Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 74: Động Mỹ Nam

Biển hiệu Động Mỹ Nam, chính là hàng thật giá thật một động toàn mỹ nam tử.

Vừa mới thấy bên ngoài đứng vài chục thiếu niên dung mạo xinh đẹp đã làm cho Liễu Khanh Nhan sợ ngây người. Sau khi đi vào càng có nhiều hơn, họ chia mỗi nhóm khoảng hai mươi người thành một đội, Liễu Khanh Nhan chỉ có ngẩn người.

Quả thật là một động mỹ nam nha......

Kỳ quái chính là mặt dù có nữ tử, nhưng cũng thật là ít ỏi, cũng là những thiếu nữ xinh đẹp dung mạo như hoa, dáng người thướt tha đẹp tuyệt sắc nhân gian ít có.

Tiến vào động phủ, cảnh vật rất khác biệt bên ngoài.

Bên trong chia ra nhiều lối đi, càng có nhiều mỹ thiếu niên quần áo hoa mỹ hơn, họ cũng chỉ là đứng ở một bên nhìn Ma Tà rồi đều thở dài cúi đầu, cũng không có ai quỳ trên mặt đất như ở ngoài cửa. Nhìn kỹ, những thiếu niên này quần áo trang sức cái gì cũng sang quý hơn so với những thiếu niên phía ngoài, dung mạo cũng sắc xảo đẹp mắt hơn. Bọn họ mỗi người trên cổ áo đều có ký hiệu phân biệt màu sắc khác nhau, từng ký hiệu đều là hình một con nhện, màu sắc đại diện cho công tử họ hầu hạ. Nhìn ra được, những này người địa vị cao hơn so với người bên ngoài chút ít.

"Hoan nghênh Tứ công tử hồi phủ."

"Được rồi, các ngươi lui xuống đi."

"Dạ!"

Những thiếu niên rất nghe lời, ánh mắt lưu luyến mong chờ đầy ái mộ, cực kỳ nhiệt tình.

Đợi những người này đi hết, Ma Tà thấy không còn ai, lại biến thành bộ dáng người. Đem Liễu Khanh Nhan từ trên mình thả xuống, giải phóng tơ nhện trên tay chân cùng thân thể, mà tơ nhện được Ma Tà gỡ xuống biến mất vào trong tay. Liễu Khanh Nhan nhìn chằm chằm cũng không có nhìn ra Ma Tà làm sao làm được như thế, nhưng tơ nhện buộc chặt ở cổ tay vẫn chưa được cởi bỏ, Liễu Khanh Nhan âm thầm thở dài nghĩ muốn trốn thoát thật khó khăn.

Trong này là một biệt viện lịch sự tao nhã, rộng rãi vô cùng, xung nhiều pho tượng hình thú cao bằng người thật, mỗi một pho tượng hình dáng khác nhau, được để ở mỗi cái góc, mà mỗi pho tượng đều là nhe răng nanh, trong miệng ngậm một viên trân châu lớn tỏa sáng làm bóng tối trong động phủ sáng rực giống như ban ngày.

Nhìn về về phía xa xa có mấy lầu các, trong đó có mấy cái đình dựng trên hồ nước cạn, có hoa cỏ đều chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.

Liễu Khanh Nhan giờ phút này đang đứng bên cạnh một cái bàn được đẻo gọt từ một khối đá xanh, phía dưới bốn cái ghế cũng bằng đá xếp ngay ngắn. Trên bàn có một bàn cờ, đang chơi dang dở, mà chẳng thấy người ở đây.

"Mỹ nhân, ngươi xem nơi này có thích không, nếu như thích sẽ cho ngươi cả đời ở tại chỗ này nha."

"......"

"...... Mỹ nhân không nói lời nào, không phải là đang thẹn thùng chứ, ha ha, chúng ta vừa gặp nhau giống như đã quen, sẽ nhanh chóng trở thành người một nhà, mỹ nhân cũng đừng quá khách khí, cười nhiều lên......"

