Gió đêm mát mẻ thổi qua cung Hàm Dương. Trương Cường mặc y phục hàng ngày, khẽ dựa vào ngự tháp, Triệu Yên mặc áo lụa xanh lơ, ngồi ở trước Trương Cường, sửa sang lại những tấu chương mà Trương Cường đã phê duyệt. Một đoạn gáy ngọc trắng nõn lộ ra dưới ngọn đèn, toàn thân dù không đeo thêm chút trang sức nào, nhưng cũng khiến cho vẻ đẹp kinh hãi trần thế vượt lên đến cực điểm.

Nhìn Triệu Yên vô cùng xinh đẹp, Trương Cường bỗng nhiên nhớ tới hận ý khi ngày đầu mới gặp, Triệu Yên còn muốn ám sát mình. Chắc ở trong Tần cung này, không có ai là đau đớn bằng nỗi nhục mất nước của Triệu Yên, không khỏi vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Yên, nói nhỏ: "Yên nhi, nàng thật là quá diễm lệ."

Triệu Yên cười nhẹ, nói: "Triệu Yên có đẹp nữa, cũng chỉ là nhất thời, có thể có vị trí trong lòng bệ hạ, mới là may mắn của Triệu Yên."

Nhìn Triệu Yên cười duyên, Trương Cường nhịn không được nói: "Có thể có mỹ nhân như Yên nhi làm bạn, trẫm mới là người may mắn đó."

Triệu Yên khẽ liếc mắt, lấy từ trong tay cung nữ một bọc nhỏ, mở ra, bên trong là hai bộ áo trẻ con, chỉ lớn cỡ bàn tay của Trương Cường, vô cùng đáng yêu, ngoài ra còn một chiếc tã lót làm từ gấm có thêu rồng.

Chỉ thấy Triệu Yên thở dài nói: "Lệ Cơ tỷ tỷ sắp sanh, không biết bệ hạ đã chuẩn bị chưa, mấy thứ này là chút tâm ý của Triệu Yên, tuy rằng cũng không đáng giá, nhưng là do Triệu Yên tự tay may. Triệu Yên chưa pHung thánh chỉ, nên không thể tới đưa được, mong bệ hạ giao vật này cho chường lệnh Chiêu Minh cung."

Nhìn những bộ quần áo trẻ con đáng yêu, Trương Cường cảm thấy hơi đau xót, gắng gượng nói: "May là Yên nhi nhắc nhở, trẫm suýt nữa thì bỏ lỡ đại sự."

Triệu Yên thở dài: "Lệ Cơ tuy rằng phạm sai lầm, nhưng dù sao cũng mang cốt nhục của bệ hạ, mong bệ hạ miễn cho tội chết."

Trương Cường vốn có cảm tình khác biệt với Lệ Cơ, vốn đã có tâm khai tử, nhưng còn chưa có cơ hội nói ra, lúc này thấy Triệu Yên cầu tình cho Lệ Cơ, không khỏi gật đầu nói: "Yên nhi, không ngờ nàng lại thiện lương như vậy, nhớ lại ngày đó trước khi trẫm điều tra ra án này, nàng vẫn còn bị hoài nghi nhiều nhất, nói không chừng đã..."

Triệu Yên thần sắc ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Nếu ngày đó Triệu Yên không được giải oan, thì chỉ coi như là số mệnh. Thâm cung vắng vẻ này, nếu không có sự sủng ái của hoàng thượng, đúng là sống không bằng chết, chết mới là giải thoát. Huống hồ nô tì cũng không chịu tổn hại gì, so với Nhu nhi, Triệu Yên còn hạnh phúc hơn gấp trăm lần."

Nói tới đây, chợt thấy trong lời có ý oán hận, không khỏi cả kinh, vội liếc mắt nhìn Trương Cường, thấy Trương Cường thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, mới thở phào nhẹ nhõm.

Chợt thấy Trương Cường cúi đầu thấp giọng nói bên tai nàng: "Thật to gan, dám oán trẫm vô tình!"

Triệu Yên chấn động, kinh hô: "Bệ hạ, Triệu Yên không có ý đó, bệ hạ khai ân!" Nói xong, chuẩn bị quỳ xuống đất.

Lại bị Trương Cường ôm vào lòng, mặt chợt đỏ ửng lên, giãy dụa muốn thoát ra, chỉ nghe thấy Trương Cường thở dài nói: "Tội chết của Lệ Cơ có thể miễn, chỉ sợ là sẽ bị phế thành thứ dân, hoàng tử đương nhiên phải giao phó cho người đáng tin cậy, trẫm mới yên tâm được!"

