Tại biệt thự Tần gia.

Nhìn thấy sự xuất hiện của Tần Ninh, Tần lão thái thái lập tức thay đổi nét mặt, trước giờ đây có lẽ là lần đầu Tần Ninh nhìn thấy sắc mặt vui cười hiếm hoi mà bà dành cho cô, thậm chí còn vui vẻ kéo cô ngồi xuống ăn cơm.

Tần Dao thân mật kéo cô ngồi cạnh mình, nói chuyện lần trước lúc mình xông vào nhà ăn chửi bới cô và chọc Hàn thiếu giận là do cái miệng thối của Giang Nhu, nó nói nó nhìn thấy Hàn thiếu dẫn theo một người phụ nữ khác vào nhà hàng, nên cô ta mới tức giận dẫn đến hiểu lầm không đáng có như vậy.

Chung quy lại, mấy lời Tần Dao nói nãy giờ, mục đích duy nhất chỉ là muốn Tần Ninh sẽ nói tốt về cô ta trước mặt Hàn Quân Vũ.

Nhưng trước sau Tần Ninh vẫn giữ nguyên trạng thái cúi đầu, căn bản là cô đang cố tình giả ngu.

Giang Nhu đứng bên kia nghe những gì phát ra từ miệng Tần Dao, cô ta ghét bỏ trề môi, mắng thầm trong lòng.

Tần Dao đúng là đô tiện nhân, lúc cần cô ta làm gì cho mình thì không thèm bỏ ra một câu cảm ơn hay nói ra một lời tốt đẹp nào, lúc không cần thì lại thẳng chân đá văng cô ta xuống vực, thậm chí còn biến cô ta thành bia đỡ đạn, xem như một khẩu súng gây sát thương.

Loại não chẳng khác gì bộ óc heo thế này, nếu Hàn thiếu mà thật sự thích, thì lúc đó chắc chắn trước mặt cô ta sẽ xuất hiện một con quỷ bằng xương bằng thịt cũng nên.

Tần Ninh không hề muốn đụng đũa ăn uống chút nào, nhưng cô lại không dám làm Tần lão thái thái, nên chỉ còn biết chán ghét chịu đựng.

"Ninh Ninh, chẳng mấy chốc nữa cháu đã bước sang tuổi mười tám rồi, cháu muốn sinh nhật năm nay sẽ tổ chức như thế nào?" Giang Bội dò hỏi.

Sinh nhật tuổi mười tám sao, Tần Ninh mơ hồ nhìn khắp bốn phía.

Lúc trước, khi ba ba cô vẫn chưa sinh bệnh, ông nói sẽ cùng cô trải qua lễ trưởng thành này, nhưng thật không ngờ giờ ông lại ra đi mãi mãi, để lại cô trải qua nó một mình.

Cũng chính ở nơi này ông đã hứa với cô, nhưng giờ chỉ là cảnh còn người mất.

Nhớ đến hình ảnh vui cười của ba, hốc mắt cô đỏ lên, uất hận đem nước mắt nuốt ngược vào trong.

"Sinh nhật tuổi mười tám tôi không có ý định tổ chức cũng như không chuẩn bị gì hết, chỉ muốn đến tham ba ba và mẹ thôi."

"Ngày sinh nhật của mình sao có thể đến chỗ người chết được, nếu cháu không có ý định tổ chức, thì để chúng ta tổ chức cho cháu."

Tần lão thái thái lên tiếng, giọng nói bà có chút lạnh lẽo và ương ngạnh, nhưng tựa hồ khi nói chuyện với cô lại rất tử tế.

Vì mộ ba mẹ cô đặt khá xa nơi này, phải hiếm lắm Tần Ninh mới có dịp đến đó, nên mong ước lớn nhất của cô trong lần sinh nhật thứ mười tám này là có thể đến thăm ba mẹ một lần.

Vậy mà Tần lão thái thái lại có thể thản nhiên nói ra mấy lời khắc nghiệt khiến lòng cô trầm xuống, nháy mắt Tần Ninh đứng bật dậy, hốc mắt màu đỏ tươi trừng lão thái thái.

"Bà nội, đây là sinh nhật của cháu, nên xin bà hãy tôn trọng quyết định mà cháu đưa ra!"

"Ta đâu có không tôn trọng cháu, chúng ta là đang muốn tổ chức yến hội để chúc mừng sinh nhật cháu, như thế chính là tôn trọng cháu, thấy cháu đã cán cột mốc đầu tiên trong đời, nên mới cố ý muốn làm điều gì đó đáng nhớ cho cháu. Vậy mà loại tiện nhân vẫn chứng tiện nhân như cháu, đã không hiểu chuyện thì chớ, còn dám nói ta không tôn trọng, nói thử xem, ta không tôn trọng chỗ nào?"

Tần lão thái thái cảm thấy uy nghiêm của bản thân bị xúc phạm, nên tức giận không nhẹ, vừa nói bà vừa vung quải trượng.

