Một cơn đau truyền tới môi dưới, Hàn Quân Vũ mở to đôi mắt đỏ tươi nhìn cô gái nhỏ, hình như anh vừa bị cái gì đánh trúng não, đôi mắt nâu dần dần lấy lại sự tỉnh táo, vội vàng đẩy cô gái trong lòng ra.

Tần Ninh bị anh đẩy bất ngờ khiến cô không có chút phòng bị, cơ thể lảo đảo ngã xuống giường.

Nước mắt lưng tròng, cô khóc như một chú mèo con.

Cô bé đáng thương một cách nhu nhược này, thật khiến người ta thương tiếc, lại càng làm ai kia muốn nhiều hơn.. Nghe tiếng khóc mềm mại, nho nhỏ của cô anh không kìm nổi.

Hàn Quân Vũ cảm thấy mình sắp điên rồi, anh đã không kiểm soát được mà làm một điều thô lỗ với cô bé. Nhưng nhìn khuôn mặt trắng trẻo vì ủy khuất đang khóc thút thít của cô lại khiến ngọn lửa ham muốn trong anh càng lúc càng cháy lớn hơn.

Trong đầu anh có một ý nghĩ đen tối, anh muốn hóa thân thành con sói để ăn con nai tơ nhỏ đáng thương này vào trong bụng mình.

Anh lôi điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Tước, sau khi ngắt máy anh quay lại nhìn cô gái nhỏ đang hoảng sợ bò ra khỏi chăn.

Phát hiện ánh mắt của anh đang hướng về mình, cô sợ hãi tới mức đơ cả người, vội rụt người lại vào trong chăn, ánh mắt như đang phòng bị.

Anh giơ tay bóp cái trán nổi gân xanh, thật sự đau đầu.

"Em ra ngoài trước đi, tôi sẽ giải thích với em sau."

Nghe anh lên tiếng đuổi người, Tần Ninh trố mắt nhìn vài giây, sau đó bò dậy từ trên giường, cái dáng người mong manh ấy chạy ra khỏi phòng nhanh như một cơn gió.

Một giờ sau, khi Tần Ninh vẫn đang trốn trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô giống như chú chim nhỏ sợ cành cong, sợ hãi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng.

Đến khi nghe ra là giọng của dì Trương, cô mới bình tĩnh trở lại, "Ninh tiểu thư, cô vẫn chưa dùng bữa tối, có muốn ăn chút gì đó không?"

Tần Ninh vừa bị dọa một phen sợ đến mức hồn bay phách lạc, cô đâu còn tâm trạng ăn uống bây giờ, vừa nghe giọng nói dịu dàng của dì Trương, cô chạy đến xà vào vòng tay dì Trương òa khóc.

Dì Trương nghe thấy tiếng khóc ủy khuất của cô, đau lòng không thôi, nhưng đến khi hỏi cô xảy ra chuyện gì thì cô lại không chịu nói.

Tần Ninh khóc một hồi lâu, khóc đến mệt rồi thiếp đi trong lồng ngực dì Trương.

Ngày hôm sau, Tần Ninh bị một cơn ác mộng đánh thức.

Cô mơ thấy mình rơi vào một vòng xoáy nước không có đáy, liều mạng bám chặt vào cành cây trèo lên để thoát chết, kết quả lại bị kẹt trong khu rừng rậm.

Cô chạy trong rừng một cách vô vọng, giữa lúc một mình chơi vơi đột nhiên có một con báo lao ra làm cô sợ tới mức té ngã trên mặt đất. Trong khi cô nghĩ rằng mình sẽ bị con báo nuốt chửng vào bụng trong một lần, thì con báo lại ngửi ngửi mùi hương trên người cô, sau đó nó khẽ cọ cọ lên người cô.

Cô duỗi tay sờ sờ lên người con báo, nó cũng ngoan ngoãn co lại trong lồng ngực cô. Nghĩ rằng không còn nguy hiểm nữa, cô đứng dậy muốn con báo đưa mình rời khỏi đây, nhưng đột nhiên, con báo ấy lại hóa thành một con sư tử cao lớn, hung hăng.

"Ngươi không được phép rời đi khi chưa có sự cho phép của ta."

