Edit: Chanh

Beta: Me Xả Mi

Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Yến đột nhiên nhận được truyền tin từ chưởng môn Nguyên Minh Tử.

Ma giới hôm qua có một phen rung chuyển lớn.

Thiếu chủ Ma giới chỉ nghe tên chưa thấy người đột nhiên triệu kiến một vị thành chủ, sau nửa canh giờ trò chuyện trong điện, một đống vải nhàu nhĩ bị ném ra ngoài, mà vị thành chủ kia cũng không biết tung tích.

Đêm hôm ấy, có hơn mười thành chủ các thành trì Ma giới bị giết chết, đều là đại năng Ma tu Nguyên Anh, những người hay qua lại với vị thành chủ kia cũng chết thảm, các thành chủ khác lần lượt bị nhắc nhở, trong khoảng thời gian ngắn lòng người bàng hoàng, sợ bóng sợ gió.

Trong một đêm Ma giới tổn thất gần hai mươi vị đại năng Nguyên Anh trở lên, kể cả ở Tu chân giới, nhiều cao thủ như vậy bị giết chết cũng là một sự đả kích không nhỏ, càng không nói tới Ma giới thiếu thốn tài nguyên.

Nhưng mà vị thiếu chủ Ma giới bí ẩn kia tựa hồ cũng không để ý, nhẹ nhàng bâng quơ liền giết gần hai mươi vị đại năng địa vị cao thượng,kỳ quặc là  Ma tôn thế mà không truy cứu.

Nghe thấy Nguyên Minh Tử nghiêm túc nói trong truyền tin rằng vị thiếu chủ Ma giới này nhất định là lòng dạ độc ác, đối thủ thực lực siêu quần không dễ chơi.

Tống Yến liếc Thẩm Túc Chi đang cầm chén trà nhâm nhi hai cái đằng kia, trầm mặc chốc lát.

… Ừm, quả thật là vị đối thủ khó chơi.

Thẩm Túc Chi chậm rãi đặt chén trà xuống, trên mặt là tôn kính cùng ôn nhuận đúng mực, không chút nào nhìn ra sự giống nhau giữa hắn với thiếu chủ Ma giới âm tình bất định, thủ đoạn tàn nhẫn.

“Sư tôn gọi đệ tử đến đây là có chuyện gì muốn phân phó?”

Phù Hoa chân quân thích trà, cho nên ở Phù Trần Phong luôn có các loại trà ngon, trùng hợp Tống Yến cũng yêu thích uống trà, trước đây ở trường học luôn có người nói y sống như cán bộ kỳ cựu.

Cán bộ kỳ cựu Tống Yến đưa tay ra vuốt nếp nhăn nhỏ xíu trên cổ tay áo, nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, hôm qua sư phụ nhận được một tấm thiệp mời đại hội luận kiếm, chưởng môn sư bá muốn sư phụ mang đội đi, sư phụ đồng ý rồi.”

Thẩm Túc Chi không hiểu nói: “Sư tôn muốn cho đệ tử cùng đi?”

“Cũng không phải.” Tống Yến cụp mắt uống ngụm trà: “Một nữ đệ tử Hoài Nhu Phong tên là Tô Nhược cũng muốn đi cùng.

Nàng tuy là nhạc tu, nhưng cũng là hạt giống kiếm tu tốt, ngươi đi chỉ điểm nàng, nửa tháng sau dẫn nàng cùng tới đại hội luận kiếm, không thể bêu xấu thể diện Nhạc Hoa Tông.”

“Đại hội luận kiếm kia sư tôn muốn đưa đệ tử đi vào sao?”

Tống Yến giương mắt, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn đi? Đại hội luận kiếm lần này chủ yếu để rèn luyện đệ tử mới, thực lực ngươi cũng không thấp, đi nơi như thế này đối với ngươi mà nói không có tác dụng gì lớn.”

Y dừng một chút, động viên nói: “Nếu Túc Chi muốn đi, cũng có thể đi cùng sư phụ.”

“Đa tạ sư tôn.” Thẩm Túc Chi cảm ơn Tống Yến, vẫn là từ chối: “Đệ tử vẫn nên ở lại, còn có những chuyện khác muốn làm, nếu như có thời gian, đệ tử sẽ đến nhìn xemcác vị sư đệ sư muội.”

“Tùy ngươi.”

Thẩm Túc Chi hành lễ, nói rõ chút nữa hắn sẽ tới Hoài Nhu Phong chỉ điểm sư muội một chút, sau đó liền cáo lui.

Tống Yến nhìn Thẩm Túc Chi đi xa, trong lòng hơi thấp thỏm.

“Hệ thống, ngươi nói nam nữ chính có thể nảy sinh tình cảm vì việc này không?”

【 Trải qua tính toán, bây giờ giá trị hảo cảm của nam chính đối với nữ chính là 0, giá trị chán ghét là 36, cho nên khả năng này không lớn.

Tống Yến kinh ngạc: “Trị giá hảo cảm là 0? Vậy ta đến thế giới này làm cái gì? Không phải thúc đẩy tình cảm nam nữ chính rồi thuận tiện bảo đảm bản thân bất tử sao?”

【 Thân ái, bổn hệ thống xưa nay chưa từng nói như vậy.

???

Tống Yến mờ mịt, trong lúc nhất thời chỉ muốn mắng hệ thống.