Triệu Yên gật đầu, thở dài nói: "Việc này nên bàn bạc kĩ hơn, hoàng hậu chính là đích mẫu, nên đế hoàng hậu tác chủ." (đích mẫu: mẹ cả)

Trương Cường chợt động trong lòng, dường như nhận ra được chút dụng ý của Triệu Yên, bất giác gật đầu nói: "Chuyện này còn chưa quyết được, nếu biện pháp của hoàng hậu không ổn, trẫm sẽ có quyết định khác."

Triệu Yên nhẹ nhàng gật đầu nói: "Triệu Yên thực rất ngưỡng mộ Lệ Cơ vì người mình yêu mà mang cốt nhục, chỉ đáng tiếc là Triệu Yên bạc mệnh!"

Trương Cường cười một tiếng, ôm Triệu Yên vào lòng, an ủi: "Yên nhi đang tuổi thanh xuân, không cần lo lắng, chỉ cần cố gắng với trẫm, hoàng tử sớm hay muộn cũng sẽ có!"

Triệu Yên khuôn mặt nổi lên xuân sắc động lồng người, thẹn thùng cười nói: "Bệ hạ lại trêu Yên nhi rồi..."

Nhìn Triệu Yên e thẹn dưới ánh nến, Trương Cường không nỡ để mỹ nhân thất vọng, cúi người hôn lên đồi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại, đi nhanh tới ngự tháp. Trong cung điện trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của hai người, dục vọng mãnh liệt khiến cho hai người quên đi hết nguy cơ tứ phía.

Dưới ánh nến lay động, Trương Cường nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn bóng như tơ. Dưới ngọn đèn, làn da trắng ngà khỏe mạnh, ngọc thế là lướt, khẽ phập phồng, gáy ngọc thon dài còn lưu lại vết hôn, bờ vai mượt mà, tạo nên sự quyến rũ động lòng người khó nói nên lời. Bộ ngực sữa căng tròn, dưới từng cơn thở gấp của Triệu Yên, lại càng thêm ghẹo người.

Dưới sự khiêu khích dịu dàng của Trương Cường, Triệu Yên mị nhãn như tơ, đôi môi anh đào vô thức phát ra tiếng rên rỉ: "Bệ hạ... Triệu Yên... Bệ hạ..."

Trương Cường rốt cuộc kiềm chế không được dục hỏa, ôm thân thể mềm mại trong ngực, thẳng tiến vào nơi tiêu hồn đó, cùng với người ngọc trong lòng lên đỉnh Vu Sơn. Buông rèm xuống, khiến cho ánh sáng trên tháp càng mông lung, càng thêm kiều diễm.

Mưa tạnh mây tan, Triệu Yên vô lực ôm lấy Trương Cường, cúi đầu thở dốc, nói: "Bệ hạ là nam tử quyến rũ nhất thiên hạ! Triệu Yên có thể ở bên bệ hạ, thật sự là may mắn!"

Trương Cường hết ăn no lại ngủ ngày, lúc này không hề mệt mỏi, ôm lấy người ngọc, nói: "Yên nhi, trẫm vốn tưởng mình chỉ là kẻ tầm thường, nào ngờ tinh lại sau giấc ngủ lại là hoàng đế Đại Tần, còn có hồng nhan như nàng làm bạn, thật là thế sự khó liệu!"

Triệu Yên nghĩ là hắn nói chuyện đột nhiên kế thừa vương vị, không khỏi an ủi: "Bệ hạ kế thừa đại vị, chính là do tiên hoàng có tuệ nhãn. Nếu không có bệ hạ, chỉ sợ Đại Tần không có được cục diện như bây giờ. Tuy rằng phải chịu chút khó khăn, nhưng với tài năng của bệ hạ, bình định chút nguy hiểm này có thấm là gì."

Trương Cường nhẹ nhàng gật đầu, đang định nói tiếp, chợt thấy Hàn Hoán ở ngoài trướng, cẩn thận bẩm báo: "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương phái người tơi."

Trương Cường cảm thấy ngoài ý muốn, đã trễ thế này, hoàng hậu hay là có việc gì quan trọng? Không khỏi đứng dậy hỏi Hàn Hoán ngoài trướng: "Sao, hoàng hậu có chuyện gì à?"