Tuy rằng tiểu khắc tinh này giờ là do người khác nuôi dưỡng, nhưng dù gì cô vẫn là được sinh ra ở Tần gia, là người của Tần gia, nên nhất định phải nghe theo những gì bà ta nói!

Nghe thấy tiếng quải trượng vang lên khi được đập mạnh xuống nền đất, sắc mặt Tần Ninh tái nhợt, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên ghế.

Thứ cô sợ nhất chính là quải trượng của Tần lão thái thái, mỗi lần bà dùng tới nó là y như rằng người cô vết thương chồng chất vết thương.

"Được, các người muốn làm gì thì cứ làm, nhưng tôi nói trước, tôi tuyệt đối sẽ không tham gia!"

Giang Bội và Tần Bình Trạch liếc mắt nhìn nhau, bọn họ muốn tổ chức yến hội căn bản là vì cô, nếu cô không tham gia, thì kế hoạch của bọn họ sao có thể thực hiện được?

Chủ yếu là hai người đang muốn lấy được chữ kí của Tần Ninh, khi cô đủ mười tám tuổi, cô sẽ có thể kí vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, nhưng mục đích này họ không nói cho Tần lão thái thái biết, vì không muốn việc này vào tay lão thái thái sẽ trở nên trơ trẽn một cách táo bạo.

"Ninh Ninh, nếu tổ chức yến hội, thì cháu sẽ là vai chính trong bữa tiệc đó, làm sao có thể nói đến chuyện không tham gia được?" Giang Bội cố dỗ dành cô.

"Vì đây là sinh nhật của cháu, nên thẩm và nhị thúc cháu đã chi tiền để thiết kế trang phục cho cháu, nếu cháu có muốn quà gì thì cứ nói, chúng ta đều sẽ nghĩ cách đem về tặng cháu."

Tần Ninh cười lạnh trong lòng, (1) vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!

(1) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.

Bọn họ ân cần, một hai đòi tổ chức yến tiệc sinh nhật cho cô như thế, khẳng định là không phải chuyện tốt đẹp gì!

"Tôi không cần!"

"Chỉ có vài ngày không gặp, tiểu khắc tinh như mày không những thay tính đổi nết, đến cả lễ phép cũng ném xuống sông hết rồi à, sao dám nói chuyện kiểu đấy với nhị thẩm của mình?"

Tuy rằng Tần lão thái thái không có ưa gì Giang Bội, nhưng nếu để chọn giữa Giang Bội và Tần Ninh, thì bà ta tất nhiên sẽ chọn che chở Giang Bội.

Bàn tay nhỏ của Tần Ninh siết chặt thành nắm đấm, những đốt tay đầu tiên đâm vào lòng bàn tay trở nên trắng bệch, mấy đường gân xanh trên cổ vì khẩn trương lo lắng mà muốn nổ tung.

"Xin lỗi, chiều nay tôi còn có tiết học nữa, đi trước." Tần Ninh đứng lên muốn chạy trốn.

"Đứng lại!"

Tần lão thái thái trừng lớn hai mắt, tay cầm quải trượng chỉ vào người Tần Ninh, khuôn mặt già nua vặn vẹo, thật nhìn chẳng khác một mụ phù thủy độc ác.

"Hiện giờ mày vẫn còn là người của Tần gia, nên những gì tao nói cố mà nghe lọt lỗ tai, hiểu chưa đồ khắc tinh. Loại đầu óc ngu xuẩn như mày, dù có đi học thêm nữa thì cũng không thể thi đậu nổi một trường đại học nào đâu, chỉ tổ tốn tiền vô ích, nên tốt nhất hãy ngoan ngoãn ngồi im đây, nếu không đừng trách tao không khách khí!"

Trước giờ bà ta vốn không đồng ý chuyện để Tần Ninh đến trường học, vì trong suy nghĩ hạn hẹp lúc nào cũng chỉ xoay quanh cái thứ cổ hủ rằng một đứa con gái yếu đuối, mong manh có học thêm vào cũng vô tác dụng, không bằng gả chồng cho cô sớm một chút, để bà ta còn lấy ít tiền lễ!

"Bà định không khách khí với tôi bằng cách nào đây, đánh chết tôi?" Hiện giờ Tần Ninh chỉ cảm thấy gọi người trước mặt là bà nội chính là một sự sỉ nhục lớn đối với cô!

"Được lắm, mày đã khắc chết ba mẹ mình, nên mày cũng nên chết sớm đi!" Sắc mặt Lão thái thái dữ tợn, xương gò má cao như núi Cao Đình khắc nghiệt nhăn lại, đôi mắt tràn ngập tính toán trừng cô.

"Nhị Thẩm của mày là đang muốn tổ chức tiệc sinh nhật tuổi mười tám cho mày, lúc ấy còn có mời mấy vị khách tới tham dự nữa. Loại như mày thì chắc chắn sẽ không đỗ được đại học, ở lại Tần gia thêm cũng chỉ tổ lãng phí tiền của nhà tao, nên đó sẽ là thời điểm tốt nhất để gả mày đi lấy chồng, để bọn tao còn hưởng ít tiền bồi thường sính lễ!"

