Từ Liễu Thanh thấy Dương Mạc Tuyền tiến tới, liền nói với Lăng Viễn Sương: “Thái Hậu, mấy ngày trước Mạc Tuyền bị ngã khiến chân bị thương cho nên mới tới chậm, thỉnh người không lấy làm phiền lòng.”

Lăng Tử hạo nghe xong liền ngẩng đầu, quả nhiên thấy Dương Mạc Tuyền mặc dù đi đường vẫn thong thả chậm rãi nhưng cũng đã không đến nỗi tập tễnh như lúc vừa gặp nữa, nguyên lai là chân bị thương, lại thấy hôm nay nàng đổi thành một bộ đạm sắc thanh sam, gió vờn làn váy, đặc biệt mang một vẻ phong vận thanh tân. Không nghĩ tới nữ nhân mà hắn tránh né như rắn rết lại là một giai nhân khuynh thành như thế, trong lòng ẩn ẩn sinh ra một tia hối ý, sau đó lại sinh ra một tia vui sướng âm thầm.

Mà Lăng Tử Nhan gặp được Dương Mạc Tuyền chầm chậm đi tới, chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, vì cái gì mà hôm nay thoạt nhìn tẩu tẩu còn đẹp hơn so với bình thường a? Lại thấy ca ca nhìn nàng không rời mắt, nhất thời tâm sinh mất mát, hận không thể đem nàng giấu đi.

Dương Mạc Tuyền đến gần, trước tiên hướng Lăng Viễn Sương thanh nhã cúi đầu: “Mạc Tuyền tới chậm, thỉnh Thái Hậu thứ tội.”

Lăng Viễn Sương còn chưa nói gì, Vân La đã tiến lên trước, lôi kéo tay nàng, cười nói: “Muội muội, nghe nói ngươi bị thương ở chân, kỳ thật không cần đến đây, ở trong phòng nghỉ ngơi là tốt rồi.”

Dương Mạc Tuyền nhìn nàng, không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Từ Liễu Thanh lại cười, nói với Lăng Viễn Sương: “Thái Hậu, người có điều không biết, Mạc Tuyền cầm nghệ trác tuyệt, muốn vì người mà đàn một khúc, cho người tản bộ hoa viên thêm chút nhã hứng.”

Lăng Viễn Sương nói: “A? Vậy ai gia thật có phúc, Mạc Tuyền, ngươi đàn một khúc đi.”

Dương Mạc Tuyền đáp ứng: “Vâng, Thái Hậu, vậy Mạc Tuyền đành bêu xấu vậy.” Nói rồi liền phân phó Bế Nguyệt trở về lấy cầm.

Bế Nguyệt đem cầm đến rồi đặt tại ngôi đình nhỏ bên hồ, Dương Mạc Tuyền đi qua ngồi vào chỗ của mình, đầu ngón tay bát lộng cầm huyền, tiếng đàn du dương như nước chảy dịu dàng cất lên.

Giữa mặt hồ lấp lánh, phản chiếu ánh dương quang, Dương Mạc Tuyền một thân thanh y, ngồi một mình trong đình, cúi đầu đánh đàn, tình cảnh này giống như một bức tranh sơn thuỷ, hơn nữa tiếng đàn du dương hoà quyện, lại càng đẹp đến không bút nào tả xiết.

Một khúc chấm dứt, Lăng Tử Hạo lập tức vỗ tay tán thưởng, nói: “Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.” (1)

Lời vừa nói ra, trên mặt mọi người đều là những thần sắc khác nhau.

