Trong đêm rất yên tĩnh.
Ngọn lửa cháy mạnh hơn làm cho nhiệt độ cũng tăng thêm.
Không quản mọi người làm như thế nào tới được tháp Ca Nam, sau khi vào tháp đều tìm được một chỗ nghỉ ngơi, tinh thần cùng thân thể đều thả lỏng.
Đêm từ từ đến.
Đến giờ ngủ, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt chết đi được. Mí mắt nặng vô cùng, cũng chóng mặt mơ hồ, như thể mọi mệt mỏi đều tụ tập lại trong buổi tối này.
Trong đêm tối, đôi mắt màu vàng kim của Mặc Dạ đột nhiên mở ra. Băng Cơ cũng vậy. Bọn họ nhìn bốn phía, cũng không có thấy bất cứ động tĩnh gì. Tháp Ca Nam an tĩnh dị thường.
Thời điểm bọn họ đến đây, dọc đường có thể thấy được một ít dị thú hung tàn. Chúng có thể phi thiên thành tiên, nhưng không có dấu hiệu gì sẽ thành tiên.
Tuy chỗ này chỉ là rìa bên ngoài Hồng Hoang thế nhưng không thể khinh thường.
Tiến vào tháp Ca Nam, cũng không có chuyện gì phát sinh. Những dị thú cũng không có tiến vào hoặc là đuổi theo tấn công bọn họ. Chẳng vào tháp Ca Nam có ý nghĩa đã an toàn? Không có khả năng.
Tháp to như thế có thể làm chỗ trú ẩn. Nhưng hiện tại, trong tháp một dị thú cũng không có, cũng không có bất luận nguy hiểm gì xuất hiện. Hết thảy đều an tĩnh một cách đáng sợ.
Hồng Hoang tuyệt đối sẽ không an bình như vậy.
"Để phòng trong đêm có biến hóa. Trong chúng ta bất kể là ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng phải lưu lại một người chiếu khán."
Mặc Dạ nói với Băng Cơ.
Trong tháp Ca Nam này không biết có nguy hiểm gì tồn tại. Trừ hắn cùng Băng Cơ, mấy người còn lại năng lực đều yếu. Bảo vệ bản thân còn có thể, bảo vệ Liễu Khanh Nhan sợ là khó khăn.
"Không có vấn đề, ta sẽ chú ý."
Sau đó hắn nhắm hai mắt ngồi thiền.
Nửa đêm.
Khi tất cả đều buồn ngủ nhất, phòng bị cũng hạ xuống thấp nhất.
Hợp Hoan Phái cùng Dục Ma Tông không ngủ, trong nội tâm đều là nhiệt huyết sôi trào. Nhất là Hợp Hoan Phái, họ mới mất nhiều tỷ muội, trong nội tâm phẫn hận, còn có mấy phần chờ mong cùng nôn nóng.
Chính là đêm nay.
Qua đêm nay, bọn họ sẽ có chuyển đổi mới. Nếu có thể chế phục tu chân giả kia, sau này chuyện tốt còn không phải cuồn cuộn đến sao.
Thái bổ chẳng qua là một trong số đó.
Phàm là đệ tử Hợp Hoan Phái hay Dục Ma Tông đều có khả năng mê hoặc tâm trí, khống chế thần trí người khác. Một khi bị bọn họ khống chế thì sẽ thành một con rối trong tay bọn họ, cả đời cũng không thể xoay chuyển.
Cũng bởi vì như thế, họ càng thêm chờ mong việc thành công khống chế tu chân giả. Như vậy những nam tử bên cạnh tu chân giả cũng bị khống chế. Sau này họ muốn cái gì thì chỉ cần để tu chân giả hạ lệnh một tiếng, còn không phải chuyện dễ dàng sao.
"Như thế nào?"
Tình Nhi tràn đầy chờ mong.
"...... Được rồi, chúng ta đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động. A, đợi một chút...."
Mị Nhi kinh hô.
Mị Nhi chỉ muốn nhìn lần nữa xem có ai phát hiện hay không. Trong tháp Ca Nam rất yên tĩnh. Nàng quan sát không thấy có kẻ nào bừng tỉnh, ngược lại thấy được một hình ảnh rất quỷ dị.
Chúng tỷ muội cũng đều nhìn theo tầm mắt Mị Nhi. Tình Nhi bất mãn khẽ hừ một tiếng.
Trong tháp Ca Nam có hơn một trăm chậu lửa chiếu sáng. Những cái chậu đều rất lớn, lửa trong chậu cháy hừng hực.
Đúng lúc này, từ chính giữa những ngọn lửa kia bay ra những sợi khói. Mỗi ngọn lửa bay ra vài sợi khói, bọn chúng như vật sống, tỏa ra bốn phía trong tháp.
Mị Nhi toát mồ hôi lạnh.
Những sợi khói tiến vào trong lỗ mũi những người ở đây. Nhưng không một ai phát giác được. Mị Nhi còn chờ mong có người phát giác, nhưng kỳ quái là ngay cả bọn họ cũng hít vào.
"Làm sao bây giờ, sư tỷ? Chúng ta cần làm bộ ngủ không?"
Một tiểu sư muội có chút sợ hãi, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Chỗ này thật sự là quá mức quỷ dị.
