Trạm Liên được Hồng cô cô bên người mẫu phi dẫn vào An Ninh cung, còn chưa bước vào những cửa đã  ngửi thấy mùi nhang đèn xông vào mũi, từng tiếng gõ tụng kinh quy luật phát ra. Trong lòng nàng nhất thời kinh ngạc, vòng qua  tấm bình phong có hình Quan thế âm Bồ Tát thì thấy mẫu phi Thục Tĩnh Thái phi mặc một bộ quần áo giản dị màu trắng đang ngồi trên chiếc giường nhỏ, một tay cầm tràng hạt, một tay gõ mõ, khuôn mặt trong trí nhớ của nàng dường như già đi rất nhiều. 

 

Sống mũi Trạm Liên vô cùng chua xót, lúc mẫu phi sinh mình ra  chỉ vừa qua độ tuổi xuân xanh tươi đẹp, đến khi nàng qua đời cũng chỉ ngoài ba mươi, tại sao khuôn mặt lại tựa như già hơn mười tuổi? Chẳng lẽ là vì mình mất sớm khiến mẫu phi không thể chịu cảnh người tóc bạc tiễn kẽ đầu xanh nên mới già đi như vậy?

 

Nhưng suy nghĩ cứ lởn vởn trong lòng nàng, trước mặt Thục Tĩnh Thái phi thành kính bái lạy, lúc này thiên ngôn vạn ngữ cũng khôn bằng một cái lặng lẽ dập đầu. 

 

“Mau đứng dậy đi thôi.’’ Bà vẫn từ ái gọi người đứng dậy như thường ngày. 

 

Trạm Liên nghe lời đứng dậy, đôi môi mím chặt ngây ngốc nhìn mẫu phi trước mặt mình. 

 

“Nha đầu ngốc, nhìn người dập đầu một cái, đến trán cũng đỏ bừng.’’ Thục Tĩnh Thái phi vẫy tay bảo nàng tiến lại gần, nở một nụ cười hiền hòa vỗ vỗ bàn tay trắng nõn của nàng.

 

Hốc mắt Trạm liên nóng lên, tuy nàng từ nhỏ đã được tam ca mang theo bên mình mà nuông chiều, nhưng trước mắt mình là mẫu thân  ruột thịt của mình, dẫu ở bên cạnh nhau ít đến thế nào đi chăng nữa cũng là máu thịt thân tình. 

 

Thục Tĩnh Thái phi không biết người bên cạnh mình lúc này là nữ nhi ruột thịt của mình, chỉ cho là Toàn tứ tiểu thư bị doa sợ, nhẹ nhàng an ủi: “ Đứa trẻ ngoan, ai gia gọi người vào cung không phải để làm khó ngươi, đừng sợ, đừng sợ.’’

 

Trạm Liên ngước mắt nhìn bà, gật đầu một cái, nàng tất nhiên hiểu rõ. 

 

Thục Tĩnh Thái phi khẽ mỉm cười, bảo Hồng cô cô mang một cái ghế nhỏ tới, đặt ở bên trái bà  rồi cho Trạm Liên ngồi xuống. Trạm Liên ngoan ngoãn làm theo. 

 

Thục Tĩnh Thái phi quan sát kỹ gương mặt của Toàn Nhã Liên một lúc, dịu dàng trò chuyện với nàng về một chút chuyện nhà, hỏi nàng năm nay bao nhiêu  tuổi, tên tự là gì, bình tường ở nhà hay đọc sách gì… Trạm Liên trả lời từng vấn đề một. Thái phi nghe xong rất hài lòng, thưởng cho nàng một chén canh bách hợp (hoa bách hợp)  đủ đủ cùng với mộc nhĩ. 

 

Trạm Liên không thích ăn bách hợp, cũng không thích ăn đu đủ, trước kia mẫu phi đã từng nấu cho nàng ăn rất nhiều lần, khi bà mang loại canh này tới, nếu như tam ca có ở đó, nàng sẽ ép tam ca ăn, nếu như tam ca không có ở đó thì nàng sẽ thưởng cho cung nữ, nhưng hiện tại ở trước mặt Thái phi, nàng chỉ có thể ăn chén canh này hết sạch, đồ của Thái phi ban thường không thể chừa lại. 

 

Nhìn nàng ăn xong, Thục Tĩnh Thái phi dường như rất vui mừng, bà nói: “Ngươi thích ăn cái này như vậy, không như như Vĩnh Nhạc, bách hợp không thích ăn, đu đủ cũng không ăn, ta nấu cho nàng, nàng chỉ uống nước canh, ăn chút mộc nhĩ, còn lại đem bách hợp và đu đủ cho Hoàng Thượng hoặc cung nữ ăn,  tưởng rằng ta không biết, lại còn ở trước mặt ta khen bách hợp và đu đủ ăn rất ngon.’’

