Rất nhanh đã đến chín giờ rưỡi tối.

Sau khi Lâm Diễn và mấy người phục vụ cùng nhau dọn dẹp quán xong thì đều tự chia tay nhau đi về, cậu là người về sau cùng. Từ trong đống đồ vật ngổn ngang cậu lấy ra ba cái rương hành lý lớn đặt ở cửa, sau đó đóng cửa.

Cậu đến thành phố S này một tuần trước, nhưng mà sáng hôm nay mới tìm được phòng ở để mướn. Trước đó cậu vẫn luôn ngả người ra đất ngủ trong căn tiệm còn chưa lắp đặt xong.

Nghĩ đến cậu dù gì cũng là thiếu gia Lâm gia, hôm nay rơi vào loại tình trạng này quả thật đúng là đáng thương.

Nhớ tới chuyện lúc trước, khóe môi Lâm Diễn một mạt cười khổ.Kéo hành lý vào thang máy.

Lúc này chính là thời gian coi như náo nhiệt của buổi tối, các bà các thím cùng ở một tầng lầu trông thấy chàng trai xinh xắn mới đến ai nấy đều rất là nhiệt tình, sôi nổi đề xuất muốn giúp cậu.

Lâm Diễn ngượng ngùng cười, dù sao cậu cũng không giỏi thu dọn đồ đạc, thế là bán thôi bán tựu* mà tiếp nhận luôn. [bán thôi bán tựu: ỡm ờ, giả bộ chối từ]

Khu lầu nhà trọ này đã có lịch sử xây dựng không kém chục năm, kiến trúc ước chừng là bị ăn xén ăn bớt, cho nên hiệu quả cách âm không tốt lắm.

Đặc biệt là cách âm ở hai nhà cách vách thì càng không tốt.

Một đống nhân vật cấp bậc đại thẩm đại mụ tiến vào phòng Lâm Diễn, vốn chính là nhân tài kiệt xuất trong giới bà tám, sau khi tiến vào càng là tui một lời bà một câu khiến cho Lâm Diễn có chút lúng ta lúng túng.

Từ trước đến nay cậu chưa từng gặp qua… ách, nhóm bác gái “nhiệt tình” thế này.

Lúc này Trang Thừa đang thu âm, vừa mới mở CE* lên thì mợ ơi cách vách đã truyền đến âm thanh ồn ào nhốn nháo, quả thực là y hệt như chợ bán thức ăn sáng sớm. Hơn nữa quan trọng nhất chính là tiếng ồn này đã nửa ngày vẫn còn chưa chịu ngừng.

[CE: 1 phần mềm chế tác âm thanh]

Trang Thừa bó tay. Bất chấp khó khăn đi qua cách vách, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện Lâm Diễn đang lúng ta lúng túng bị các đại mụ đại thẩm vây thành một đoàn trong căn phòng cách vách.

Ý? Hình như anh biết phát sinh chuyện gì rồi.

〒_〒 bởi vì sự tình thê thảm không dám nhìn lại này anh đã từng trải qua một lần.

Nhóm đại mụ đại thẩm trông thấy một tiểu tử đẹp trai mới tới, liền sôi nổi nhào tới giúp đỡ, trên thực tế là muốn làm tốt quan hệ để thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ khuê nữ nhà mình hoặc nhà bà con ra ngoài.

Trang Thừa không biết chuyện còn nhiệt tình mời các đại mụ đại thẩm vào. Hậu quả chính là đồ đạc thì dọn dẹp xong, có điều bởi vì chiêu đãi mấy đại mụ đại thẩm cứ trì trệ không chịu đi này nên còn hi sinh mất hoa quả một tuần của anh 〒_〒

Đây cũng là lương thực trong một tuần của anh a!!! Đại mụ à mấy bà không cần khách khí như vậy, ăn sạch bách rồi còn để lại cho cho con một đống vỏ trái cây a! A!

Nghĩ tới đây, trong lòng Trang Thừa dâng lên cảm giác đồng tình nồng đậm, hơn nữa anh lại quen biết Lâm Diễn đang bị bao vây trùng trùng. Tâm quyết định, chen vào trong nhóm đại mụ!