Từ Liễu Thanh là hiểu ý mà cười, để Dương Mạc Tuyền đánh đàn, bên ngoài thì là để trợ hứng cho Thái Hậu, nhưng thực chất là để khiến Lăng Tử Hạo động tâm. Dương Mạc Tuyền tài mạo song toàn, xử sự lại khiêm tốn hữu lễ, nàng cùng Lăng Viễn Kiếm đều cảm thấy Dương Mạc Tuyền là người con dâu vượt trội nhất trong số các giai nhân, nhưng cố tình Lăng Tử Hạo lại tuệ nhãn không nhìn được minh châu, cưới Vân La vào cửa. Vân La là thiên kim của Bát Vương gia, lại có Thái Hậu làm chỗ dựa, tất nhiên sẽ không coi ai ra gì. Cái gọi là biết kính trọng người đi trước, chính thê và thiếp có khác biệt, ngày sau nếu Vân La có hài tử trước, chỉ sợ địa vị của nàng ở Lăng gia lại càng không thể lay động, mà địa vị chủ mẫu Lăng gia của Từ Liễu Thanh nàng chỉ sự cũng ngồi không yên. Nếu Dương Mạc Tuyền có hài tử nối dõi trước, vậy hoàn toàn bất đồng, mẫu bằng tử quý (cha mẹ được hưởng phú quý nhờ con), nhất định có thể ở trên Vân La. Nếu lại còn được Lăng Tử Hạo thiên sủng (thiên vị + sủng nịnh), vậy địa vị lại càng thêm chắc chắn.

Lăng Tử Nhan lại tưởng là quả nhiên ca ca cũng giống nàng, đối với tẩu tẩu vừa gặp đã thương, mà hắn lại là trượng phu của tẩu tẩu, danh chính ngôn thuận cùng nàng ở chung một chỗ, chớ nói thân thể tẩu tẩu, mà thậm chí ngay cả trái tim nàng sợ là về sau cũng đều thuộc về hắn. Nghĩ đến đây, lòng lập tức đau đớn như bị xé rách, trên mặt cũng hiển hiện nét bi thương, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, cứ để việc này tiếp tục phát triển như thế. Hai tay nắm chặt, trên mặt lại có vài phần kiên nghị.

Nét mặt Vân La loé lên một tia ghen tỵ, thấy Dương Mạc Tuyền đi tới, lập tức nặn ra một nụ cười, nói: “Muội muội đa tài đa nghệ, tỷ tỷ thật sự là cảm thấy không bằng.”

Dương Mạc Tuyền khẽ gật đầu: “Làm cho tỷ tỷ chê cười rồi.”

Vân La lại nói với Lăng Viễn Sương: “Thái Hậu, bên hồ gió thổi lớn quá, chúng ta vào hậu viên chơi vài ván cờ đi.”

Lăng Viễn Sương gật đầu nói: “Cũng tốt.”

Đoàn người đi qua khóm hoa, chuyển qua tiểu đình ở giữa hoa viên, Lăng Viễn Sương ngồi trước bàn đá, Vân La ngồi đối diện với nàng, những người khác đều đứng ở một bên.

Còn chưa ngồi ấm chỗ, Vân La đã nói: “Thái Hậu, trước kia ở trong cung chơi cờ cùng người, Vân La nhiều lần đều thua, người kì nghệ cao siêu, Vân La như thế nào cũng không thắng được người, ta sợ tất cả chúng ta đều không phải là đối thủ của người. Còn chưa chơi cờ mà thắng bại đã định, vậy chẳng phải là thực không thú vị sao?”

Lăng Viễn Sương biết Vân La tinh thông kỳ nghệ, trước kia thua mình chẳng qua vì thấy mình là Thái Hậu mà nhường thôi, liền cười hỏi: “Ngươi cái quỷ tinh linh này, lại có chủ ý quỉ quái gì đây?”

Vân La lại nói: “Vân La muốn mời Thái Hậu hôm nay chỉ làm người chứng kiến, ai thắng liền ban cho một vật nào đó, vừa hồi hộp lại vừa có phần thưởng, chẳng phải rất thú vị sao?”

Lăng Viễn Sương từ trong tay áo lấy ra một chuỗi tràng hạt, cười nói: “Biết là ngươi đánh chủ ý lên chuỗi tràng hạt đàn hương của ta lâu rồi, bất quá phải biết ‘sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân’, kì nghệ của ngươi mặc dù tốt, nhưng cũng không nhất định sẽ lấy được thứ này a.”

“Vân La sẽ cố hết sức.” Vân La nói xong, lại nói với Dương Mạc Tuyền: “Vừa rồi nghe muội muội chơi đàn thật dễ nghe, vậy kì nghệ khẳng định cũng có tạo nghệ rất sâu, không bằng tỷ tỷ cùng muội muội chơi một ván trước?”

