Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 69: Nguy cơ xuất hiện

"......"

Phỏng chừng Minh Lạc Uyên có khả năng đi đến đó, lần trước đã nghe Linh Tử Hiên nói về chuyện này, cũng không để ở trong lòng, nếu vừa rồi cùng Lạc Uyên nói một tiếng, như vậy đã tránh cho có việc phát sinh, hiện tại chỉ có thể hy vọng Lạc Uyên không có đi đến hồ Vong Xuyên.

"Các ngươi ở nơi này chờ, ta đi xem."

"Mỹ nhân, ta cùng ngươi đi, đêm tối gió lớn rất nguy hiểm, mỹ nhân đi đường ban đêm một mình ta lo lắng......"

Liễu Khanh Nhan rất là khó chịu, chẳng biết tại sao tâm tình bực bội, trong lòng bất ổn, mí mắt giật giật, cảm giác giống như có chuyện gì sắp xảy ra, loại cảm xúc này là lần đầu tiên xuất hiện, rất là khó hiểu.

"Không cần, ngươi cứ đợi ở chỗ này, ngươi đi theo ta, ta càng lo lắng."

"...... Ờ."

Lạc Hồng Bụi rầu rĩ không vui bò đi, rời xa đống lửa, nhìn theo mỹ nhân đã đi xa, biến mất trong bóng đêm.

Bên kia thiếu niên đã đem thịt trong ngực ăn xong rồi, nằm trên mặt đất thư giãn thân thể, thỏa mãn đánh nấc một cái, tà tà liếc mắt nhìn Lạc Hồng Bụi, trong con ngươi màu xanh lam tràn đầy tính toán cùng độc ác không phù hợp tuổi.

Củi cháy tí tách kêu răng rắc, lửa cháy lớn, tỏa sáng khắp khoảng rộng xung quanh.

Liễu Khanh Nhan vừa đi, hai người không nói gì, thiếu niên nhìn nhìn mỡ dính tay cùng quần áo liền thi triển pháp lực, những vết bẩn không thấy nữa. Hắn uốn éo thân mình, rồi quỳ rạp trên mặt đất nhìn ngọn lửa nhảy múa, trong mắt của hắn là hình ảnh ngọn lửa sáng ngời, lập loè không ngừng, hắn như là đang ngủ, lại giống như không có ngủ......

Lạc Hồng Bụi e ngại lửa, ôm đầu gối mà ngồi cách khá xa, nụ cười trên mặt biến mất, nét tà mị cũng không còn, bộ dáng bây giờ thật nghiêm túc giống như dáng vẻ một thư sinh, hắn cúi đầu suy tư về việc kế tiếp nên làm như thế nào.

Người nọ cường thế, có khả năng đoạt thiên quyền, hắn không thể so bì. Ngày hôm nay khối băng Lạc Uyên kia cũng tạo được niềm vui cho mỹ nhân bởi tay nghề nướng thịt, có thể cho mỹ nhân ăn vui vẻ. Linh Tử Hiên nhã nhặn chu đáo. Trải qua mấy ngày tiếp xúc có thể thấy được sau ngàn năm, mỹ nhân không hề thích diêm dúa lẳng lơ, cũng không bị mê hoặc, vì thế hắn tận lực đi bắt chước bóng dáng Linh Tử Hiên ngàn năm trước, vốn tưởng rằng có thể làm cho mỹ nhân thích, lại đổi lấy không vui.

Hắn cũng phải nên có một nghề thành thạo hơn mấy người kia mới có thể làm đẹp lòng người mới có thể khiến mỹ nhân nhìn hắn nhiều hơn......

Trong đêm đen, bốn phía đen sẫm một màu, bầu trời đêm chỉ có lác đác mấy ngôi sao, những tán cây già dày đặc lá che kín bầu trời làm cho rừng cây càng thêm hắc ám.

