Edit: Chanh

Beta: Me Xả Mi

Sau một loạt bước chân dồn dập, từ đằng sau rặng cây xuất hiện hai bóng người một nam một nữ.

Người đến là Hạ Hi Hi cùng Lý Tuân.

Hạ Hi Hi mặc một chiếc váy liền thân màu xanh lam, trên mái tóc tựa mây còn cài một chiếc trâm bạc hình hồ điệp, lúc bước đi sẽ rung nhẹ, khiến nàng có chút ngây thơ lại đáng yêu, mà lúc này, nàng kéo hai tay Lý Tuân, trong đôi mắt sáng lấp lánh, tựa hồ cực kỳ kinh hỉ.

Hạ Hi Hi với Lý Tuân đi tới nơi này chỉ là ngẫu nhiên, mục đích của hai người cũng không ở đây, nhưng nếu có thể lấy được sừng Tê Giác, vậy thì không thể tốt hơn.

“Máu? Có người từng đến đây?” Hạ Hi Hi nhón chân nhảy qua vệt máu chảy tới từ phía trước, “Đại sư huynh, chúng ta mau qua xem một chút.”

Xuyên qua đám cây che kín tầm mắt, Hạ Hi Hi nhìn thấy một bóng người cực kỳ quen thuộc đang tăng nhanh bước chân đi vào trong sơn động của Tê Giác thú.

Nàng không cho phép có người ở trước mặt mình lấy được Tê Giác, dưới tình thế cấp bách trực tiếp hô: “Này, ngươi đứng lại!”

Bước chân Tô Nhược dừng lại nhưng không muốn dây dưa với Hạ Hi Hi, nàng coi như không nghe thấy mà tiếp tục đi về phía trước.

“Bổn tiểu thư nói ngươi đứng lại! Ngươi điếc sao?!” Trong tay áo Hạ Hi Hi vụt ra một dải lụa dài màu lam, trực tiếp quấn lấy hông Tô Nhược.

Nhìn thấy dải lụa đột nhiên xuất hiện kia, Tống Yến nhất thời nghiêm nghị lên.

Đây chính là vật phẩm phạm quy, cấm mang vào bí cảnh, nếu như bây giờ y bóp nát ngọc phù đặc thù Thanh Nguyên Tông phát ra trong tay, vậy người của Chấp Pháp Đường sẽ lập tức xuất hiện, đưa người phạm quy ra ngoài, đồng thời tịch thu toàn bộ vật phẩm đoạt được trong bí cảnh.

Tuy Tống Yến không biết Hạ Hi Hi làm như nào trốn được thẩm tra của Thanh Nguyên Tông, mang vật phẩm phạm quy vào, nhưng điều này cũng không ngăn được y “đá” cả Hạ Hi Hi với Lý Tuân ra ngoài, tạo ra công bằng cho các đệ tử trong bí cảnh.

Chẳng qua bây giờ ——

Tống Yến nhìn về phía đám người Tô Nhược cùng Hạ Hi Hi đã bắt đầu đánh nhau, yên lặng lẻn vào sơn động Tê Giác thú tìm sừng.

Bọn họ đánh nhau, y nhân cơ hội đi mò chút lợi, cũng không quá đáng nhỉ.

“Hạ sư muội, nơi này ta tới trước, Tê Giác thú cũng là ta giết, ngươi mặc kệ không hỏi, vừa tới liền cướp, có hơi quá đáng không?” Tô Nhược một kiếm chặt đứt dải lụa xanh lam của Hạ Hi Hi, trong mắt toàn lửa giận.

Hạ Hi Hi không quan tâm những chuyện đó, trong lòng nàng còn đang nhớ vụ bê bối mấy ngày trước Tô Nhược úp lên đầu nàng trước đông đảo đồng môn, ánh mắt nhìn về phía Tô Nhược tràn đầy oán độc.

“Ta nhổ vào, ngươi không xứng nói chuyện với bổn tiểu thư.

Lúc trước ngươi rõ ràng ăn gian, còn làm bộ hào phóng tha thứ cho ta, bây giờ lại ở nơi này giả mù sa mưa, thật buồn nôn!”