"..."

Máu nóng trong người Tần Ninh dâng lên, đầu cô choáng váng, tất cả đều là do tức giận với cái sự mưu mô của đám người này.

"Nhưng mày có thể yên tâm, nếu người ta đưa lễ ít, tao sẽ không đồng ý đâu." Lão thái thái đã tính toán sẵn trong lòng.

"Tôi không đồng ý, bà đừng có mơ!"

Tần Ninh nghiến răng, bà đã vì tiền mà đem bán cô một lần còn chưa đủ hay sao, giờ lại định bán cô thêm lần nữa, bà nội kiểu như này, trên thế gian này chắc chắn sẽ không xuất hiện người thứ hai!

"Mày không có quyền không đồng ý!"

Lão thái thái gõ gõ quải trượng xuống nền đất, tựa hồ như đang muốn nhắc nhở cô, chỉ cần cô dám lên tiếng phản đối một câu nữa, thì bà nhất định sẽ giơ quải trượng lên đánh chết cô mới thôi.

Lúc này, bên ngoài biệt thự Tần gia.

Một đám nữ sinh theo An Vận đứng ngoài biệt thự, tất cả nghe An Vận nói một hồi, sắc mặt liền trở nên không tốt.

"Kế hoạch chính là như vậy, nếu mấy người không nghe lời, thì tôi khẳng định sẽ có rất nhiều cách để giết chết mấy người!"

Đôi mắt lạnh của An Vận liếc qua năm nữ sinh đang đứng trước mặt mình, cả đám bị ánh mắt của An Vận dọa cho khiếp sợ, vội vàng gật đầu, còn bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

"Tôi chỉ cho các người mười lăm phút!"

Năm nữ sinh đi vào Tần gia, người hầu Tần gia nghe họ nói tới tìm Giang Nhu liền chạy vào trong thông báo, năm người nhân cơ hội chạy theo tên người hầu, đi thẳng vào biệt thự.

"Tần a di, Tần thúc thúc, Tần nãi nãi, chào mọi người ạ, chúng cháu là bạn học của Tần Ninh, chúng cháu có việc quan trọng cần nói với Tần Ninh gấp ạ."

Trong nhà đột nhiên xuất hiện nhiều người lạ, Giang Bội mắt lạnh liếc nhìn chằm chằm tên người hầu, hắn thực vô tội, cúi đầu chạy đi làm việc.

"Có chuyện gì quan trọng mà một đám các cô phải chạy tới đây?" Tần lão thái thái khinh thường hỏi.

"Dạ, rất quan trọng, rất rất quan trọng."

Mấy người bọn cô bình thường đều là những nữ sinh ngoan ngoãn, chưa bao giờ đi làm mấy chuyện khác người thế này, thật không ngờ chỉ mới ngồi phát tiết nói chuyện không để ý chút, lại bị An Vận dễ dàng nắm được nhược điểm trong tay.

Hiện tại bị lão thái thái dò hỏi, khiến bọn họ khẩn trương.

Giang Nhu nhìn đám bạn học cùng lớp đột nhiên lại có mặt tại đây, cô ta có hơi kinh ngạc, đám người này bình thường đâu có thân thiết gì với Tần Ninh, ngược lại họ còn thường xuyên nói xấu sau lưng Tần Ninh là khác.

Như thế thì có chuyện gì cần nói với Tần Ninh được đây?

"Mấy cậu đang nói dối!"

Bị Giang Nhu vạch trần, cả đám luống cuống không biết xử lý thế nào.

Trong số năm nữ sinh tới đây có một người tên Khuất Tử Nhàn, cũng là người có lá gan lớn nhất trong đám, mạnh dạn lên tiếng: "Chúng tôi không phải người rảnh rỗi đến mức thế, tự nhiên chạy tới đây nói dối chuyện muốn tìm cậu ấy làm gì. Tần nãi nãi, chúng cháu biết bà là người tốt nhất ở đây, cháu chỉ muốn xin phép bà cho nói chuyện với Tần Ninh một phút thôi, hết một phút cháu sẽ lập tức trả lại cậu ấy."

Tần lão thái thái nghe mấy lời nịnh hót, trong lòng mới thoải mái hơn chút, bắt đầu cảm thấy đám học sinh này thuận mắt nhìn.

"Mau đi đi, Tần Ninh còn phải về ăn cơm trưa đấy."

Tần lão thái thái gật đầu đồng ý, những người khác cũng khó có thể lên tiếng từ chối.

Nhưng Giang Nhu lại cảm thấy có gì đó không đúng, lên tiếng, "Mấy cậu có chuyện gì mà không thể nói luôn ở đây, sao lại nhất định phải kéo Tần Ninh ra ngoài nói?"