Ngay khi cô vừa bước được một bước, con sư tử đã nói một cách vô cùng bá đạo, không cho cô cơ hội mở miệng phản kháng, nó đã há to mồm nuốt cả người cô vào bụng một cách nhanh gọn.

Sợ hãi bừng tỉnh, đôi mắt cô mở to, nhưng hình ảnh hiện lên trước mắt lại là khuôn mặt một người đàn ông anh tuấn, đang lúc hoảng loạn, không chút ngần ngại cô tặng anh ta thẳng một cái tát.

Bàn tay nhỏ nhắn đi qua khuôn mặt anh tuấn tạobnên một âm thanh vang dội, mấy người có mặt trong phòng chứng kiến đều hít hà một hơi.

Dì Trương và Tống Huyền nhìn nhau, tự hỏi không biết trong lòng Ninh tiểu thư có thâm thù đại hận bao lâu với Hàn thiếu mà chỉ với một cái tát đã làm nửa khuôn mặt Hàn thiếu sưng đỏ lên.

Tần Ninh cảm thấy lòng bàn tay đau rát và nóng, cô còn tưởng mình đang nằm mơ, nhíu mày đưa tay sờ lên khuôn mặt đẹp trai trời phú kia.

Cô cảm nhận được sự ấm áp quá mức chân thực, ánh mắt lưu lại trên môi anh, nó vẫn còn vết cắn do cô gây ra.

Tần Ninh nheo mắt nghi hoặc, ý thức dần trở lại, cô vội rời tay khỏi mặt anh, ngồi co lại cảnh giác.

"Xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu không phải cố ý."

Nghe giọng nói ríu rít khàn khàn của cô, Hàn Quân Vũ dù có muốn nổi giận cũng bị vẻ mặt hoảng loạn kia dập tắt.

Hàn khí trong đôi mắt nâu thâm trầm dần biến mất, nhưng thanh âm thì vẫn u ám và lạnh lẽo như trước.

Tần Ninh phát hiện có rất nhiều người đang đứng trong phòng, và một trong số họ còn cầm theo hòm thuốc.

"Thấy có tốt hơn không?"

Nghe Hàn Quân Vũ nhẹ giọng dò hỏi, cô hoảng hồn nhìn anh với vẻ mặt mờ mịt.

Phải mất hồi lâu sau cô mới cảm nhận được phần đầu có chút khó chịu, chắc lại bệnh rồi.

"Chóng mặt."

Nghĩ đến việc giơ tay đánh Hàn thúc trước mặt nhiều người như vậy, cô xấu hổ buồn bực chui tọt vào trong chăn để khỏi nhìn thấy ai.

Hàn Quân Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô ửng đỏ, quay lại liếc Tiêu Tước một cái. Tiêu Tước lúc này mới bất đắc dĩ tiến lên phía trước đo nhiệt độ cho cô, khi chắc chắn thân nhiệt của cô đỡ hơn trước nhiều rồi anh ta mới theo Tống Huyền rời khỏi phòng.

"Dì Trương có nấu cháo cho cô, uống xong thuốc đi rồi tôi sẽ mang lên cho."

Dì Trương đau lòng nhìn cô, hôm qua khi thấy cô khóc một trận to rồi ngủ thiếp trong lòng mình bà cũng không nghĩ nhiều.

Đến sáng nay đợi mãi không thấy cô dậy nên bà lên phòng gõ cửa gọi, không thấy ai trả lời, bà luống cuống mở cửa thì gặp cảnh cô nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt, lúc ấy bà sợ tới mức đôi chân mềm nhũn, quỳ gối xuống giường.

Bà nhanh chóng gọi Hàn thiếu và Tiêu Tước đến cứu cô.

Thấy bác sĩ và Tống Huyền ra ngoài, dì Trương cũng không dám ở lại lâu, quay người đi xuống lầu.

Khi chỉ còn hai người trong phòng, Tần Ninh mới chịu thò đầu ra khỏi chăn, thấy người đàn ông dáng người cao lớn như một cây tùng đứng thẳng tắp ở mép giường cô.

"Hàn thúc thúc, cháu xin lỗi, lúc nãy cháu gặp ác mộng."