“Hạ sư muội lúc trước vu khống ta gian lận, hiện tại lại muốn cướp chiến lợi phẩm của ta, vị sư huynh này định nhìn Hạ sư muội phạm sai lầm như vậy sao?” Tô Nhược chuyển đề tài, mũi giáo nhắm thẳng vào Lý Tuân gần đó, ngữ khí ẩn ẩn giận dữ.

Hạ Hi Hi bị dáng vẻ ấy của Tô Nhược chọc giận, dậm chân đem Lý Tuân ngăn ở phía sau, mắng to: “Ngươi là cọng hành nào mà xứng cho bổn tiểu thư vu khống? Ngươi rốt cuộc là tu sĩ hay là hồ ly tinh, bổn tiểu thư đứng trước mặt mà ngươi còn dám câu dẫn Đại sư huynh của ta?”

Nàng tức điên, tựa hồ mắng không đã nghiền, tiếp tục mắng: “Ngươi nói đây là chiến lợi phẩm của ngươi? Đầu óc có tật hay sao mà cảm thấy bổn tiểu thư sẽ tin tưởng ngươi? Một con Tê Giác thú tương đương với tu sĩ Kim Đan kỳ, ngươi một Luyện Khí kỳ nho nhỏ, đánh với ta còn phải gian lận mới có thể thắng, ngươi mà giết chết được Tê Giác thú? Nếu thật là ngươi giết, vậy không phải là ngươi dựa vào gian lận mới có tư cách tiến vào bí cảnh sao? Nếu không phải là ngươi giết, chúng ta lấy Tê Giác bằng bản lĩnh của mình, ngươi có mặt mũi nào nói chúng ta cướp của ngươi, định nói bằng lớp phấn dày cộm trát trên mặt kia sao?”

“Ngươi ——” Tô Nhược nhất thời nghẹn lời, bị Hạ Hi Hi quấy nhiễu, nàng không muốn tốn nhiều miệng lưỡi, trực tiếp truyền âm cho lão giả: “Tiền bối, chờ sau khi ta vào sơn động làm phiền ngài dùng tinh thần lực giấu Tê Giác đi, đợi bọn họ đi rồi chúng ta lại lấy.”

Lão giả đáp ứng một tiếng, chỉ chốc lát sau, âm thanh nghiêm nghị của lão vang lên trong đầu Tô Nhược: “Nha đầu, không thấy Tê Giác.”

Không thấy? Tô Nhược cả kinh, bất chấp Hạ Hi Hi ngang ngược, bước nhanh vào trong sơn động.

Hạ Hi Hi thấy Tô Nhược đột nhiên trở mặt, còn tự mình chạy mất, cả giận nói: “Tô Nhược! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Sơn động không lớn, cuối động trải cỏ khô, mấy con Tê Giác thú non nớt mở to đôi mắt ngây thơ nhìn nhân loại đột nhiên xông vào, trong mắt lấp lánh tràn đầy khó hiểu.

Tại sao lại có nhân loại kỳ quái tiến vào nha, vừa rồi không phải có một cái mới rời đi à.

Tô Nhược lại không để ý đám Tê Giác thú non bám nhau gào khóc đòi ăn, trực tiếp dùng tinh thần lực dò xét một vòng sơn động, đúng như dự đoán, không phát hiện Tê Giác.

Nàng nhất thời có chút thất thố: “Sao lại thế này, lúc trước không phải vẫn còn Tê Giác ở đây sao? Rõ ràng không có ai tới trước.”

Nàng vừa vào bí cảnh liền đi thẳng đến hang ổ Tê Giác thú, đi suốt một ngày mới đến, trên đường không chú ý tới bất kỳ bảo vật nào chỉ vì muốn giành được sừng Tê Giác thú, tăng cao thực lực của chính mình.

Hiện giờ lại nhứ giỏ tre múc nước, như công dã tràng, làm sao nàng có thể không oán?

“Chỉ có thể là trong bí cảnh này tồn tại một đại năng thực lực còn mạnh hơn lão phu.” Lão giả bên trong ngọc bội nhất thời cũng có chút mất mặt.

Lúc vừa đến chỗ này, lão từng điều tra, trong hang núi rõ ràng có Tê Giác tồn tại, bây giờ còn chưa được bao lâu, chúng đã không cánh mà bay, chỉ có thể dùng cách giải thích này.