"Cái này......"
Mị Nhi do dự không biết nên xử lý như thế nào.
Cũng không biết vật kia có hại đối với bọn họ hay không, cũng có thể có lợi không chừng. Cũng bởi vì nghi kỵ quá nhiều, nên đối với bất cứ chuyện gì cũng đề phòng ba phần.
"Cái này không phải phù hợp với ý nguyện của chúng ta sao. Ngươi xem chúng ta muốn bọn họ bị mê man, những vật này vừa vặn đã giúp chúng ta. Thoáng một cái làm toàn bộ ngất đi, như vậy chúng ta cũng có thể dễ dàng hành động."
Tình Nhi chớp chớp đôi mắt đề nghị.
"Vậy chúng ta che lỗ mũi, không cần làm bộ ngủ."
Mị Nhi nói, mọi người đều nghe theo.
Hợp Hoan Phái như thế. Dục Ma Tông thì lại làm bộ nằm ngủ.
Chờ thêm một lúc, mọi thứ lại khôi phục bình thường, mấy tỷ muội Mị Nhi bắt đầu hành động.
"Chúng ta đợi thêm một chút, đừng kinh động những người khác, đề phòng bọn họ hồi tỉnh thì phá hư chuyện tốt của chúng ta."
"Dạ, đại sư tỷ."
Hợp Hoan Phái đều là nữ tử, đều mặc y phục màu trắng, mái tóc dài màu đen. Một đám hành động rất nhanh nhẹn, nhẹ nhàng thoát trần, bóng dáng loáng thoáng như bầy quỷ thật sự.
Liễu Khanh Nhan ngủ say, cảm thấy đây là lần đầu tiên ngủ ngon giấc. Toàn thân ấm áp, ngủ cực kỳ an ổn, nhưng có một giấc mộng hết sức kỳ quái.Trong mộng, Liễu Khanh Nhan thấy thật nhiều mỹ nữ vây quanh mình. Càng thêm kỳ quái là Liễu Khanh Nhan không có bất kỳ cử động nào, cũng không biết các nàng đang nói cái gì, bàn bạc cái gì. Sau đó chuyện càng thêm kỳ quái đã xảy ra, mỹ nữ ngồi xổm xuống, tựa như làm gì đó trên thân thể, Liễu Khanh Nhan cũng cảm giác thân thể bị đè nặng, mà cái gì cũng làm không được.Hai cái đùi không phải của mình rồi, Liễu Khanh Nhan cảm giác chân bị rất nhiều bàn tay giữ lấy. Liễu Khanh Nhan nghi hoặc nhìn về phía chân, một màn kỳ quái đã xảy ra.Trên đùi sao quấn đầy xúc tua?Xúc tua?Tại sao có thể là xúc tua?Hơn nữa trên người của cũng có xúc tua. Những mỹ nữ sao có xúc tua, Liễu Khanh Nhan không thể lý giải.Điều kỳ lạ là Liễu Khanh Nhan tuyệt đối không sợ hãi. Chẳng lẽ bởi vì đang ở trong mộng? Liễu Khanh Nhan cũng lười nghĩ, lần nữa ngủ đi.Liễu Khanh Nhan lần nữa tỉnh lại, không phải là bị đánh thức, mà là bị lạnh làm tỉnh. Liễu Khanh Nhan vốn đang ngủ ngon, không muốn tỉnh lại, chỉ vì cảm thấy lạnh mắt còn nhắm, tay sờ soạng chăn. Nhưng sờ soạng thật lâu chỉ có lạnh buốt, cuối cùng vì thật sự chịu không được nữa mới mở mắt ra.Hai cái chăn dùng để lót dưới lưng và đắp đề không còn. Một cái đã bị Minh Vũ ôm lấy, một cái khác đã bị đá văng ra xa, co lại thành một đống.Minh Vũ ôm chăn ngủ ngon lành, tựa như có mộng đẹp vẻ mặt thật hạnh phúc.Mà khoảng cách giữa Liễu Khanh Nhan và hai cái chăn tối thiểu là một trượng.Chẳng lẽ lăn ra khỏi chăn ấm áp sao?Liễu Khanh Nhan nhớ lại hình như mình không có thói quen ngủ đá chăn hay là lăn lộn.Nhìn hướng bên kia, lại thấy Tử Hiên ngủ nghiêng cổ một bên, khóe miệng còn dính chất lỏng trong suốt, hình như ngủ cũng rất ngon.Lạc Hồng Bụi vẫn còn ngồi khoanh chân, cũng đang ngủ.Tiểu Bạch cũng ngủ ở một bên, tư thế quỷ dị vô cùng, như là một động vật quỳ rạp trên mặt đất......Băng Cơ cùng Mặc Dạ đã không thấy bóng dáng.Liễu Khanh Nhan phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh những người khác trong tháp Ca Nam. Có một bộ phận người không biết đi về phía nào, số còn lại đều ngủ say.Gần sát bên cạnh, có thể nói là bốn phía xoay quanh, toàn bộ đều là mỹ nữ mặc y phục màu trắng. Nguyên một đám ngã trên mặt đất, từ trên nhìn xuống giống như những cánh hoa của một bông hoa nở rộ mà nhụy là Liễu Khanh Nhan.