"......"

Liễu Khanh Nhan lạnh lùng nhìn hắn.

Ma tà cũng thấy mất mặt, cũng không tiếp tục liếc mắt đưa tình, trực tiếp lôi kéo Liễu Khanh Nhan vẻ mặt đang ai oán, hướng tới lầu các đi đến.

Hắn lấm la lấm lét quan sát chung quanh, sợ có người phát hiện. Nếu hắn báo trước khi hồi phủ, nhất định sẽ kinh động đến những người khác, họ sẽ quấy nhiễu đến mỹ nhân hắn cướp về, vậy hắn cũng không thể hưởng một mình rồi. Cho nên hắn cũng không để ý toàn thân khó chịu đi thẳng đến phòng ngủ, đem mỹ nhân ăn trước vào miệng, tiên hạ thủ vi cường.

Mắt thấy gần đến phòng ngủ của mình, Ma Tà cao hứng cười ha hả, con mắt híp lại, trong miệng còn ngâm nga một nhạc khúc.

Hắn nắm chặt tay mỹ nhân...... nghĩ thầm lập tức có thể ăn vào miệng rồi......

"Tứ đệ đã lâu không trở lại, lần này đến vội vàng là muốn làm gì?"

Ma Tà lui vài bước, vội vàng đem Liễu Khanh Nhan giấu sau lưng, không cho ai phát hiện, nhưng mà một người sống thì giấu đi đâu được?

"...... Á, nhị ca, huynh.. huynh đã trở về."

Ma Tà hơi có chút bất đắc dĩ, bất an lắc lắc đầu, thật sự là nhức đầu, sao đụng phải nhị ca, nhị ca chính là người ác liệt nhất, mỗi lần có gì tốt đều phải qua tay của hắn, còn nói đường hoàng muốn kiểm hàng......

Thấy được người tới, Liễu Khanh Nhan nhìn thoáng qua, là một tuấn nhã nam tử, mặc hoa phục màu trắng, đôi mắt màu xanh nước biển, tóc thẳng tắp, chỗ mi tâm khảm một bảo thạch màu cam hình thoi, tay cầm một cái quạt giấy vẽ hình Kim Long màu trắng. Cái người gọi là nhị ca, thoạt nhìn nhã nhặn vô cùng, đôi mắt thuần khiết hiền hòa.

"A, tứ đệ còn nhớ rõ ta đây là nhị ca, ta nghĩ ngươi bên ngoài chơi vui vẻ nên đã quên nhị ca......"

Lời nói rất nhu hòa, ngữ điệu thong thả, khi nói không quên lắc lư bàn tay phe phẩy quạt giấy.

"Chưa quên, chưa quên......"

Ma Tà chống chế, chợt nghe một tiếng hắt xì cánh cửa bỗng mở ra.

Có thêm vài nam tử y phục hoa mỹ, từng người bước vào phòng, có năm người năm. Có người hiếu kỳ, có người tò mò xem chuyện vui, hoặc là ôm tâm tư thấy cháy nhà đi hôi của, hoặc là chỉ đến cho đủ tụ đều có. Bất quá mấy người này có thể nghênh ngang đi vào trong phòng Ma Tà khẳng định địa vị không thấp.

"Đại ca, tam ca, ngũ đệ, lục đệ, thất đệ, các ngươi sao đều đến đây"

Không thể như vậy, mỹ nhân này chính là hắn hao tâm tổn sức mới cướp đến tay, thật đáng thương lại bị huynh đệ của hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn được chia phần!

"Chúng ta đi thăm ngươi mà tứ đệ, sao ngươi giống như rất không vui, vài ca ca bận rộn đã vất vả tranh thủ thời gian tới thăm ngươi, ngươi không chào đón thì thôi, tại sao bày ra một bộ mặt như ăn mướp đắng vậy, chẳng lẽ chán ghét huynh đệ chúng ta?"