“Không thể.” Tô Nhược một mực phủ nhận: “Trong bí cảnh Thanh Nguyên Tông không có người nào thực lực mạnh như vậy.

Lần này tiến vào đều là tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống, huống hồ Tê Giác thú cũng không phải kỳ trân dị bảo gì, chỉ hữu dụng đối với tu sĩ từ Nguyên Anh trở xuống, tại sao có thể có đại năng đến trộm?”

Lão giả cũng cảm thấy Tô Nhược nói có lý, mà trong khoảng thời gian ngắn cũng không có giải thích nào tốt hơn.

Sau đó, Hạ Hi Hi lôi kéo Lý Tuân chạy vào, nhìn thấy sơn động ngoại trừ thú non thì rỗng tuếch, nhất thời mày liễu dựng thẳng: “Tê Giác đâu? Có phải là ngươi giấu Tê Giác rồi hay không? Bổn tiểu thư khuyên ngươi thức thời nhanh chóng lấy ra, nếu không ngươi đừng mơ có thể nguyên vẹn ra khỏi bí cảnh này!”

Tô Nhược quả thực cũng bị Hạ Hi Hi ngang ngược vô lý chọc tức, nàng không định đọ sức cùng loại đại tiểu thư như Hạ Hi Hi, lạnh lùng nói câu “Tránh ra” liền muốn đi chỗ khác tìm.

Hạ Hi Hi sao có thể thuận theo ý nàng, chặn trước mặt Tô Nhược, hống hách nói: “Nhanh chóng giao ra đây, nếu không thì đánh một trận, ngươi đừng tưởng cứ như vậy mà đi được!”

“Hạ sư muội vì sao phải cố tình gây sự với ta?”

“Ngươi dựa vào gian lận thắng bổn tiểu thư, còn hại bổn tiểu thư mất mặt như vậy, bây giờ lại còn hỏi ta tại sao gây sự với ngươi?” Hạ Hi Hi cười nhạo: “Giả vờ làm bạch liên hoa quen rồi khiến ngươi không nhận thức được mình là cọng hành vỏ tỏi nào sao?”

Tô Nhược lười cùng Hạ Hi Hi phí lời, rút kiếm nói: “Hạ sư muội, mời.”

Thân kiếm hào quang chói lọi, ánh kiếm lạnh lẽo xông thẳng tới mặt Hạ Hi Hi.

Nàng nâng kiếm ngăn cản.

Sau đó, sơn động cũng ầm ầm sụp đổ.

“Đây không phải là thực lực Luyện Khí kỳ.

Ngươi còn nói mình không gian lận!” Hạ Hi Hi kêu lên chói tai: “Sư huynh cứu ta!”

Lý Tuân đúng lúc xuất kiếm, cùng Tô Nhược triền đấu, nhưng Tô Nhược có lão giả thần bí giúp đỡ, không quá mấy chiêu Lý Tuân liền rơi xuống thế hạ phong, trong lòng vừa kinh vừa giận.

Hai người trước mắt liền biết Tô Nhược quả thật dựa vào gian lận mới có tư cách tiến vào bí cảnh.

Tô Nhược cũng không hề lưu lại đường sống cho bọn họ.

Nàng thật vất vả mới nổi danh ở Tu chân giới, không thể bị vạch trần như vậy.

Nghĩ tới đây, nàng quyết tâm, trong mắt chợt lóe lên sát ý, mũi kiếm chỉ vào yết hầu Lý Tuân!

Ngay sau đó, “Ong” một tiếng, một thanh kiếm chặn lại kiếm của nàng, Tô Nhược ngẩng đầu nhìn người đến, lại thấy một khuôn mặt thiếu niên thanh tú có chút quen thuộc.

Nàng còn chưa kịp kinh ngạc, cũng không nhớ ra người kia là ai, liền nghe thấy âm thanh không thể tin của Hạ Hi Hi.

“Chiếu Ảnh kiếm?! Là ngươi? Ngươi không có tư cách tiến vào bí cảnh, làm sao lại ở đây?”

Hạ Hi Hi đại khái cả đời đều sẽ ghi hận Tống Yến lúc trước cướp Chiếu Ảnh kiếm của nàng.

