Trước giờ Giang Nhu luôn dậy muộn, nên cô ta hầu như không kịp ăn bữa sáng ở nhà, toàn ôm cái bụng đói lên lớp than vãn với mấy người bạn tốt bụng ngồi trên dưới mình, và bình thường họ sẽ đưa đồ ăn vặt cho cô ăn cùng.

Lúc trước không để ý mấy chuyện này, giờ nhớ lại mới thấy, chuyện này không có giống với hình ảnh những người bạn cùng nhau ăn đồ ăn vặt.

Mà chính là Giang Nhu đang xem bọn họ là mấy con ngốc, chắc chắn trong đầu cô ta nghĩ rằng chỉ cần than vãn một tiếng, là mấy người bọn cô sẽ lập tức dâng lên miệng cho cô ta.

Các cô là trạm cứu tế sao?

Ha hả, thật buồn cười!

Đặc biệt là giờ họ đã chứng kiến sự việc ngày hôm qua, tuy chỉ là dựa theo kế sách An Vận bày ra để làm, đó là sau khi Tần Ninh rời đi, Khuất Tử Nhàn liền gọi cảnh sát báo nguy rằng bọn cô bị người của Tần gia bắt cóc, nhưng An Vận chắc chắn sẽ không tự nhiên mà kêu bọn cô dừng lí do đó, thực chất là do bẳn chất Tần gia toàn là người dã man thô bạo.

Mà những gì họ nghe từ miệng Giang Nhu nói ra trước giờ, toàn bộ đều là không đúng với sự quan sát của họ, nên giờ năm người lại càng thấy phản cảm đối với Giang Nhu.

Giang Nhu nhíu mày, nghĩ đến trò khôi hài hôm qua, đôi mắt cô ta chớp nháy, hốc mắt đỏ lên.

"Tôi biết hôm qua là do cô cô chọc các cậu tức giận, nhưng có phải là mấy cậu đã quá đáng quá mức rồi không, tại sao lại báo cảnh sát chứ, hại tôi bị cô cô mắng nhiếc suốt cả đêm, giờ đến lớp mấy cậu lại trưng bộ mặt lạnh đó ra với tôi, rốt cuộc thì tôi đã làm sai cái gì?"

Khuất Tử Nhàn nhìn bộ dạng sắp khóc của cô ta, trong đầu nghĩ lại đủ chuyện trước kia, nếu không phải là giả bộ vui vẻ, thì động cái là rơi nước mắt.

Thật không biết cơ thể Tần Ninh yếu hơn cô ta bao nhiêu, mà giờ còn chưa có thấy Tần Ninh khóc sướt mướt như thế bao giờ!

"Giang Nhu, cậu không đi làm diễn viên, thì thật là đáng tiếc."

"Tôi mới giúp Tần Ninh một lần, cậu ấy liền làm bánh quy khắc tên từng đứa một lên trên, rồi đưa đến cho chúng tôi. Còn cậu, sao tôi giúp cậu bao nhiêu lần, mà cậu không những không cho lại tôi cái gì, lúc có quà ăn vặt thì không cho tôi lấy một miếng, còn đi nói với người khác là chân tôi thô, quả thực không thể chấp nhận!"

Tất cả đều đang ở độ tuổi học sinh cao trung, dĩ nhiên sẽ không có những suy nghĩ phức tạp như vậy, nhưng nó lại có vài phần cực đoan, một khi đã chán ghét ai, thì người ta có làm bất luận cái gì cũng đều thấy chướng mắt.

Giống như lúc trước nghe Giang Nhu nói xấu Tần Ninh, mấy người bọn cô cũng theo lời nói đó mà trở nên ghét Tần Ninh, nên sức tưởng tượng mới có thể phát huy, sinh ra mấy lời nói xấu khác về Tần Ninh.

"Tôi, tôi đâu phải người nhiều tiền như mấy cậu chứ, cậu nhìn xem một cái túi xách của cậu bằng chi phí sinh hoạt mấy năm của tôi, vì cái gì mà tôi phải đưa đồ ăn của mình cho cậu?" Giang Nhu muốn ủy khuất cũng không có khả năng.

"Ha."

Khuất Tử Nhàn tức giận đến bật cười, hóa ra trong mắt Giang Nhu, Khuất Tử Nhàn cô nguyên lai chính là một cái thẻ cho Giang Nhu rút tiền!

"Giang Nhu, cậu là một đứa nghèo, vậy mà tôi còn xem cậu là bạn bè, thật sỉ nhục!"

Không có tiền không thể sĩ, vì bản thân cũng là người nghèo, nên đáng ra càng phải đối xử tốt với người khác, có gì tốt nhất định phải biết chia sẻ.