"Không có, không thể nào, các vị ca ca đến thăm tiểu đệ, tại sao có thể có chán ghét, ta vui còn không kịp đấy......"

"À.... nguyên do là như vậy."

Một người có mái tóc hồng, sờ sờ cằm, nhìn Ma Tà dò xét. Mấy người còn lại cũng cố nhìn người mặc y phục màu xanh lục mà Ma Tà cố muốn che dấu ở sau lưng. Ma Tà nhanh chóng ứa ra mồ hôi lạnh đầy trán.

"Mấy người ca ca đệ đệ chúng ta nghe được ngươi trở về, đều chờ đợi, mà nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng dáng ngươi, có phải là có thứ tốt giấu ăn một mình không?"

"...... Á, đại ca......"

"Còn không cho chúng ta nhìn xem, lần này lại ở bên ngoài bắt trở về mỹ nhân cái dạng gì, nghe nói còn là người phàm. Tứ đệ ngươi lần này khẩu vị thay đổi à, rõ ràng tìm được mỹ nhân lại không để cho chúng ta xem thật ra là mỹ nhân như thế nào?"

Thật là sợ cái gì, đến cái đó.

Ma Tà cực kỳ không tình nguyện, nếu hắn cho các vị huynh đệ nhìn thấy mỹ nhân còn không bị chia phần sao, cũng không thể để cho nhìn, tuyệt đối gây khó dễ hắn.

"...... lần này mang về là một mỹ nhân kỳ quái, mọi người không nên nhìn, bởi vì lần này có chút khác trước đây, ta sợ mỹ nhân làm bị thương các vị, cho nên mỹ nhân này để lại cho tứ đệ ta là được rồi......"

Ma Tà nói lời này cơ hồ muốn cắn lưỡi của mình.

Một thiếu niên tóc vàng khó chịu, sắc mặt lập tức trầm xuống, trực tiếp đi tới, muốn nhìn mỹ nhân Ma Tà mang về là thế nào mà Ma Tà lúc này còn liều mạng muốn che dấu.

"Tam ca, huynh đây là muốn làm gì vậy?"

"Ta muốn nhìn xem mỹ nhân có cái gì khác, tứ đệ ta thấy ngươi vừa về đến liền che chở mỹ nhân sau lưng, chẳng lẽ ngươi đã yêu mỹ nhân này?"

"Tam ca, huynh muốn đi đâu, ta ngay cả mặt mỹ nhân còn chưa sờ đến, như thế nào mà yêu, huynh không phải chê cười ta sao, ta hay nói giỡn như vậy sao......"

Mấy người còn lại dùng ánh mắt như đã hiểu ý, rất hiểu ý.....

"Đã không phải là yêu, vậy ngươi che dấu là muốn một mình ăn, tứ đệ ngươi biến thành xấu xa rồi, ngươi ở đây bên ngoài học thói hư này nọ, rõ ràng biến thành như vậy, chẳng lẽ quên thứ tốt mọi người phải chia xẻ sao?"

"...... Tam ca, ta......"

Một mỹ thiếu niên tóc màu tím bước tới, thiếu niên này còn rất nhỏ, nhìn rất tinh quái, thật là nghịch ngợm đáng yêu.

"Tứ ca, đệ nghe nói lần này chính là mỹ nhân nhân giới, có thể để cho đệ xem người nọ bộ dạng không, đệ còn chưa thấy qua đấy?"

Thiếu niên kia nói xong đã nhảy về phía trước đến bên người Ma Tà, khẽ vươn tay đem cái tơ nhện lôi kéo, Liễu Khanh Nhan bị trói mặt căm hận liền đứng ở trước mặt bảy người.

Tầm mắt mấy người kia quét qua quét lại, đôi mắt mang theo ý dâm tà, mập mờ, đùa cợt.