Chân đạp lên lớp lá khô dày đặc, trong rừng cây lại yên tĩnh, âm thanh vỡ nát vang lên càng dọa người.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng thì thầm quái lạ cũng không biết đó là vật gì, chim chóc vỗ cánh loạt soạt, vật đó hướng về phía vật còn sống tấn công. Liễu Khanh Nhan nắm lấy kiếm, cũng không quản lao đến là vật gì, vung kiếm đâm tới, cảm giác Tiên Kiếm đã đâm thủng vật gì đó khi rút ra có máu phun trào, nhỏ giọt rơi xuống......

Dựa vào trí nhớ và cảm giác Liễu Khanh Nhan trở lại hồ nước lần trước, rất xa trong không khí truyền đến mùi máu tươi làm cho người ta buồn nôn. Mùi máu tươi rất nồng tràn ngập bốn phía, yêu khí lượn lờ, còn có xen lẫn ma vật âm thầm thi triển pháp lực. Trong đêm tối Liễu Khanh Nhan nhanh chóng lách mình, tìm được một chỗ nấp cực kỳ kín đáo sau thân cây đại thụ, bí mật quan sát tìm cái nơi phát ra mùi máu tươi.

Chỗ gần hồ nước, có mấy yêu ma đang thi triển pháp lực, hầu hết đã hóa thành hình người, số ít nửa người nửa yêu, nhìn tình huống giống như đang chuẩn bị đánh nhau.

Trong đó một nam tử hình như là thủ lĩnh, trong tay của hắn cầm một bảo vật cực kỳ hiếm có gì đó phát ra ánh hào quang, hai bên trái phải là hai nam tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp.

Liễu Khanh Nhan chỉ là đứng từ xa nhìn nhưng vẫn cảm thấy áp bức chịu không nổi, trái tim đập liên hồi, máu chảy ngược dòng, chỉ có thể vận dụng pháp lực trấn định tâm thần mới có thể an tâm một chút.

Trong nội tâm thầm nghĩ, yêu ma này pháp lực rất là cao, nếu là người bình thường gặp có thể sống sao?

Sau lưng nam tử là hai nam tử bán yêu, một là nửa người nửa xà trong tay cầm một cái búa sắc bén, một thì là nửa người nửa ngựa trong tay nắm một cây cung bạch ngọc, sau lưng lưng đeo bao đựng tên, bên trong có nhiều mũi tên đuôi gắn lông vũ màu trắng. Hai yêu thú đều là trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị xong trận.

Bọn chúng cùng một nhóm, toàn bộ đều là yêu vật biến thành. Trong hồ Vong Xuyên còn có một nữ tử mặc áo màu hồng, cổ áo mở rộng lộ ra một khoản ngực, nữ tử này có máy tóc đen được búi lên, nhìn không quá hai mươi tuổi, đối diện là một nữ tử khác chính là một thủy quái, tóc ướt rối tung, mặc một thân y phục màu đen, phần trên là người mà từ trong váy duỗi ra một cái đuôi hình cánh quạt, bộ dáng nhìn rất dữ tợn.

Nhóm yêu vật có sáu người, ba người biến hóa hoàn toàn, ba người bán yêu, đúng là một tổ hợp có lực lượng cường đại, Liễu Khanh Nhan chỉ có một mình nếu đối phó ba tên đã biến hóa hoàn hảo cũng rất mất sức, nếu cả sáu cùng tiến lên chỉ còn con đường chết. Nấp ở sau thân cây Liễu Khanh Nhan thấy kinh hồn, không dám làm ra động tác mạnh sợ phát ra tiếng động truyền tới chỗ yêu ma khiến chúng chú ý.

"Ma Tà, ngươi nên thức thời, đem viên nội đan Ma Tôn giao ra đây, nếu không hôm nay ngươi mơ tưởng còn sống rời đi!"

Nói chuyện chính là một người ma giới, cũng là một nam tử có khuôn mặt rất trẻ dung mạo xinh đẹp. Yêu ma này pháp lực thâm hậu có thể tùy ý biến hóa thay đổi nên khó biết khuôn mặt thật và tuổi thật của hắn. Nam tử này tóc đen mắt đen, một đôi mắt thật là uy nghiêm lạnh lùng, mái tóc búi lên đỉnh đầu dùng một cây trâm ngọc cố định, hai bên mang tai là hai lọn tóc thả dài đến trước ngực hơi hơi lay động, hắn mặc một bộ áo bào bằng gấm vóc màu đỏ sẫm có hoa văn, dáng người uy mãnh vai rộng dáng cao, đai lưng có khảm một khối bảo thạch phát ra hào quang lấp lánh. Người này cũng thuộc hàng trưởng lão trong ma giới, tuy nhìn trẻ tuổi nhưng pháp lực cao cường, là thủ lĩnh một phương.