 

Trạm Liên chột dạ sặc một cái, không nghĩ đến mẫu phi cuối cùng lại biết mọi chuyện. 

 

Thái phi chỉ đang hoài niệm, lại nhìn thấy biểu tình của Trạm Liên như vậy, sợ nàng cho là mình đang nói bóng gió liền an ủi một câu. 

 

Hai người trò chuyện một hồi, Thái phi hỏi : “Ngươi bình thường thích chơi cờ gì?’’

 

Trạm Liên biết mẫu phi chỉ biết chơi cờ vậy, nhẹ  nhàng trả lời : “Thần thích chơi cờ vây ạ.’’

 

Thái phi nói: “Ai gia cũng thích chơi cờ vây, chẳng qua là chơi không giỏi, nếu ngươi không để bụng, cùng chơi với ai gia một ván đi. 

 

Vì vậy Trạm Liên nhận mệnh cùng chơi với Thái phi một ván cờ, khả năng chơi trò này của nàng rất cao siêu, nhưng Thái phi lại chơi ở mức bình thường. Trạm Liên vẫn giống như trước kia, vì muốn Thái phi vui vẻ, cố ý đi  sai mấy nước, thường tỏ vẻ suy nghĩ rất lâu, hơn nữa nàng vẫn không nhìn được xếp những quân cờ của Thái phi đặt ở chính giữa, chỉ một canh giờ sau, nàng đã vô cùng mệt mỏi. 

 

Thời gian thoáng chốc trôi qua, thoáng cái hoàng hôn đã buông xuống, hoàng cung sẽ nhanh đóng cổng, Thái phi cũng không giữ Trạm Liên lại nữa, cũng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười cho người đưa nàng ra cung. 

 

Trạm Liên tạm biệt người mẫu phi mình không thể nhận lại, ngồi trong xe ra khỏi hoàng cung. Nhưng khi vừa mới ra khỏi hoàng thành, xe  ngựa bỗng nhiên dừng lại một chút, có vẻ như có người đã ngăn cản lại. Trạm Liên khẽ vén rèm lên nhìn thì thấy Mạnh Quang Dã đang dắt ngựa nói chuyện với  thái giám. 

 

Mạnh Quang Dã chỉ nói chuyện với người thái giám đánh xe vài câu, lại giắt ngựa đi tới buồng xe, cách vách xe hỏi, “ Đại tẩu có ổn không ?’’

 

Trạm Liên thấy hắn tới đấy vốn đang đã buông rèm xe xuống, nhưng hắn hỏi như vậy, lại động lòng vén rèm lên, lộ ra dung nhan mềm mại không chút hao tổn, “Ta không sao.’’

 

Mạnh Quang Dã khom người nhìn kỹ nàng một lúc, thấy nàng quả thật không sao mới thở phào nhẹ nhõm, “ Để ta đưa tẩu về phủ.’’

 

Trạm Liên cũng biết hắn có lẽ đã đợi mình ở cửa cung này đã lâu, trong lòng trào dâng một nỗi xúc động, “ Vậy cảm ơn nhị gia.’’

 

Mạnh Quang Dã đối mặt với ánh mắt yêu kiều kia của nàng, yết hầu chuyển động mấy cái, gật đầu rồi rời tầm mắt của mình đi nơi khác. 

 

Sau khi Trạm Liên xuất cung một canh giờ thì Trạm Huyên khó khăn lắm mới bớt chút thời gian rảnh rỗi đi thăm Thục Tĩnh Thái phi. Hắn cũng không phải mỗi ngày đều tới đi, nhưng những lúc không có việc gì làm đều sẽ  tới đây ngồi một chút. Thái phi vì hắn mà thường chuẩn bị Hồng trà sẵn trong cung của mình, mỗi khi Trạm Huyên tới sẽ không nhờ đến cung nữ, tự mình pha một bình trà ngon mời hắn. 

 

Minh Đức Hoàng Đế theo thói quen nhận lấy tách trà từ trong tay Thái phi, mỉm cười nhấp một ngụm, ánh mắt lại nhìn về bàn cờ còn đang dang  giở chưa kịp thu dọn ở bên cạnh, thuận miệng nói: “Thái phi hôm nay có nhã hứng cùng ai chơi cờ sao?’’