Tống Yến nghiêng đầu, lạnh lùng liếc nàng một cái, trong lòng còn ôm hai thú Tê Giác non, thanh âm đông cứng như vụn băng: “Tàn hại đồng môn, thi đấu gian lận, Hạ Hi Hi, Lý Tuân, Tô Nhược bị hủy bỏ tư cách, trục xuất bí cảnh!”

Tô Nhược bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Yến.

Hai người Hạ Hi Hi cùng Lý Tuân cũng nhìn nhau, vẫn là Hạ Hi Hi dẫn đầu đặt câu hỏi: “Ngươi là thứ gì? Dựa vào cái gì mà hủy bỏ tư cách của chúng ta, ai cho ngươi quyền đó?!”

Tống Yến không để ý tới nàng, bóp nát một miếng ngọc phù trong tay, một giây sau, người của Chấp Pháp Đường Thanh Nguyên Tông xuất hiện bên cạnh Tống Yến.

Y lặp lại một lần những lời vừa rồi.

Thời điểm nghe đến bốn chữ “Thi đấu gian lận”, trên mặt vị Chấp Pháp Đường lộ ra nhàn nhạt khinh bỉ, khiến Tô Nhược càng thêm giận dữ và xấu hổ.

Hạ Hi Hi nghĩ không ra: “Ngươi đến cùng dựa vào cái gì mà hủy bỏ tư cách chúng ta? Chẳng qua là sư đệ của Thẩm sư huynh, ngươi lấy quyền ở đâu ra? Vị sư huynh này, ngươi đừng bị người này đánh lừa!”

Người Chấp Pháp Đường nhìn Hạ Hi Hi, cung kính nói: “Chân quân tất nhiên có tư cách trục xuất bọn ngươi khỏi bí cảnh.”

“Chân quân? Chân quân gì?”

“Trên đời này chẳng lẽ còn có người thứ hai có thể được xưng là chân quân?” Đệ tử Chấp Pháp Đường không cho Hạ Hi Hi cơ hội mở miệng nữa, trực tiếp vung tay lên, trói chặt ba người bọn họ.

Trong nháy mắt đó, Hạ Hi Hi đột nhiên hiểu ra lời nói của Thẩm Túc Chi lúc ở Dụ An thành.

“Đồ của sư tôn”, lúc trước nàng tưởng Thẩm Túc Chi lừa gạt nàng, không muốn đem Chiếu Ảnh kiếm cho nàng mới bịa ra, không thể ngờ được thanh kiếm này lại thật sự là tặng cho Phù Hoa chân quân.

Lúc trước nàng nói năng lỗ mãng, không phải là mắng Phù Hoa chân quân ư?

Khuôn mặt Hạ Hi Hi đầy vẻ tuyệt vọng, không dám nghĩ kỹ.

Cùng lúc đó, Tô Nhược cũng không dễ chịu chút nào.

Nàng hoàn toàn không nghĩ ra tại sao Phù Hoa chân quân sẽ xuất hiện ở đây, còn trùng hợp tận mắt thấy nàng triền đấu với hai người Hạ Hi Hi Lý Tuân, tận mắt thấy thực lực của nàng đột nhiên tăng mạnh, chuyện thi đấu gian lận đã không còn lời giải thích.

Trải qua chuyện này, về sau nàng hẳn là không có cơ hội bái Phù Hoa chân quân làm sư phụ.

Quả nhiên là tiền mất tật mang, đến bí cảnh một chuyến mà không được cái gì vẫn chưa tính, còn phá huỷ thanh danh nàng thật vất vả tạo dựng.

Nếu lúc trước không gian lận thì tốt rồi.

Cái ý niệm này vừa ra, nhất thời giống như cỏ dại điên cuồng chiếm giữ lý trí của nàng.

Nếu lúc trước nàng không gian lận, không nóng lòng cầu thành như vậy, làm đến nơi đến chốn, từng bước từng bước tăng thực lực của mình thì dù không nổi tiếng nhanh như vậy, nhưng xét thiên tư của nàng, thành danh cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nàng rõ ràng có cơ hội trước khi lựa chọn sai lầm.

Nhưng con người ấy mà, một khi nếm trải chút ngon ngọt, sẽ gấp gáp không chờ nổi mà trở nên tham lam.

Dù sao thì, nếu có thể một bước lên trời, ai lại chịu thành thật làm đá lót đường cho người khác đây?.