Hàn Quân Vũ nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, khi nãy cô đánh anh mạnh như vậy, anh còn tưởng cô đang muốn trả thù sự cố ngày hôm qua nên không bộc lộ sự nóng nảy của mình.

Bây giờ nghe cô giải thích mới biết, hóa ra là do gặp ác mộng.

Cô thường xuyên gặp ác mộng và ngủ trong giấc mộng ấy không chịu thức giấc sao?

"Những gì đã xảy ra ngày hôm qua.."

"Cháu quên rồi." Tần Ninh ngắt lời anh, cô không muốn đề cập đến vấn đề khiến mình khủng hoảng.

Hàn Quân Vũ cau mày, "Nghỉ ngơi tốt đi!"

Anh bước một cách vững chãi rời đi, Tần Ninh nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, cô cắn môi dưới thở dài.

Tuy rằng cô chưa ăn thịt heo bao giờ, nhưng cũng không phải là chưa nhìn thấy heo chạy. Hôm qua rõ ràng là anh có chút bất thường, lớn tiếng mắng là muốn cô rời đi. Kết quả cô lại không hiểu chuyện, đã không biết điều còn đứng sát lại anh.

Anh mất kiểm soát nên làm vậy với cô.. Đó cũng không hoàn toàn là lỗi của anh, dù sao thì cô cũng có sai.

Rất nhanh sau đó dì Trương đã bưng một tô cháo trắng nóng hổi lên, ăn xong cô cảm thấy người mình khỏe hẳn, nằm một lúc rồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Sau khi nghe dì Trương nói chắc chắn cô gái nhỏ kia đang ngủ, Hàn Quân Vũ mới kêu Tiêu Tước nói về tình trạng của cô.

Tiêu Tước tấm tắc hai tiếng, "Hóa ra cậu vẫn luôn không chịu tìm nữ nhân là vì thích kiểu này a. Nhìn như vậy lớn lên sẽ không tồi, nhưng cơ thể yếu quá, có lẽ sẽ không chịu nổi cậu đâu nha."

Ngày hôm qua Tiêu Tước đã giải độc cho anh, cứ tưởng là xong xuôi đâu đấy rồi, vậy mà đến sáng nay anh ta lại bị giục rối rít tới đây để chữa cho cô gái nhỏ kia, khi nhìn thấy cô bé đó anh ta mới hiểu nguồn gốc của vết cắn trên môi Hàn Quân Vũ.

Nhìn vào dấu tay vẫn còn hằn trên mặt Hàn Quân Vũ, anh ta cười toe toét.

Sắc mặt Hàn Quân Vũ càng lúc càng trở nên mất kiên nhẫn, anh hậm hực, "Bớt nói mấy lời vô nghĩa lại, sức khỏe cô ấy sao rồi?"

Nhìn khuôn mặt tối sầm của anh, Tiêu Tước không dám nhổ lông trên lưng hổ thêm nữa, anh ta ho nhẹ một tiếng, giọng nói bắt đầu trở nên nghiêm túc.

"Thể chất của cô bé so với những người cùng tuổi là yếu hơn rất nhiều, cần phải chăm sóc cẩn thận mới được. Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng kĩ lưỡng, vậy mà trong mấy tháng gần đây sức khỏe lại suy yếu một cách nghiêm trọng như vậy, nếu cứ để tình hình này tiếp diễn, chắc chắn sẽ không sống nổi qua tuổi mười tám đâu."

Chỉ ba tháng nữa là cô gái nhỏ ấy đến tuổi mười tám, trong thời gian ngắn như vậy mà cũng không chịu nổi, nhiêu đó cũng đủ thấy bệnh này nghiêm trọng cỡ nào.

Nhớ lại khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô khi nãy, giọng nói Hàn Quân Vũ trở nên lạnh lùng sắc bén hơn.

"Nếu bắt đầu quá trình điều trị từ bây giờ, thì khoảng bao lâu nữa mới có thể trở lại bình thường?"

"Rất khó để nói trước, trong khoảng thời gian này khả năng miễn dịch của cô bé đã giảm mạnh, tôi nghi ngờ cô ấy bị hạ độc." Tiêu Tước nhìn tờ báo cáo y học trong tay, trầm tư nói.