"Ha ha, cuối cùng để cho ta gặp được mỹ nhân nhân giới, tứ ca ánh mắt không tệ, để cho đệ nhìn thấy người thật, bất quá cũng không có gì khác mỹ nhân yêu giới, tứ ca, huynh có phải đối với người ta làm cái gì chuyện xấu hay không?"

Thiếu niên tóc tím đi vòng quanh Liễu Khanh Nhan đánh giá, hết sức tò mò kéo chỗ này lại sờ lên chỗ kia, thấy mỹ nhân không giống bình thường, không cười tươi, còn tỏa ra sát khí đáng sợ, hắn lại hoài nghi tứ ca có phải đắc tội với ai đó mới cưỡng chế đoạt lấy.

"Thất đệ, ngươi nói cái gì đấy, huynh làm sao có thể sẽ đối với mỹ nhân làm chuyện xấu, đệ xem ta là người như vậy sao?"

"Thế sao, huynh chỉ biết làm mỹ nhân khóc, bất quá tứ ca, nếu là mỹ nhân nhân giới hiếm có, huynh đệ chúng ta nên quý trọng cơ hội không dễ có này, đệ rất muốn nếm thử mỹ nhân nhân giới hương vị ra sao. Tứ ca, huynh có phản đối ý kiến của đệ không?"

Hắn nói xong hướng tới mấy ca ca nói

"Các huynh cảm thấy đệ nói có lý không, tứ ca có thể trách đệ không hiểu chuyện hay không?"

"Không có, thất đệ nhu thuận, nói cực kỳ chuẩn xác, đệ đây là vì các vị ca ca suy nghĩ, tứ đệ rộng lượng, ngươi nói có phải không tứ đệ...... "

Nam tử mặt hoa phục trắng đong đưa quạt giấy này trong tay chính là nhị ca, cũng là huynh trưởng của Ma Tà, bọn họ là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra. Trong bảy người Ma Tà đứng hàng thứ Tư.

"...... Á, nhưng mà, nhưng mà...... mỹ nhân này lại hay đâm tay người ta, các vị nếu không tin thì nhìn xem tay ta bị thương không nhẹ......"

"Tứ đệ sợ bị đâm tay như vậy hãy để lại cho chúng ta nha, ta lại không ghét bỏ mỹ nhân đâm tay, mỹ nhân càng đâm càng thú vị, điều đó nói lên tính tình quật cường, càng can trường ta càng thích, ta có cái khẩu vị này, vài vị huynh đệ ghét bỏ mỹ nhân đâm tay sao?"

"Không chê.... "

Vài người còn lại trả lời đồng lòng vô cùng.

Ma Tà khóc không ra nước mắt, trơ mắt nhìn mọi người vây tới.

Đáng thương chính là Liễu Khanh Nhan mặt đầy sát khí cũng không có người để ý tới. Những người kia chỉ lo thảo luận nên hưởng thụ như thế nào, khiến cho Liễu Khanh Nhan phát điên không thôi, thầm nghĩ muốn đem những người này giết sạch, nhưng bây giờ nhất cử nhất động đều ở trong tầm mắt những con nhện tinh này, bất luận có ý tưởng gì cũng sẽ bị phát hiện mà hậu quả thật khó tưởng tượng.

Liễu Khanh Nhan một mình đứng cúi đầu, tự hỏi kế tiếp nên làm như thế nào, ổn định tâm tình không thể rối loạn.

Những người kia ở một bên thương thảo kịch liệt, cả đám đều là ích kỷ háo sắc, không ai nhường ai, ai cũng không chịu thua ai, thậm chí muốn xía vào e sợ mình không có được thứ tốt, cũng không để ý Ma Tà vẻ mặt cực không tình nguyện, mà tự chia phần.

"Ta cảm thấy không được tốt, chúng ta nếu ra khỏi, có chuyện, nhất định sẽ có người ăn trộm."

Lão Ngũ phá lệ hảo tâm nhắc nhở mọi người, việc ăn vào miệng không là vấn đề, họ có bảy người, mỹ nhân chỉ có một, khẳng định có người trước có người ở sau, vậy là ai trước ai sau, cái này mới là vấn đề.