Nhưng không, đây gọi là thứ đạo đức thấp kém, thật quá nực cười!

Khuất Tử Nhàn tức giận dọn bàn, rồi kê ra xa cách bàn Giang Nhu một khoảng.

Nghèo, là điểm mà Giang Nhu hận nhất, là điểm mà cô ta phải chịu sự sỉ nhục mà không có cách nào phản bác.

Bị Khuất Tử Nhàn chọc đau, cô ta xấu hổ buồn bực ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Ninh đamg đúng bên cạnh, trong mắt bốc hỏa.

"Tần Ninh, nhất định là mày đã nói với bọn họ cái gì đó. Mày có tư cách gì mà nói tao, người Tần gia tổ chức sinh nhật cho mày, mày lại còn đòi đi tế bái ba mẹ đã mất, ngu xuẩn!"

Khi không lại bị lôi tên ra nói, vẻ mặt Tần Ninh mờ mịt, nhưng nghe Giang Nhu lớn tiếng mắng, cô tức giận đến đôi tay phát run.

"Giang Nhu, cô im miệng cho tôi."

Mặc kệ là Giang Nhu đang tức giận thế nào, nhưng cô ta dám động đến đấng sinh thành cô, Tần Ninh có muốn im cũng không thể được.

Mà tính tình Tần Ninh trước giờ vốn rất dịu, không quá giỏi trong việc ăn nói, nên dĩ nhiên sẽ rất hiếm khi cô cãi nhau với ai, giờ đối mặt với trường hợp này, cô lại chỉ biết nói mấy lời vô thố.

Năm nữ sinh đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa, rõ ràng là chính bản thân Giang Nhu sai, có tư cách gì mà đòi chỉ trích Tần Ninh?

Khuất Tử Nhàn dương tay cầm hộp sữa bò hắt lên mặt Giang Nhu, "Giang Nhu, không phải cậu kêu đói sao? Tôi cho cậu uống sữa bò đây!"

Thấy Khuất Tử Nhàn động thủ, những nữ sinh còn lại lá gan cũng lớn lên theo, chỉ thẳng cái mũi Giang Nhu mà mắng:

"Giang Nhu, cậu mới là loại bạch liên hoa trong truyền thuyết cộng thêm kỹ nữ lục trà, chúng tôi đối đãi nhiệt tình với cậu, thế mà cậu lại lôi chúng tôi ra để làm trò đùa!"

"Tiểu tiện nhân, người được bao dưỡng chắc hắn là mày mới đúng đi. Cả ngày mày cứ hễ mở mồm ra là kêu bản thân nghèo, mà sao lại cõng trên lưng cái túi mắc tiền kia, hơn nữa mấy ngày gần đây mày tiêu tiền đi ăn phung phí. Chưa đến mười tám tuổi mà đã bắt đầu làm mấy loại chuyện này, đến khi lên đại học, biết đâu lại nhảy vào hộp đêm làm.."

"Có cái vết thương trầy chút da, thậm chí còn không cần thiết phải bôi thuốc, vậy mà nghỉ đến một tuần, không phải là cậu làm mấy chuyện đó, rồi không biết cách xử lý an toàn, đã mang thai nên phải đi viện khám chứ gì!"

"Cái loại kinh nghiệm cũ kĩ như mày, chắc được một lần là dừng lại thôi chứ được nhiêu. Mà thôi không được, nếu nói thêm nữa tao sẽ ói ra mất, ăn chút bánh quy Tần Ninh làm để được an ủi."

"..."

Nghe mấy người bạn học đang ra sức mắng Giang Nhu đến quên cả nuốt nước miếng, Tần Ninh sợ hãi chớp mắt.

Giang Nhu vậy mà đã là qua loại chuyện đó rồi sao?

Cô vốn đang rất tức giận, nhưng thật không biết vì cái gì, lại không thể tức giận nổi nữa.

Trên mặt Giang Nhu đầy sữa bò, trên tóc và trên quần áo cũng có sữa bò, nhìn cực kỳ chật vật.

Tiếng mắng nhiếc của năm người bạn học không hề nhỏ, nên học sinh toàn ban đều có thể nghe thấy, họ nhìn chằm chằm Giang Nhu bằng ánh mắt quái dị, khiến cô ta tức giận đến xanh mặt.

Đứng dậy đi vào WC, lúc đi ngang qua những học sinh khác, họ đều vội tìm cách tránh cô ta, xem cô ta như một loại virus lây truyền.