Hàn Hoán bất an nói: "Bệ hạ, Lệ Cơ chắc là sắp sinh."

Trương Cường giật mình nói: "Hình như là chưa đủ thời gian mà, sao lại..."

Hàn Hoán sợ tới mức quỳ rạp xuống, nói: "Bệ hạ, mấy ngày gần đây Lệ Cơ không thoải mái, hoàng hậu thấy bệ hạ chính sự bận rộn, không đành lòng quấy rầy, cho nên cũng không bẩm báo. Hôm nay bỗng nhiên đau bụng, ngự y cũng đã xem qua, nói là Lệ Cơ vì chịu áp lực, ảnh hưởng thai nhi, cho nên mới sinh non. Hiện giờ thai nhi đã bày tháng, sinh non dù có chút nguy hiểm, nhưng cũng không phải quá nguy hiểm."

Trương Cường lập tức mặc y phục, Triệu Yên cũng vội vàng hầu hạ Trương Cường, hai người vừa định tới điện Chiêu Minh, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, trong bóng đêm tĩnh mịch có vẻ vô cùng chói tai.

Chỉ thấy thiếp thân nội thị của hoàng hậu tiến vào bẩm báo: "Bệ hạ, Lệ Cơ đang chờ sinh, ngự y nói đại khái là sáng sớm mai mới sinh được, hoàng hậu nương nương đã tới Chiêu Minh cung trông nom, bệ hạ có thể yên tâm."

Trương Cường thở phào một hơi, hoàng hậu tới thì mình yên tâm rồi, nghĩ tới vừa nói chuyện đứa nhỏ, đứa nhỏ lại đã sắp ra đời rồi.

Trong điện im lặng trở lại, thi thoảng có một cơn gió lạnh thổi vào, khiến cho ngọn nến chập chờn. Trương Cường nhìn chằm chằm vào ngọn lửa lay động, như là nhớ lại đêm đó ở ngục Hàm Dương cứu Mông Điềm ra, sinh tử đấu tranh với Triệu Cao.

Bởi vì có bài học hoàng tử chết yểu lúc trước, lần này Trương Cường quyết định không thể lại sơ xuất, liền khẽ quát với Hàn Hoán: "Hàn Hoán, ngươi lập tức dẫn 50 người đáng tin tới Chiêu Minh cung, cẩn thận trông coi, không cho một ai khả nghi tới gần Lệ Cơ mẫu tử. Từ giờ phút này, việc ăn uống của Lệ Cơ cũng do ngươi toàn quyền phụ trách, nếu có sơ xuất gì, trẫm sẽ tru di cửu tộc!"

Hàn Hoán cũng hiểu được tâm tình lúc này của Trương Cường, không khỏi hành đại lễ, nói: "Bệ hạ tín nhiệm Hàn Hoán, Hàn Hoán nhất định cẩn thận tuân theo ý chỉ, bào vệ cho hoàng tử!"

Nói xong vội vàng đi ra, Trương Cường lúc này mới ra ngự tháp ngồi, còn thấy chưa ổn, vội quát ra bên ngoài: "Cấm vệ có ai bên ngoài?"

Một tướng lãnh thanh niên khoảng trên dưới ba mươi đi vào, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Vi thần phó thống lĩnh cấm vệ Nguyệt Quan, tham kiến bệ hạ!"

Trương Cường thoáng nhìn Nguyệt Quan, chỉ thấy hắn hai hàng lông mày rậm, mắt hổ lấp lánh, khí thế trẫm ổn, bất giác gật đầu nói: "Ngươi đảm nhận cấm vệ từ bao giờ?"

Nguyệt Quan cẩn thận chắp tay nói: "Vi thần nửa năm trước trúng tuyển từ những tướng lãnh trong tôn thất, được thừa tướng bổ nhiệm làm phó thống lĩnh cấm vệ!"

Trương Cường nghe thấy thế, cũng hiểu được, cấm vệ theo chế độ cũ, luôn chọn những tướng lãnh can đảm siêu quần trong tôn thất đảm nhiệm, Phùng Khứ Tật xử sự quả nhiên kinh nghiệm. Thấy Nguyệt Quan này cũng thuận mắt, hơi giống với Thành Thái trước kia, cũng yên tâm không ít.

Trương Cường suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Từ giờ phút này, cung Hàm Dương nếu không có ý chỉ của trẫm, không một nội thị nào được tùy ý đi lại, ai trái lại, giết!"