"Chúng ta đây nhìn xem, không cho hắn ăn vào......"

Tóc tím thiếu niên đề nghị.

"Không được, có lẽ nhìn xem người sắc tâm đại phát, nhịn không được ăn trộm làm sao bây giờ, ta có thể không bảo đảm chứng kiến mỹ nhân không nghĩ kéo."

Lời này không sai, mấy người đều gật đầu đồng ý.

Liễu Khanh Nhan hoàn toàn không được đếm xỉa, hoàn toàn biến thành món ăn cho bảy người, hơn nữa lập tức bắt đầu bị hưởng dụng. Muốn phản bác đều không được, bị trói còn bị người véo véo chỗ này, sờ sờ chỗ kia, chỉ có thể tức khí trừng đến đỏ con mắt.

Những con nhện tinh này là từ cái trấn yêu tháp thoát ra không bao lâu, không có biết nhiều về nhân giới, cũng không dám đi nhân giới, sợ lại bị bắt trở về. Nhưng mà đều là những kẻ háo sắc, cả đám đều đi bắt vài yêu vật pháp lực yếu về chơi đùa, nào dám đến nhân giới giương oai, lúc này bắt được một mỹ nhân thật sự làm cho một động mỹ nam vui mừng khôn xiết.

"Này, các người không thể như vậy nha, tốt xấu gì mỹ nhân là ta cướp về, còn bị thương, thiếu chút nữa bị người ta giết, các vị đừng tranh cãi lần đầu tiên của mỹ nhân thuộc về ta, những thứ khác các ngươi tự bàn bạc với nhau, ta coi như nhượng bộ được chưa?"

Hắn đã đủ nhượng bộ, sao vài vị huynh đệ đều là một bộ hung thần ác sát, bọn họ cũng không có ngẫm lại mỹ nhân thật sự là ai đoạt về.

"Lần đầu tiên là của ngươi, vậy lần thứ hai, lần thứ ba, ngươi cam đoan ngươi chỉ ăn lần sẽ không có lần thứ hai?"

"Ta......"

"Đệ cảm thấy chưa được, vậy không bằng mọi người chúng ta cùng một chỗ canh giữ, như vậy ai cũng không có hội ăn trộm, đến lúc đó mọi người có thể cùng ăn, thật là tốt?"

"Được, thất đệ thông minh, nghĩ đến biện pháp tốt như vậy, mọi người ở cùng một chỗ, ta xem còn có ai dám trộm ăn một mình, hừ, thứ tốt đương nhiên là mọi người cùng nhau chia xẻ......"

"Nhưng mà đại ca, vậy chúng ta cũng không thể chỉ nhìn."

Ma Tà khó chịu, hắn hiện tại cũng không có nói ăn một mình, vì sao mấy huynh đệ ánh mắt không lương thiện, nguyên một đám hạ thấp thân phận muốn đi lấy lòng mỹ nhân, đáng tiếc mỹ nhân không để ý tới bọn họ, nguyên một đám hướng hắn trút giận.

"Ngươi đần à, hiện tại chúng ta phải đi tắm rửa xong sẽ ăn mỹ nhân, chẳng phải xong việc."

"Vậy mỹ nhân để chỗ nào......"

"Á, như vậy đi, để bên cạnh ao nơi chúng ta tắm rửa, như vậy ai cũng không thể chiếm riêng, chúng ta có thể một bên tắm rửa, một bên nhả tơ, một bên ngắm mỹ nhân, như vậy thật tốt.... "

"Đại ca, huynh thật lợi hại, kỳ thật đệ cũng là nghĩ như vậy, nhưng mà sợ nói ra các huynh đệ chê cười...... Hì hì, á, đúng rồi, nói như vậy, mỹ nhân có thể ngắm chúng ta, ta sao lại cảm thấy có hại......"