Lúc đi học, An Vận nghe kể chuyện Giang Nhu gặp phải, cô ôm bụng cười, thiếu chút nữa là ngã lăn từ trên ghế xuống.

Báo ứng nha!

Nghĩ đến dáng vẻ chật vật của Giang Nhu, Tần Ninh cũng không nhịn được mà cười.

Hơn nữa có thể kết bạn được thêm nhiều người nữa, cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Lúc tan học, năm nữ sinh cùng Tần Ninh ra ngoài, họ nói nếu sau này Tần Ninh có gì cần giúp, thì nhất định phải tìm đến họ.

Tần Ninh nghe xong vô cùng cảm kích, cô còn đang muốn nói chuyện, thì năm người bạn học này lại đột nhiên kêu có chuyện gấp rồi chạy biến đi mất.

"..."

Cô nghi hoặc quay đầu lại nhìn, thấy An Vận đang đi tới, khóe miệng vừa khéo nhếch lên.

"Mấy người bọn họ sao lại sợ cậu như vậy?"

"Tôi nhìn soái như vậy, nên bọn họ sợ tôi trêu sẽ thấy ngại đó." An Vận hất tóc mái trên trán, nở một nụ cười vừa lưu manh vừa xấu xa.

"..."

Cô nhóc như cậu cứ thoải mái mà ra oai đi, Tần Ninh không nói gì liền ném lại An Vận một ánh mắt xem thường.

"Ai u, là giáo thảo."

An Vận chú ý quan sát Hàn Tử Câm, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào Tần Ninh, cô cũng phần nào đoán được lần gặp mặt này không phải là trùng hợp, mà do cậu cố ý tới tìm Tần Ninh.

Nhìn khuôn mặt thiếu niên tuấn tú ngây ngô, lúc bị Tần Ninh liếc mắt tới là đỏ mặt, cô nhịn không được cười khẽ bên tai Tần Ninh.

"Nhan sắc giáo thảo lúc trưởng thành nhất định sẽ không tồi, đầu óc có thể vận dụng tốt, nên chắc làm bạn trai người ta cũng không kém chút nào đâu."

"An Vận, tôi là muốn tìm keo dán để bịt cái miệng của cậu lại!" Tần Ninh trừng mắt nhìn cô.

Hàn Tử Câm là giáo thảo, bản thân có điều kiện ưu tú, cũng là học bá.

Làm sao có thể thích cô được?

Vóc dáng cô thấp bé mảnh mai, nếu đứng trong một đám người, chắc cũng chỉ góp phần cho đông lên, chứ chẳng có gì nổi bật.

"Đừng, dán miệng tôi lại, tôi lấy cái gì trêu cậu nữa."

An Vận cười to, hất cằm nhìn về phía Hàn Tử Câm huýt một tiếng sáo, còn Hàn Tử Câm lại rất lịch sự gật gật đầu với cô, xem như là lời chào hỏi qua.

Nhìn Hàn Tử Câm đang tới gần, cô lại thấp giọng khuyên nhủ bên tai Tần Ninh.

"Gia đình giáo thảo cũng rất có bối cảnh, nếu cậu ta có ý tốt với cậu thì đừng có cự tuyệt ngay làm gì, hãy đợi đến lúc cậu đủ mạnh, sau đó làm tiếp việc cậu muốn làm."

Mặc kệ là Hàn thiếu, hay là Hàn Tử Câm, chỉ cần có khả năng bảo vệ Tần Ninh, An Vận đều muốn cô có cơ hội nắm lấy.

"..."

Tần Ninh nghe lời nói của An Vận lại thấy có vài điểm khó hiểu.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của An Vận vang lên, cô vỗ vỗ bả vai Tần Ninh, "Các cậu cứ chơi tiếp đi, nếu có chuyện gì thì hãy gọi cho tôi, tôi đi trước đây."

"Này, Vận Vận, cậu.."

Tần Ninh còn đang tính nhờ An Vận giúp mình chặn Hàn Tử Câm lại, thật không ngờ cô lại bỏ chạy trước.

"Tần Ninh, cậu ôn tập thế nào rồi?"

Hàn Tử Câm tìm đề tài nói chuyện, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô gái trước mặt, đôi mắt sáng như sao trên trời, trong đầu nghĩ dù có nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ với cậu.

"..."

Tần Ninh nhấp môi hồng, vấn đề này thật đúng là không trả lời tốt được.

Với khả năng của cô, dù có ôn tập tốt đến đâu đi nữa, thì thành tích cũng chính là đội sổ.

"Tôi có thể giúp cậu học bù, miễn phí!" Hàn Tử Câm thận trọng, nhận thấy sự uể oải của Tần Ninh, vội vàng nói.