Phía sau của hắn có ba gã nam tử mặc áo bào đen, bên ngoài là một chiếc áo khoác trùm kín từ đầu tới chân, gió nhẹ thổi tới vạt áo không ngừng bay phất phới, ẩn dưới lớp áo khoác là một đôi mắt đỏ rực tựa như phát ra tia lửa.

Lần đầu tiên nhìn thấy màn quái dị như thế, Liễu Khanh Nhan cầm Tiên Kiếm trong tay mà bắt đầu rét run, may mắn chính mình vừa rồi không có xông lên, sáng suốt tìm một chỗ trốn quan sát tình thế.

Thế gian yêu ma càng ngày càng nhiều, hoành hành bốn phía, ngày nay đạo sĩ xuống núi trừ ma rất nhiều, những yêu ma vừa mới được giải phóng còn e ngại không dám lộ diện, chỉ có thể đợi buổi tối đến nơi thưa thớt người ở mới dám phô diễn pháp lực.

Người gọi là Ma Tà cầm trong tay chính là nội đan ma tộc, nếu nuốt vào bụng sẽ có pháp lực tăng lên, rút ngắn thời gian tu luyện. Nội đan trong tay hắn có được là do hai Ma Tôn tranh nhau chém giết chết sống, hắn ở một bên làm ngư ông đắc lợi.

"Lấy ra? Ngươi nghĩ ta ngây thơ ngu ngốc sao, huống hồ thứ này cũng không phải thực sự thuộc về ngươi, vì sao ta không thể cầm đi?"

Ma Tà khinh thường hừ lạnh một tiếng, như thể nắm chắc thắng lợi trong tay, bên cạnh hắn hai gã thuộc hạ đắc lực dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại.

"Muốn trách à, chỉ có thể trách ngươi vận khí không tốt, thủ đoạn không được đầu óc cũng không xong, vừa rồi còn có một người tu chân, cơ hội tốt như thế ngươi lại hết lần này tới lần khác bỏ qua, hừ, ta vốn định giúp ngươi một tay, giúp ngươi đoạt nội đan người tu chân đền bù cho ngươi, đáng tiếc ngươi không cần, có thể trách ai?"

Ma Tà giảng giải một cách thật là hợp lý, đáng tiếc người này lại nghe không lọt tai, làm phí lòng tốt của hắn như vậy, hắn chỉ còn tức giận nắm tay thành nắm đấm.

"Hừ! Ngươi có lòng tốt như vậy sao, thế sao đoạt nội đan của ta, mau mau trả lại cho bổn tọa!"

"Ai da, quân tử động khẩu không động thủ, ngươi có công phu, sao không đi bắt người tu chân kia, hắn đã bị chúng ta đả thương, chưa chạy xa ngươi đi bắt còn kịp, tuy pháp lực không bằng Ma Tôn, bất quá nội đan cũng là không tệ......"

"Hừ! Bổn tọa khinh thường cái đồ lừa gạt như ngươi, ngươi lại định lừa ta đi để lấy nội đan của ta, bổn tọa không thể tha chết cho ngươi!"

Ma Tôn rất là tức giận, hắn dù sao cũng thủ lĩnh một vùng mà Ma Tà lại dám không nể mặt, lời nói khiêu khích, có chủ tâm muốn lừa gạt.

"Ha ha ha!! Tha chết cho ta, miệng ngươi khẩu khí rất lớn, ngươi thật có can đảm! Ngươi đã thất bại mà không biết xấu hổ, một lúc nữa bắt được tu chân tới, nội đan ta cũng lấy luôn, xem ngươi làm gì được ta!"