Cầm nghệ của Dương Mạc Tuyền mặc dù tốt nhưng chơi cờ lại không am hiểu, bởi vì chơi cờ không giống như đánh đàn có thể luyện tập một mình, kỳ nghệ tất nhiên khó có thể tăng lên. Nhìn bộ dáng Vân La hăng hái, không chút lo lắng liền biết khẳng định mình thua rồi, bất quá cũng không thoái thác, thắng thua không trọng yếu, không thể làm Thái Hậu mất nhã hứng mới tốt.

Bàn cờ tứ tinh bố trí bốn quân trước sau, Dương Mạc Tuyền chơi quân trắng nên đi trước.

Lúc đầu Dương Mạc Tuyền còn chiếm được tiên cơ, nhưng đến lúc nửa nén hương sau, Vân La bày ra các loại cạm bẫy liền hình thành thế thiên la địa võng. Chưa hết một nén nhang mà Dương Mạc Tuyền đã không còn biết làm gì nữa, bị bức bách đến một chút sinh cơ đều không có, chỉ có thể mất hết quân mà đầu hàng, thua thất bại thảm hại.

Từ Liễu Thanh nhìn mà lắc đầu.

Lăng Tử Nhan ghé sát tai nàng, nhỏ giọng hỏi: “Nương, lão sư có còn ở quý phủ không?”

Từ Liễu Thanh không biết vì sao nàng hỏi vậy, thuận mồm đáp: “Vốn là tưởng chờ thương thế của Trương Hằng đỡ rồi thì cấp chút ngân lượng đuổi hắn đi, sao mà biết ca ca ngươi lại đột nhiên trở về. Thái Hậu giá lâm quý phủ, nên việc này đành trì hoãn, hắn vẫn còn tu dưỡng trong phủ.

Lăng Tử Nhan có chút đăm chiêu gật đầu, chỉ thấy Vân La cầm lấy chuỗi tràng hạt kia, sắc mặt vui mừng, nói: “Đa tạ.”

Dương Mạc Tuyền thối lui sang một bên, thần sắc lạnh nhạt: “Tỷ tỷ kì nghệ quả thật cao hơn Mạc Tuyền rất nhiều.”

Vân La cười nói: “Muội muội khiêm tốn rồi, nếu lại chơi thêm ván nữa, vậy thắng định còn chưa biết được.”

Lăng Tử Nhan vội vàng xông lên trước, nắm lấy tay Dương Mạc Tuyền, nói với Lăng Viễn Sương: “Cô mụ, chân tẩu tẩu bị thương còn chưa khỏi hẳn, vừa mới đánh đàn giữa hồ nên bị trúng gió, giờ lại chơi cờ mệt mỏi, chỉ sợ thương thế tái phát. Nhan nhi vẫn là nên đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi trước, để nương cùng Vân La đại tẩu bồi người đi!”

Lấy việc vừa rồi xem hai nàng đánh cờ, chính là có đánh thêm mười ván nữa thì Dương Mạc Tuyền cũng sẽ không phải là đối thủ của Vân La. Lăng Viễn Sương biết Vân La được nuông chiều từ bé, không biết đạo lý khoan dung độ lượng. Chơi cờ đã chiếm được thượng phong, lấy được mặt mũi rồi, cần gì phải từng bước ép sát đâu? Liền cười nói: “Nếu Mạc Tuyền đã có thương thế trong người, vậy trở về đi, Hạo nhi cùng Vân La ở lại bồi ai gia đi dạo một chút.”

Từ Liễu Thanh cũng không muốn ở lại bồi nàng, liền đứng lên nói: “Ta đi giúp Thái Hậu chuẩn bị chút điểm tâm.”

Lăng Viễn Sương phất phất tay, đều tự tản ra.

***

Trở lại phòng, Dương Mạc Tuyền mới nói: “Nhan nhi, cảm ơn ngươi giải vây giúp ta.”

Lăng Tử Nhan vẻ mặt tức giận, nói: “Vân La kia thực quá đáng, về sau tẩu tẩu không cần để ý nàng.”

Dương Mạc Tuyền cười tính như tiểu hài tử của nàng: “Thắng bại là chuyện bình thường, có cái gì mà phải tức? Hơn nữa nàng cũng là đại tẩu của ngươi, không thể gọi thẳng tên như thế.”

Lăng Tử Nhan vừa muốn nói “ta mới không cần nàng là đại tẩu của ta”, ý nghĩ chợt loé, lại không nói ra những lời ấy, mà thốt lên: “Nếu chỉ có một mình nàng là đại tẩu của ta thì tốt rồi.”

