một chỗ, cặp song sinh cũng hiếu kỳ đi coi, ra là hoạt động thú vị của nhà hàng, MC làm xong một loạt động tác, đám trẻ con lặp lại một lần, bé nào làm động tác chuẩn nhất sẽ được một bữa ăn miễn phí cộng thêm một món quà nhỏ khác. Cặp song sinh lập tức buông cá xông ra, Thẩm Trác Hi dở khóc dở cười, trò chơi này hiển nhiên là tuổi càng lớn càng chiếm ưu thế, cặp song sinh dù sao cũng chỉ mới bốn tuổi, không thể thắng được những bé bảy tám tuổi.

Thẩm Trác Hi còn đang nghĩ lát nữa nên an ủi cổ vũ hai đứa nhóc thế nào, ai biết chuyện kế tiếp xảy ra lại lần thứ hai khiến y kinh hỉ, động tác mới làm một lần, ngay cả chính Thẩm Trác Hi cũng chưa chắc bảo đảm mình có thể nhớ kỹ toàn bộ, không ngờ hai tên nhóc làm có bài bản hẳn hoi, hơn nữa động tác hai đứa hoàn toàn nhất trí, làm Thẩm Trác Hi không thể không hoài nghi tụi nhóc là tự soạn ra hay là thật sự nhớ được? Quá khó tin mà.

Chờ cặp song sinh cầm một khay đồ ăn miễn phí về, Thẩm Trác Hi còn chưa hồi hồn, An Dật quơ quơ tay trước mắt y, “Nhìn cái gì thế? Nếu tụi nó ngay cả động tác đơn giản vậy cũng không nhớ được còn không bị ông nội em đánh chết.”

Thẩm Trác Hi sờ sờ mũi, mỗi người nhà họ An đều vận động toàn năng sao?

Ăn xong bữa cơm miễn phí, cả buổi chiều đều chơi những trò nhẹ nhàng, khiến Thẩm Trác Hi thở phào nhẹ nhõm, còn đi theo hai tên tiểu ác ma này nhảy lên nhảy xuống nữa, thật muốn mạng người mà. Sau khi dẫn cặp song sinh chơi hết các trò có thể chơi, cuối cùng leo lên bánh xe quay thật lớn chờ mong đã lâu.

Theo bánh xe quay từ từ chuyển động, chậm rãi đi lên nơi cao nhất, Thẩm Trác Hi nhìn người bên dưới càng ngày càng nhỏ, nhẹ nhàng nắm lấy tay An Dật, An Dật quay đầu lại cười. Ngắm ngắm cặp song sinh đang hưng phấn nhìn xuống, kề sát An Dật, đặt một nụ hôn, tự đáy lòng hy vọng có thể cùng An Dật tiếp tục như vậy, nắm tay An Dật dần dần già đi, cho dù hai người già đến răng đều rụng hết cũng vẫn bên nhau.

Vừa định nói gì đó, thoáng thấy hai cặp mắt sáng lấp lánh đang hiếu kỳ nhìn họ, chẳng biết đã hôn bao lâu, hai anh em nhìn bao lâu, Thẩm Trác Hi tức thì chột dạ không thôi, không biết nên giải thích thế nào, họ đang hôn nhau.

“Chú út, con cũng muốn mi mi~” hai đứa đồng thanh chỉ vào mặt mình, An Dật liếc qua Thẩm Trác Hi mặt đỏ cực kì, không ngừng cười thầm, ôm lấy hai anh em, mi mỗi đứa một cái.

Hạnh phúc, có lẽ chính là như thế.