 

Thục Tĩnh Thái phi chuẩn bị tách trà thứ hai, khẽ cười rồi gật đầu, “Hôm nay đúng là nổi lên một chút hứng thú.’’

 

Trạm Huyên cho là bà chơi cùng với cung nữ, cũng không hỏi thêm nhiều, lại nhấp một ngụm trà, tùy ý nhìn vào bàn cờ lộn xộn. Bàn cờ này bừa bãi đến mức không thể nhìn ra được thứ gì, chẳng qua trong đầu lại có một cảm giác khó hiểu khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không thể giải thích được khó hiểu chỗ nào. 

 

Trạm Huyên phân tâm trò chuyện với Thái phi, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi bàn chờ dẫu chỉ là một khảnh khắc, nhưng cẩn thận nghiên cứu thế cờ một lúc vẫn không thể thấy chỗ nào uyên thâm. Thái phi nhìn thấy ánh mắt của hắn vẫn tập 

trung vào một chỗ, không khỏi hỏi đôi câu, “Hoàng thượng, bàn cờ kia có gì không ổn sao?’’

 

Trạm Huyên có gắng loại bỏ nghi hoặc trong lòng, cười nói, “Không sao, chỉ cảm thấy tài đánh cờ của Thái phi đã được nâng cao hơn rất nhiều.’’

 

Thái phi dãn mặt ra, “Được vậy thì tốt, có lẽ ngày nào đó ai gia đã có thể cùng Hoàng Thượng phân cao thấp rồi.’’

 

Khả năng đánh cớ của Hoàng Thượng vô cùng cao thâm, ngay cả Trạm Liên cũng không phải là đối thủ của hắn, vì vậy khi nghe Thái phi nói như thế, hắn cũng chỉ cười, không đáp lời. 

 

Hai người lại trò chuyện một hồi, một lúc sau, bởi vì còn chính sự phải  giải quyết Trạm Huyên liền bãi giá rời đi. 

 

Nhưng trên đường rời khỏi Ninh An cung, hắn vẫn một mực suy nghĩ về bàn cờ khi nãy, tựa như có một đầu mối quan trọng bày ra trước mắt mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm ra thứ gì. Cảm giác khó chịu này cứ thế ăn sâu vào trong lòng, hắn cau mày,vô tình ngẩng đầu nhìn thấy đàn chim nhạn bay qua trên bầu trời xám trắng kia, trong đầu chợt bừng tỉnh. 

 

Những quân cờ màu đen trên bàn cờ kia…!

 

Trạm Huyên bỗng nhiên dừng chân, Thuận An đang cúi đầu theo sau thiếu chút nữa đụng vào lưng chủ thượng. 

 

“Bệ hạ?’’ Thuận An khom người, nghi ngờ gọi một tiếng.

 

Trạm Huyên không để ý tới hắn, ngập ngừng trong chốc lát rồi xoay người sải bước trở về An Ninh cung.

 

Thục Tĩnh Thái phi vừa mới tiễn Hoàng Thượng rời đi, còn chưa ngồi vững lại nghe bên ngoài vang lên thông báo Hoàng Thượng giá lâm, bà thiếu chút nữa còn cho rằng con vẹt ngoài kia thuận miệng nói vừa, khi thấy Hông cô cô vội vàng vào điện thông báo mới biết là sự thật. 

 

Hồng cô cô còn chưa dứt lời thì đã thấy long bào Hoàng Đế chói mắt hiện ra trước mắt, Thái phi đứng lên nghênh đón, khẽ cười hỏi Hoàng Thượng sao lại quay trở lại. 

 

“Trẫm còn muốn uống một tách trà của Thái phi.’’ Trên khuôn mặt Trạm Huyên lộ vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt lại trực tiếp nhìn đến vị trí kỳ lạ của những quân cờ trên bàn kia, mặc dù số lượng đen trắng không đồng đều, tuy nhiên những quân đen đều ở trung tâm ô cờ, không hề sai lệch dù chỉ một chút xíu. 

 

Thái phi có vẻ kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng rót cho hắn một ly trà mới. 

 

Trạm Huyên nâng chén nhỏ màu xanh khắc hình con dơi lên khẽ nhấp một ngụm. 

 

Trong điện nhất thời rơi vào yên tĩnh, Thái phi đang muốn tìm đề tài nói chuyện  thì đã nghe Trạm Huyên mở miệng nói trước, “ Thái phi, trẫm luôn cảm thấy ván cờ chơi dở này rất thù vị, không biết hôm này người đã cùng ai chơi vậy?’’

 

Thái phi đầu tiên hơi sửng sốt một chút, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía bàn cờ, khong hiểu Hoàng Thượng có thể nhìn ra điểm gì thú vị trong đó. 