"Hạ độc?"

"Trường hợp này tôi đã gặp nhiều trước kia rồi, bình thường khả năng miễn dịch của cô bé vốn đã yếu, này có lẽ là ai đó đã dụ cô bé uống nhiều thuốc bổ, đối với người bình thường thì nó sẽ hỗ trợ tốt, nhưng đối với cô bé thuốc bổ lại chẳng khác nào thuốc độc. Những thứ thuốc bổ đó nếu để cô bé uống nhiều hơn một chút, thì có lẽ hiện tại cô bé đã yên giấc ngàn thu rồi."

Tiêu Tước ảm đạm nhìn anh, thật hiếm thấy khi nào anh quan tâm đến một cô gái như thế khiến anh ta vô thức nhiều lời hơn bình thường.

"Dùng biện pháp này để hại người, hẳn đây phải là người hiểu rõ tình trạng thể chất của cô ấy. Loại thuốc này sẽ không gây ra cái chết cho cô ấy ngay lần đầu uống, mà nó sẽ hạ gục thân thể cô bé dần dần, một khi có ngoại lực kích thích, cô ấy có khả năng sẽ gặp nguy hiểm."

* * *

Đến giờ ăn tối, Tần Ninh đi xuống lầu.

Cô đến bàn ăn đã thấy Hàn thúc thúc, lập tức nhớ lại cảnh anh ngày hôm qua trần trụi đè lên người mình, cơ bắp mạnh mẽ, cảm giác rất mạnh mẽ..

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng, tuy ngồi xuống bàn ăn nhưng vẫn luôn trong tư thế cúi đầu.

Hàn Quân Vũ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, nghĩ cô còn khó chịu, anh khẽ giọng hỏi.

"Còn khó chịu sao?"

"Không có, tốt hơn nhiều rồi ạ." Tần Ninh nhanh chóng lắc đầu.

"Điều này có xảy ra trước đây không?" Anh hỏi.

Có lẽ do cô nói chuyện quá nhỏ tiếng, Hàn Quân Vũ vô thức cũng ôn nhu đi nhiều.

Tần Ninh suy nghĩ một lúc, "Lần trước là hồi tháng trước, cháu cũng không biết lí do vì sao, nhưng gần đây cháu cảm thấy ngày càng yếu đi rồi."

Lúc ấy là khi vừa kết thúc buổi học giáo dục thể chất, cô cảm thấy quá mệt mỏi nên đã xin nghỉ về kí túc xá, ngủ mất một ngày sau mới tỉnh dậy.

Đôi mắt Hàn Quân Vũ lạnh đi, trong đó loé lên một ý định giết người khát máu.

"Ăn cơm đi, rồi nói chuyện đó sau."

Tần Ninh nhìn anh nghi ngờ, gật gật đầu, ngoan ngoãn uống một chén súp anh đưa tới.

Sau bữa tối, anh đưa cô lên thư phòng và giao cho cô một phần văn kiện.

"Hàn thúc thúc, thúc muốn nhận nuôi cháu sao?" Cô ngạc nhiên.

Văn kiện anh giao cho cô là văn kiện nhận nuôi, cô mở trang cuối thấy anh đã kí tên.

"Không muốn sao?"

Nếu những gì Tiêu Tước nói là đúng, thì người hạ dược cô chắc chắn là người của Tần gia, vậy nên cô không thể quay lại đó nữa.

Tuy nhiên có nhiều cách để ngăn không cho cô quay lại Tần gia, nhưng anh cũng cần một lý do để có thể giữ cô bên cạnh, cho nên cách thuận tiện nhất là giành quyền nuôi cô.

"Thúc nuôi cháu, quyền thừa kế cổ phần của Tần gia thúc có thể giúp cháu sở hữu nó không?" Cô lo lắng siết chặt mớ văn kiện trong tay.

"Tất nhiên."

"Nhưng thúc là chồng chưa cưới của chị họ, thúc.."

"Đây là lời hứa của tôi với em, nó liên quan gì đến người khác?" Hàn Quân Vũ không vui nhíu mày.