Ma Tôn ngày xưa chính là nhân vật hô phong hoán vũ, thuộc hạ cũng cực kỳ nghe theo mệnh lệnh hắn, từ trước đến nay không nói nhiều lời vô ích, chưa từng có ai dám dám xúc phạm, vậy mà Ma Tà mấy phen chọc giận, cũng làm cho hắn không nói nên lời, tức giận đầy bụng. Hắn cũng không nói thêm nữa, vươn tay ra hiệu cho ba gã thuộc hạ.

"Đã như vậy, bổn tọa cũng không nói nhiều lời nữa! Khôi Mị Quỷ Quái bốn người nghe lệnh, phải đoạt lại nội đan cho ta."

"Dạ!"

Rõ ràng nhìn qua chỉ có ba người, Ma Tôn ngốc hay sao lại nói bốn người, yêu giới sáu người đều rất là kinh ngạc, họ thật không ngờ còn có người có thể ở trước mặt bọn họ ẩn thân tốt như vậy, đặc biệt là Ma Tà sắc mặt có thể nói là không tốt.

Những người mặc áo choàng màu đen vẫn đứng im, cũng không biết thật sự là vật gì, ánh mắt lóe ra một tia đỏ như lửa. Ngay khi mấy người yêu giới còn đang cảnh giác, từ khe đá bên cạnh hồ Vong Xuyên bay ra một bóng đen, cùng mặc quần áo giống ba người kia, cũng nhìn không ra đó là cái gì, hắn lơ lửng giữa không trung, áo bào trong gió bay phất phơ.

Núp trong bóng tối Liễu Khanh Nhan nhìn mà kinh động hồn phách, nghe bọn họ nói chuyện, từ đối thoại của bọn họ đoán ra được tu chân kia rất có thể chính là Minh Lạc Uyên, thời gian vô cùng trùng hợp, mà Minh Lạc Uyên rất có khả năng đến nơi này lấy nước, vừa vặn đụng độ với bọn này.

Cũng may không có bị đoạt đi nội đan, xem ra đã thoát được, Liễu Khanh Nhan nghĩ đến đồ đệ không có chuyện gì, trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị vụng trộm rời đi, tránh chỗ đấu đá. Có thể còn một vài bóng đen ở khe đá, bởi vì Liễu Khanh Nhan vận dụng pháp lực có thể nhận thấy tảng đá bên cạnh bờ hồ cách mình không xa có khí tức.

Một đao bổ xuống giữa tản đá, lưu lại một vết nứt thật sâu, từ khe hở lại rơi xuống một mảnh áo bào màu đen, hẳn là một đao kia đã chém trúng đích, vải vóc bị cắt đứt ngọt xớt, máu tươi văn tung tóe thật ghê rợn. Liễu Khanh Nhan thấy rõ, người kia tuyệt không phải cùng nhóm mấy người ở đây. Người đó Liễu Khanh Nhan quen thuộc, là Minh Lạc Uyên.

Hắn luôn ở bên cạnh, chưa từng rời khỏi nơi này sao lại không nhận ra được vậy!?

Lập tức trong nội tâm Liễu Khanh Nhan chấn động, không khỏi luống cuống, rối loạn, Minh Lạc Uyên sợ là lành ít dữ nhiều. Mấy người kia hợp lực vây đánh, khả năng bị thương không nhẹ, một đao kia chém xuống không biết có tổn thương gì nữa hay không. Liễu Khanh Nhan lo lắng không thôi, hối hả muốn rời khỏi, có thể vội vàng nên đã quên tình huống xung quanh mình, chân vừa động bốn phía liền phát ra tiếng vang, mấy người đang gườm nhau lúc này cảnh giác vài phần, vừa có tiếng động nhỏ mười phần nghe rõ ràng.

Trong đêm yên tĩnh, một tiếng động nhỏ liền phóng đại không chỉ mấy lần, mấy người đánh nhau nghe thấy đều nhìn về phía bên này, Liễu Khanh Nhan hơi sững sờ, đôi mắt yêu ma nhìn thẳng, thân thể bất động không hề nhúc nhích.

"Người nào ở đó? Bước ra cho bổn tọa!!"