 

“Chuyện này…’’ Thục Tĩnh Thái phi cho người gọi Toàn Nhã Liên tiến cung, vốn định hai ngày nữa sẽ nói cho hắn  biết chuyện, thấy hắn một nhiên hỏi như vậy, bà suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Ai gia kêu một vị phu nhân ngoài cung tiến cung cùng nói chuyện với ta.’’

 

Năm chữ vị phu nhân ngoài cung vừa thốt ra khỏi miệng Thái phi, trong đầu Trạm Huyên ngay lập tức nghĩ đến một người, nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi, “Tại sao Thái phi lại có hứng thú gọi một người bên ngoài vào?’’

 

“Cũng chỉ là nhất thời thôi.’’

 

Trạm Huyên thấy Thục Tĩnh Thái phi vòng vo qua chuyện, cũng không hỏi đến cùng. Hắn uống cạn tách trà trong tay rồi rời đi lần nữa. 

 

Sãi bước ra khỏi An Ninh cung, sắc mặt Trạm Huyên không một chút thay đổi, nhưng  đáy mắt tựa như nổi lên một trận cuồng phong, hắn cho gọi Thuận An tiến lên, thấp giọng phân phó: “Đi tra một chút, người mà Thái phi hôm nay gọi vào cung là ai.’’

 

***

 

Mạnh lão phu  nhân từ khi thấy Trạm Liên một lần nữa được gọi vào cung, một mực thấp thỏm bất an cầu thần khấn phật, chỉ sợ nàng ta lại gây họa liên lụy đến Mạnh gia. Thấy nhị nhi tử của mình đưa Trạm Liên bình an vô sợ trở về từ trong cung, bà cũng không biết nên vui hay nên giận. Hỏi nàng ra nhiêu câu nhưng ác phụ kia cũng chỉ nói hai chữ “không sao” rồi quay người trở về viện mình, thật giống như nếu như nói thêm một lời nàng ta sẽ mất đi một chút thịt không bằng. Nhị nhi tử của bà cũng không biết được gì từ trong miệng phụ nhân kia, chỉ biết là người gọi nàng tiến cung lần này là Thục Tĩnh Thái phi, những cái khác cũng không nói rồi trở về phòng. 

 

Mạnh lão phu nhân không hỏi được nhiều, liền nói có đại nhi tử của mình. Mạnh Quang Đào vừa nghe đến mẫu phi của Vĩnh Nhạc công chúa mời gặp, trong lòng kinh hãi không thôi, vội vàng phái người đi gọi Trạm Liên đến phòng mình, muốn hỏi ra đầu đuôi ngọn ngành, ai ngờ ác phụ kia không thèm đếm xỉa gì đến hắn, ngay cả đi cũng không đi , hoàn toàn không xem người trượng phu này ra gì mà. 

 

Mạnh Quang Đào đọc nhiều sách thánh hiền, từ trong đó biết được một người thê tử phải công dung ngôn hạnh, xem phu quân là trời, nào biết thế gian này còn có một ác phụ như vậy, nhất thời cảm thấy tôn nghiêm của mình mất sạch, thật hận không thể cho người trói ác phụ kia tới trước mặt hắn. 

 

Mạnh lão phu nhân lại suy nghĩ ngược lại, “Đào nhi, hôm nay trong cung lại tuyên người vào cung, tạm thời không biết là phúc hay là họa, ngộ nhớ nếu như có chuyện gì truyền đến tai Hoàng Hậu trong cung, e là không được hay cho lắm.’’

 

Mạnh Quang Đào thẹn quá hóa giận, cái gì không cũng nghe lọt, hắn giống như một vắt mỳ đang ở trong chảo dầu nóng bỏng mà chịu giày vò, “Mẫu thân, còn ngay cả một phụ nhân cũng không làm gì được, còn có thể xem là nam nhân sao?’’

 

Mạnh lão phu nhân suy tư hồi lâu, cắn răng một cái rồi cho người hầu lui ra ngoài, đến gần giường thấp giọng nói: “Đào nhi, mẫu thân có một kế sách, chỉ sợ con không muốn.’’

 

“Mẫu thân cứ nói.’’

 

Mạnh lão phu nhân nói, “Nữ tắc từ xưa đến nay đều xem trọng hai chứ trinh tiết, ngoài trừ những kỹ nữ đào hát chốn thanh lâu, nữ nhân nhà đàng hoàng không phải ai cũng như vậy sao, nếu như sự đã thành, nàng chắc chắn sẽ mất hết hi vọng.’’