Cảm giác này sao lại có điểm giống như là đi siêu thị tranh mua túi nilon giảm giá quá vậy?!

Trang Thừa im lặng.

Vươn tay nắm lấy vai Lâm Diễn, một bộ dạng cảm kích mà nhìn các vị đại mụ: “Cám ơn dì Tương thím Tần má Vương chị Triệu bà Chu, đây là thằng em họ ở xa của cháu vừa mới chuyển đến nương nhờ cháu, cho nên cháu tới giúp nó sửa sang lại là được rồi… Dù sao con trai cũng có cái gì đâu… Dạ, cám ơn các bác ạ!”

Thế là vừa đưa vừa đuổi đẩy nhóm đại mụ đi về.

Hai người đồng thời thở phào một hơi.

Trang Thừa lau mồ hôi không tồn tại trên trán một cái, nhìn Lâm Diễn có chút sợ hãi thì nhịn không được cười lên: “Ha ha, mấy đại mụ đại thẩm đó thật đúng là lợi hại, cũng may tôi xuất hiện kịp thời, bằng không, hậu quả thật không dám nhìn lại!”

Lâm Diễn có chút ngượng ngùng nhìn Trang Thừa: “Cám ơn, em vừa mới dọn tới, không biết.”

Trang Thừa gật đầu, bắt đầu động thủ giúp cậu thu dọn đồ đạc: “Tôi là Trang Thừa, Trang trong thôn trang, Thừa trong thừa tướng, ở cách vách của em, sau này có gì có thể tới tìm tôi.”

“Ừm, vậy lát nữa em có thể qua nhà anh ăn cơm không? Em đói quá. Em gọi là Lâm Diễn ~”

Gì?!!Ăn cơm!

Trang Thừa tỏ vẻ hình như anh nghe thấy chữ mấu chốt gì đó…

Sau khi giúp Lâm Diễn thu dọn xong phần lớn đồ đạc, Trang Thừa tìm một cái cớ chạy về nhà mình, sát, trình độ ngổn ngang của nhà anh cũng không thua trình độ bị bom nổ trong thế chiến thứ hai đâu.

Trang Thừa mở động cơ chế độ bảo mẫu, động tác nhanh nhạy nhét quần áo thối tất thối quần lót quần lửng vào trong máy giặt bắt đầu giặt, sau đó đem túi to mì ăn liền bao đồ ăn vặt rác rưới vân vân toàn bộ nhét vào trong túi nilon ném đi. Đệm chăn gối đầu lộn xộn cũng rất nhanh được thu dọn chỉnh chỉnh tề tề.

Mắt thấy còn cách thời gian hai người hẹn ăn cơm một tiếng đồng hồ, Trang Thừa lại quả quyết quyết định xách một thùng nước lau một lượt trong trong ngoài ngoài các vật dụng trong nhà rồi lại sắp xếp một phen. Lúc này mới thở phào một hơi.

Tuy nói tay nghề Trang Thừa không tệ nhưng bình thường còn không kịp làm cơm cho mình, thường thường đều là gọi giao hàng hoặc là tự úp mì gói. Cho nên khi anh vừa mở tủ lạnh ra, sau khi trông thấy bên trong đầy đồ ăn thừa mà nguyên liệu nấu ăn thì trống không, quả quyết đi siêu thị mua đồ.

Cửa bị gõ vang.

Vừa mở cửa đã trông thấy Lâm Diễn xuất hiện trước mặt.

“Việc kia, Trang Thừa, em còn có chút đồ chưa chuẩn bị, gần đây có siêu thị chứ?”

Tuy nói Lâm Diễn đến đây đã một tuần, nhưng ngoại trừ chợ bán thức ăn và căn tiệm nhà mình ra những nơi khác đều không có đi. Nga không đúng, còn có tiệm đậu nành bánh quẩy bánh bao ở bên cạnh căn tiệm nhà cậu là có ghé qua.

Vừa khéo Trang Thừa đang định đi siêu thị, thế là cầm di động chìa khóa ví tiền nhét vào trong túi, cùng với Lâm Diễn đi siêu thị mua đồ ăn.

Tác giả: Ngọa Tào Khoái Bát Hạ

Edit: Sài Đao

****