"... Tôi không biết số tiền này có đủ hay không, nếu như không đủ, bất cứ lúc nào em cũng có thể tìm tôi lấy..."

Hàn Tri Phản nói xong, lại nhìn Trình Vị Vãn đứng trước mặt trong chốc lát, mím môi, không đợi cô mở miệng đã vươn tay kéo cửa, đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Trình Vị Vãn, cô cầm những văn kiện kia, đứng ngẩn người hồi lâu, sau đó chớp chớp mắt, lại một lần nữa nhìn vào mớ văn kiện trên tay. 

Cô nhìn chằm chằm vào phần hợp đồng từ bỏ quyền nuôi dưỡng Hàm Hàm mà Hàn Tri Phản đã ký, tinh thần hoảng hốt một lúc lâu, sau đó mới mở cặp đựng văn kiện ra.

Đúng như Hàn Tri Phản nói, bên trong thật sự có một tờ chi phiếu, rút ra, Trình Vị Vãn nhìn lướt qua, khi ánh mắt chạm đến một dãy số bắt đầu từ "1" và đằng sau liên tiếp nhiều số "0", đầu ngón tay nhịn không được run lên một cái.

Anh ấy lại cho Hàm Hàm một khoản phí nuôi dưỡng lớn như vậy, sợ là cả đời này, Hàm Hàm không làm gì cả cũng cơm áo không lo. 

Sao anh phải làm vậy?

Giống như đêm hôm qua, anh uống say, vẫn luôn lặp đi lặp lại tên cô, nói lời xin lỗi cô.

Chẳng lẽ lại, anh thật sự không gạt cô? Anh thật sự thích cô? Thật sự muốn cùng cô bắt đầu lại từ đầu? 

Như đêm hôm qua, lòng Trình Vị Vãn một lần nữa trở nên rối loạn.

Không... Cô không nên nghĩ như vậy... Phải biết, lúc mà anh và cô mới quen, anh đối xử với cô cũng rất tốt, vì cô, anh còn làm anh hùng cứu mỹ nhân, lúc đó, cô đã rất cảm động, nhưng kết quả thì sao? Chỉ đổi lấy lừa gạt...

Đúng, đừng nên hi vọng, như vậy sẽ không phải thất vọng... Bây giờ anh đem Hàm Hàm trả lại cho cô, từ bỏ quyền nuôi dưỡng Hàm Hàm, giải quyết khúc mắc lớn nhất của cô. Từ nay về sau, cô có thể tiếp tục như trước, cùng Hàm Hàm sống nương tựa lẫn nhau, trải qua cuộc sống bình yên, như vậy đã là rất tốt, thật sự tốt, so với tưởng tượng của cô còn tốt hơn, cho nên cô không nên suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng trông mong những điều xa hơn... 

Nghĩ đến đây, Trình Vị Vãn nhắm mắt lại, từ từ hít sâu một hơi.

Đợi đến lúc tâm trạng bình tĩnh trở lại, Trình Vị Vãn đem hợp đồng bỏ vào cặp đựng văn kiện, sau đó đi về phòng thay đồ, soạn ra đồ đạc mà lúc trước cô mang đến, sắp xếp lại tất cả.

Đồ dùng Trình Vị Vãn mang đến không nhiều, dọn một chút đã xong. 

Cô đặt túi đồ lên giường, ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng Hàm Hàm.

Lúc mang Trình Hàm đến nhà Hàn Tri Phản, cô không hề đem theo bất kỳ món đồ gì của thằng bé, đồ dùng của Trình Hàm ở đây đều do quản gia và bà vú chuẩn bị, cô xếp chúng lại, chỉ soạn số thuốc mà mỗi ngày thằng bé phải uống đem theo.

Hẳn là Hàn Tri Phản đã nói chuyện với quản gia và bà vú, sau khi thu xếp xong, Trình Vị Vãn đi đến thì hai người bọn họ lập tức đứng dậy, nhường chỗ cạnh Hàm Hàm cho cô. 

Trình Hàm đang nghịch đồ chơi, Trình Vị Vãn đi đến trước mặt thằng bé, sờ đầu nó, khẽ gọi: "Hàm Hàm?"

Trình Hàm đang loay hoay với món đồ chơi của nó chợt ngừng lại, ngẩng đầu, giọng trẻ con giòn giã vang lên: "Mẹ."

Trình Vị Vãn mỉm cười: "Hàm Hàm, không phải là con muốn gặp dì Mộ Thanh sao? Hôm nay mẹ mang con về nhà, tìm dì Mộ Thanh chơi, có được không?" 

"Dạ." Trình Hàm nghe Trình Vị Vãn nói vậy, lập tức vứt món đồ chơi trong tay đi.

"Ừm... nhưng mà trước khi đi, Hàm Hàm đi chào tạm biệt ba ba nhé, được không?"

"Được." Trình Hàm nói xong liền đứng lên. 

Trình Vị Vãn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua quản gia đang đứng bên cạnh: "Dì dẫn Hàm Hàm đi gặp anh ấy giúp con."