Dương Mạc Tuyền lập tức đoán ra thâm ý trong đó, thấy nàng còn cầm tay mình, khẽ dùng sức, rút tay về, nói: “Ta cũng là đại tẩu của ngươi.”

Lăng Tử Nhan thấy Lạc Nhạn cùng Bế Nguyệt đã sớm tức thời mà lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn nàng cùng Dương Mạc Tuyền hai người, thấy Dương Mạc Tuyền kiều nhan ngượng ngùng, cố tình lạnh giọng nhắc nhở mình danh phận “tẩu tẩu” chết tiệt, khiến lòng nàng nửa lóng nửa lạnh, cực kỳ mâu thuẫn. Một lần nữa cầm tay Dương Mạc Tuyền, nói: “Ta đã từng nói với nàng, ngoài miệng ta gọi nàng là tẩu tẩu, nhưng trong lòng lại không hề coi nàng là tẩu tẩu.”

Dương Mạc Tuyền thấy vẻ mặt nàng khổ não, thẹn thùng, bèn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, nói: “Nhan nhi, nếu đã là sự thật, ngươi cần gì phải lừa mình dối người?”

Lăng Tử Nhan vốn trong lòng khó chịu, nghe nàng nói như vậy, lập tức rơi lệ, hôn tay nàng, nói: “Vì sao người cùng nàng bái đường là ta, mà nàng lại vẫn là thê tử của ca ca? Ca ca hắn đã có Vân La, vì cái gì còn muốn đoạt lấy nàng? Nếu nàng thực sự cùng ca ca một chỗ, vậy còn không bằng một đao giết ta, để Nhan nhi khỏi phải chịu thêm nhiều thống khổ.”

Dương Mạc Tuyền không nghĩ nàng đối với mình lại thâm tình đến vậy, trong lòng cảm động, thầm oán ông trời bất công, lại không thể nề hà, cho dù nàng chấp nhận đi nữa, nhưng chuyện bội luân thường đạo lý đến bực này lại có thể nào được dung thứ trên đời? Chính mình bị người ta nhục mạ cũng không lo, nhưng Nhan nhi, nàng trẻ tuổi như đoá hoa tươi mơn mởn, có tương lai tươi sáng, sao có thể liên luỵ nàng bị thế nhân vứt bỏ? Liền từ tốn khuyên nhủ: “Trên đời này nam tử vĩ đại nhiều không đếm xuể, chỉ là Nhan nhi còn chưa gặp được thôi, chờ đến khi ngươi gặp được, tự nhiên sẽ quên ta.”

Lăng Tử Nhan nhìn nàng: “Nàng cho là đời này lòng Nhan nhi còn có thể có ngươi khác sao?”

Lòng Dương Mạc Tuyền căng thẳng, cũng rơi lệ, nhẹ giọng kêu: “Nhan nhi!”

Lăng Tử Nhan giữ khuôn mặt nàng, hôn lên dòng lệ đang khẽ rơi, hương vị của nước mắt, cùng cảm giác trong lòng cũng giống nhau, đều thực chua xót. Đầu lưỡi thâm nhập vào giữa đôi môi mới có thể tìm được ngọt lành, hôn nàng, dần di chuyển đến bên giường, nhẹ nhàng đặt dưới thân.

Dương Mạc Tuyền bị nàng hôn nhưng lại quên giãy dụa, thứ nhất là không đành lòng lại làm nàng tổn thương, thứ hai là chính bản thân cũng tham luyến khoảnh khắc ôn nhu này, không giống trước kia luôn mãi trốn tránh, còn vòng tay ôm lấy cổ nàng, chủ động đáp lại nàng.

Lúc trước Lăng Tử Nhan không biết mỗi lần trong lòng lại bùng lên cảm giác khô nóng là cái gì, lại càng không biết ngoài hôn nàng ra thì còn có thể làm gì, hôm qua sau khi nghe Liễu Thuý Vân giảng giải một phen, trở về lại một đêm nằm mộng, hiện tại Dương Mạc Tuyền lại ngay dưới thân, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, hơn nữa ngày càng mãnh liệt. Bởi vì khẩn trương mà đôi tay khẽ run rẩy, phải tốn thực nhiều khí lực mới có thể cởi bỏ được đai lưng bên hông nàng để đôi tay hoạt nhập nội y.

