hông phải tôi không muốn cho anh cơ hội, mà là tôi cho không nổi.

Câu nói sau cùng của Trình Vị Vãn rất nhẹ, nhưng rơi vào tai Hàn Tri Phản lại mang theo sức lực to lớn, khiến cho trái tim anh mạnh mẽ run lên hai cái.

Cho không nổi... Rốt cục là bị tổn thương nhiều bao nhiêu mới có thể... cho không nổi? 

Cô không lừa anh, lời cô nói đều là thật, anh muốn một lần cơ hội, cô thật sự cho không nổi.

Ngoài cô ra, nếu đổi lại là bất kỳ một nữ sinh nào đã từng trải qua chuyện như vậy, một lần cơ hội làm lại từ đầu? Có thể... Nhưng mà với cô thì không...

Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, bất kể là tình bạn hay tình yêu, Trình Vị Vãn luôn là người thiếu thốn. 

Sau khi mẹ qua đời, cô vẫn luôn khát vọng tìm được tình cảm gia đình từ cha, nhưng những năm này, dù cô cố gắng bao nhiêu, bao dung bao nhiêu, đổi lại kết quả vẫn là sự vô tình của cha.

Còn anh, cô từng tin anh như vậy, không ai biết nội tâm cô đã từng giãy dụa bao nhiêu mới có thể khuyên bảo bản thân tin tưởng anh, cuối cùng, cô nhận lấy kết cục bị bỏ rơi.

Nghĩ đến đây, Trình Vị Vãn lại nói: "... Không phải chỉ vì tôi không có dũng khí, mà là bây giờ, một chút sức lực cơ bản nhất tôi cũng không có, tôi không dám một lần nữa tin tưởng bất kỳ ai, bởi vì tôi sợ, sợ thêm một lần bị lừa gạt, thêm một lần bị vứt bỏ, đến lúc đó, tôi thật sự không sống nổi..." 

"... Có lẽ lời anh nói đều là thật lòng, nhưng mà tôi không dám mạo hiểm, bởi vì bây giờ, ít nhất, ít nhất... Tôi còn sinh mệnh của mình."

Bây giờ, ít nhất, ít nhất... Tôi còn sinh mệnh của mình...

Mấy chữ này khiến cho Hàn Tri Phản cảm giác thật đau lòng. 

Nói hết toàn bộ những gì mình muốn nói, Trình Vị Vãn thấy Hàn Tri Phản im lặng, cô cũng không tiếp tục lên tiếng, mà một lần nữa dùng sức, muốn rút cổ tay của mình khỏi lòng bàn tay anh.

Lần này, trong một khoảnh khắc, đầu ngón tay Hàn Tri Phản co lại, vô ý thức muốn dùng sức nắm lấy tay cô, nhưng sau đó anh lại chậm chạp buông lỏng, mặc cho cô rút tay ra.

Trình Vị Vãn không tiếp tục ở lại phòng ngủ, mọi việc đã nói xong, cô bước nhanh đến cửa, kéo cửa, đi ra ngoài. 

Đóng cửa phòng, Trình Vị Vãn ngừng bước.

Cô đưa lưng về phía cửa, đứng sững người trên hành lang, cho đến khi Hàm Hàm gọi một tiếng “Mẹ”, cô mới hoàn hồn, đi về phía bóng dáng nho nhỏ đang loạng choạng bò lên cầu thang, sau đó ôm lấy thằng bé, vừa nhẹ giọng trò chuyện cùng nó, vừa đi xuống lầu.

----- 

Hàn Tri Phản đứng ngẩn người trong phòng ngủ hồi lâu mới đi ra.

Trình Vị Vãn và Trình Hàm ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, cô đang dỗ thằng bé chơi món đồ chơi mà quản gia vừa mua về ngày hôm qua.

Quản gia nhìn thấy Hàn Tri Phản trước tiên: "Hàn tiên sinh, bây giờ ngài có muốn dùng điểm tâm chưa?" 

Nghe vậy, Trình Hàm từ trong ngực Trình Vị Vãn ngẩng đầu lên, giọng trẻ con non nớt vang lên: "Ba ba."

Trình Vị Vãn cũng ngẩng đầu, nhưng chỉ thoáng nhìn qua anh một cái, e là còn chưa nhìn rõ mặt mũi anh thì đã cúi xuống, loay hoay với món đồ chơi của Trình Hàm.

Hàn Tri Phản dừng chân trên bậc thang chốc lát, sau đó lại tiếp tục bước xuống. 

Anh không chú ý tới quản gia, khi anh đi vào phòng khách, quản gia lại mở miệng: "Hàn tiên sinh, bây giờ tôi gọi người chuẩn bị bữa sáng cho ngài?"

Hàn Tri Phản lắc đầu.

Đến gần anh, quản gia mới phát hiện vẻ mặt Hàn Tri Phản có chút khó coi: "Hàn tiên sinh, ngài bị sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" 

Hàn Tri Phản không đáp, nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng một lớn một nhỏ trên ghế sofa một lúc, mới nhấc chân đi về phía cửa, đổi giày, sau đó rời đi.