Khi chuẩn bị lên đường, Thanh Lão đã thành hai nhóm chia đều cho hai con Phi Hành Yêu Thú: Nhóm một gồm Thanh Lão, Thanh Hà và Mục Thiên và nhóm hai gồm Thanh Vân, Thanh Lâm và Thanh Tuyết. Phi Hành Yêu Thú nặng nề cất cánh bay lên bầu trời trong xanh. Mục Thiên ngồi ở trên Phi Hành Yêu Thú nhìn xuống Lạc Thành đang dần xa mà không khỏi choáng ngợp. Thanh Hà nhìn dáng vẻ của Mục Thiên bây giờ mà hếch mũi, cao giọng nói:

" Nhìn là biết lần đầu tiên rồi! Đúng là quá bình thường đến nỗi tầm thường!"

Đúng vậy đây là lần đầu tiên Mục Thiên được ngồi lên Phi Hành Yêu Thú! Nghe thấy Thanh Hà nói, Mục Thiên chỉ liếc nhìn một cái rồi lấy chiếc kiếm mẻ ra dùng khăn vải lau sạch sẽ. Thanh Hà lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn Mục Thiên. Thanh Lão quan sát Mục Thiên hồi lâu, nhìn thấy cử chỉ của Thanh Hà liền hỏi Mục Thiên:

" À! Dô Diên..."

Thanh Hà nghe thấy lời của Thanh Lão liền phá lên cười:

" Cái gì? Dô Diên..! HaHa! Cái tên...đúng là...Có một không hai! Haha!"

Mục Thiên liếc nhìn Thanh Hà, tự than vãn

"Cái gì mà mỹ nữ Lạc Thành tuyệt thế trần gian! Cái gì mà dịu dàng nết na, tu nghìn kiếp mới lấy được cô ta! Ta nhổ! Đúng là không đánh giá được con người bằng cái mã!"

Thanh Lão lắc đầu nhìn đứa cháu gái của mình, sau đó tiếp tục hỏi Mục Thiên:

" Cậu có thể...Cái tên í!"

Mục Thiên hiểu được lời nói của Thanh Lão liền ôm quyền cung kính nói:

" Dạ! Gọi cháu là Mục Thiên i!"

Thanh Lão nghe xong liền mỉm cười nhìn vị thiếu niên trước mắt, một nụ cười hiền từ như là của người ông đối với người cháu. Mục Thiên cảm thấy được nụ cười ấm áp đó nhưng mỗi khi y nhìn thấy ánh mắt và nụ cười của Thanh Lão, y liền nhớ đến người cha quá cố của y- Mục Khiến. Mục Thiên cố kìm nén cảm xúc trong lòng, ngăn không cho nước mắt tuôn ra.

Nhìn Mục Thiên mọt lúc, Thanh Lão liền nhắm mắt, cảm nhận linh lực thiên địa xung quanh, chỉ vừa một lúc liền mở mắt ra, mồ hôi đã toát lên,Thanh Hà nhìn thấy như thế liền tiến đến đỡ Thanh Lão, khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng:

" Gia gia không sao chứ?"

Thanh Lão lau mồ hôi trên trán, gắng gượng mở nụ cười:

" Không sao!"

Tuy là nói vậy nhưng thật sự Thanh Lão vừa phát hiện một điều vô cùng khủng khiếp, một điều lão chưa bao giờ thấy trên đời. Lão dời ánh mắt sang nhìn Mục Thiên đang ngồi lau kiếm, thầm nghĩ:

" Hắn.....Không.....thể......tụ.....linh"

Những suy nghĩ vẩn vơ bắt đầu xuất hiện xung quanh đầu Thanh Lão, lão bắt đầu tự hỏi mình rằng có phải hành động của lão quá bông bột không? Liệu rằng ban đứa cháu gái yêu quý của lão cho hắn có phải là một sai lầm hay khôngRồi lão lại bác bỏ những suy nghĩ vẩn vơ của mình. Lão lại một lần nữa ngồi xếp bằng cảm nhận lại. Ngay lập tức, lão mở mắt ra dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Mục Thiên:

" Không phải không thể tụ linh mà là......Hắn....Chiết xuất linh lực quá nhanh!"

Chiết xuất linh lực chính là phần trọng yếu của việc tụ linh, quy trình của nó như chúng ta hô hấp, khi ô xi chính là linh lực và chiết xuất chính là lọc không khí. Quy trình này diễn ra thành một vòng tròn. Tuy nhiên quá trình này mất rất nhiều thời gian và chỉ khi tâm không tạp niệm thì mới có thể chiết xuất. Và để tâm không dính tạp niệm thì Võ giả cần nhất chính là xếp bằng. Tuy nhiên ngay lúc này, thứ Thanh Lão thấy được chính là từng đạo linh lực khổng lồ bị Mục Thiên hấp thu nhưng ngay lập tức phần lớn được thải ra nhanh chóng. Nhưng không vì thế mà nói hắn có thể tụ linh và trở thành Võ giả vì muốn trở thành Võ giả thì cần cả khối linh lực sau khi chiết xuất, mà Mục Thiên lại chỉ lấy rất it, rất ít vậy nên không thể tính là tụ linh được. Tuy nhiên có một điều mà hiện tại chưa có ai có thể nhìn ra được đó chính là, dòng linh lực mà Mục Thiên hấp thu chính là Nguyệt Linh sản sinh ra từ ánh mặt trăng. Quy trình chiết xuất này ban ngày thì chậm hơn so với người thường nhưng mà vào ban đêm không một ai có thể sánh bằng Mục Thiên.

Thanh Hà từ lúc nãy đến giờ đã thu hết toàn bộ cử chỉ hành động và cảm xúc của Thanh Lão. Thanh Hà dần chuyển sự chú ý của mình sang Mục Thiên, bây giờ nàng lại có một sự nghi vấn không hề nhỏ chính là: Rốt cục, hắn có lai lịch gì?

Hai canh giờ đã trôi qua, Mục Thiên vẫn đang ngồi lau kiếm, ngay bây giờ đây chỉ cần nhìn thấy thì ai cũng tưởng vợ của y chính là Thanh kiếm chứ không phải Thanh Hà. Còn Thanh Lão và Thanh Hà đang chằm chằm nhìn y. Bỗng tiếng nổ lớn vang lên, theo sau là tiếng kêu la của Phi Hành Yêu Thú, Và cuối cùng là giọng nói khản đặc vang lên:

" Nơi này ta bá chủ! Muốn qua đây thì cống tiền!"

Thanh Lão, Thanh Vân hoảng hốt nhìn tên đang đứng phía trước chặn đường. Tay cầm đao, mắt chột một bên. Không thể nào sai được! Không thể napf sai được! Hắn chính là...chính là........................................ ĐẠO TẶC