Dương Mạc Tuyền vốn đang ý loạn tình mê, đột nhiên cảm giác được một trận man mát, có chút thanh tỉnh, lập tức hiểu được tình huống trước mặt, mở miệng ngăn cản: “Nhan nhi, đừng.” Nhưng hơi thở nàng hỗn loạn, hai chữ thốt ra khỏi môi, lại giống như rên rỉ.

Lăng Tử Nhan ngẩng đầu, thấy hai mắt nàng nheo lại, trên mặt nổi lên một mảng hồng vựng, mang theo nét ngượng ngùng, ẩn nhẫn, lại một chút cự tuyệt, chính là mê người như thế. Một lần nữa hôn lên đôi môi nàng, cùng nàng dây dưa một chỗ, ngón tay dọc theo đường cong thân thể di chuyển lên phía trên, cách chiếc áo lụa mỏng manh mà đặt tay lên phiến mềm mại no tròn, cảm giác so với lần trước vô tâm chạm được lại càng thêm tuyệt vời.

Dương Mạc Tuyền cảm giác được bàn tay di chuyển trên người từ lạnh lẽo trở nên nóng bỏng, ngón tay chạm đến địa phương nào, tựa hồ đều có thể đem nàng hoà tan. Lòng bị kích khởi thứ tình cảm trước nay chưa từng có, xa lạ như vậy, nóng rực như thế, người đang ôm mình chính là Lăng Tử Nhan! Cơ thể cùng trái tim nàng giống nhau đều nhiệt tình như lửa, thiêu đốt mình đến không thể kiềm chế nổi, lý trí vẫn còn đang liều mạng giãy dụa, mà cánh tay đã không tự chủ được mà đặt lên bờ vai thon gầy kia, khoé miệng gợi lên nét mỉm cười, người này là Nhan nhi.

Lăng Tử Nhan trìu mến hôn lên xương quai xanh tinh xảo của nàng, tựa hồ cũng cảm giác được nàng có biến hoá, nâng lên mái đầu đang vùi ở cần cổ của nàng, nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười động lòng người, nụ cười mang theo sủng nịnh cùng ôn nhu, hào quang thánh khiết tản ra trên khuôn mặt nàng đột nhiên đập vào mắt Lăng Tử Nhan, dục vọng đang ngập tràn nhãn tình nhanh chóng tiêu tan. Tẩu tẩu băng thanh ngọc khiết, tín nhiệm mình như vậy mà mình lại càn rỡ như thế, tuy trong lòng cực kỳ yêu tẩu tẩu, nhưng nếu dưới tình huống nàng không muốn mà cưỡng bức nàng, vậy khác gì cường đạo?

Áp chế cỗ hoả nhiệt cháy lòng, đem y sam nàng sửa sang hoàn hảo, sau đó dán bên tai nàng, dùng thanh âm tràn ngập mê hoặc, nói: “Ta muốn đợi đến ngày nàng cam tâm tình nguyện.”

Dương Mạc Tuyền cảm thấy cảm động, không nghĩ tới cuối cùng Lăng Tử Nhan vẫn nhịn xuống để bảo toàn cho mình, lại nghe nàng nói tiếp: “Trừ ta ra, ai cũng không thể chạm vào nàng, nàng là của ta!”

Mỗi lời lại khiến Dương Mạc Tuyền rung động thật sâu, nhìn trương tuyệt thế dung nhan lại mang theo thần sắc chắc chắn kiên nghị kia, nhất thời không sao nói được lời nào.

_Hết chương 33_

(1) Bài thơ Kiêm gia, Trích trong Kinh Thi – Tần Phong tập.

Dịch:

Bờ lau bụi lách xanh xanh,

La đà mọc trắng, đã thành giá sương.

Người đi sông nước mênh mang,

Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.

=> Ý nghĩa: Cuộc đời là một cuộc kiếm tìm, thứ chúng ta tìm kiếm chính là một vẻ đẹp hoàn mĩ. Cũng như chàng trai trong bài thơ này, không ngừng tìm kiếm người trong mộng. “Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương” (người con gái ta nhớ nhung ở bên dòng nước), thực ra là chẳng biết đang ở đâu.