Y nỗ lực bình phục tâm tình của mình, tận lực khắc chế ý nghĩ đem hệ thống xách ra ngoài ép thành dữ liệu tán loạn, mỉm cười hỏi nó: “Vậy ta tới làm gì?”

【 Nhiệm vụ của kí chủ là tiêu trừ giá trị cừu hận của đối tượng nhiệm vụ đối với ngài, còn tuyến tình cảm không liên quan.

Xin hãy để cho nó tự do phát triển.

Câu nói sau cùng hệ thống mập mờ không nói.

Tống Yến không thể tin nổi: “Ta chỉ cần tiêu trừ giá trị cừu hận là được? Vậy sao suốt đoạn thời gian bó tay bó chân này ngươi không nhắc nhở ta?”

Nếu như sớm biết y không cần lo lắng tuyến tình cảm của hai người, vậy y nhất định sẽ quan tâm che chở tỉ mỉ chu đáo với Thẩm Túc Chi, nhanh chóng xoát xong giá trị cừu hận, giải quyết xong phiền toái này, miễn cho mọi lúc mọi nơi đều lo lắng bản thân không toàn mạng.

Ngay cả mượn cớ y cũng đã nghĩ ra, xoát xong giá trị cừu hận sẽ giả vờ như lơ đãng làm bại lộ thân phận thiếu chủ Ma giới của Thẩm Túc Chi, sau đó y hoàn toàn thất vọng cộng với đau lòng sâu sắc, nhịn đau trục xuất hắn khỏi sư môn, từ đó gặp lại sẽ là địch nhân.

【 Ngài không hỏi, hơn nữa không được phép phá vỡ thiết lập tính cách nha.

Tống Yến: … Ta cám ơn ngươi.

“Để Dung Thanh dịch dung hợp cần bao lâu?”

Hệ thống cư nhiên cũng vì Tống Yến đột nhiên chuyển đề tài mà sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, đáp: “Cần xấp xỉ mười tiếng đồng hồ.”

“Vậy bây giờ bắt đầu dung hợp đi.” Dung hợp sớm thì nắm giữ thực lực sớm, cũng không cần lo lắng bị vạch trần khi giao thủ cùng người khác.

【 Nhắc nhở kí chủ, đau đớn Dung Thanh dịch dung hợp với thân thể là cấp tám, có xác nhận dung hợp bây giờ hay không? 】

Tống Yến bật thốt lên: “Cấp tám đã là gì, ban đầu ta bị xe vận tải lớn trực tiếp nghiền qua, xương vụn cũng tan nát —— “

Còn chưa nói xong, Tống Yến đã ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời thậm chí còn có chút hoảng hốt.

Hóa ra y ở thế kỷ 21… đã chết?

Đi đến thế giới này lâu như vậy, y thậm chí còn quên mình là người chết không toàn thây, hoặc là nói, y trốn tránh theo bản năng, tự mình phong ấn đoạn ký ức này.

Con đường duy nhất của y bây giờ chính là con đường của Phù Hoa chân quân.

“Dung hợp đi, sớm hay muộn cũng cần phải dung hợp.”

Vừa dứt lời, trong tay Tống Yến liền xuất hiện một bình sứ nhỏ màu trắng.

Sau khi dùng linh lực giải trừ phong ấn trên miệng bình, y không chút do dự ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Linh lực trong cơ thể nháy mắt sôi trào, một cỗ nhiệt lưu đấu đá lung tung trong kinh mạch, đau đớn khiến Tống Yến cắn chặt hàm răng, cố gắng kìm nén tiếng kêu thống khổ.

Y lảo đảo đi tới chỗ đả tọa của mình trong gian nhà trúc, cắn răng ngồi xếp bằng, vận linh lực chậm rãi đè ép nhiệt lưu mãnh liệt trong cơ thể.

Thẩm Túc Chi mang Phá Vân kiếm lắc lư tới Hoài Nhu Phong, ngăn cản một nữ đệ tử đang đi tới, khóe miệng vươn nét ôn nhu cùng nụ cười ấm áp, lễ phép hỏi: “Làm phiền vị sư muội này, xin hỏi Tô Nhược sư muội ở nơi nào.”

Nữ đệ tử nhìn vị sư huynh khiến vô số nữ tu tranh nhau toác đầu trước mặt này, đỏ mặt trả lời: “Sư huynh tìm Tô sư muội sao, nàng ở khoảnh đất trống sau núi, muội dẫn huynh đi.”

“Đa tạ.”

Trên đường, nữ đệ tử liên tục liếc Thẩm Túc Chi bên cạnh, cuối cùng rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi: “Sư huynh tìm Tô sư muội vì chuyện gì? Có tiện nói không?”

Thẩm Túc Chi không chút để ý cười cười: “Không có gì không thể nói, sư tôn lệnh ta đến chỉ đạo Tô sư muội một chút kiếm pháp.”

“Ra là vậy.” Nữ đệ tử kia thở phào nhẹ nhõm: “Còn tưởng rằng sư huynh cùng Tô sư muội có chút quan hệ chứ.”

Thẩm Túc Chi lắc đầu, khóe môi cười càng rõ ràng: “Sư muội nói cẩn thận, chớ làm hỏng thanh danh Tô sư muội, huống hồ ta một lòng tu luyện, cũng không có loại ý nghĩ này.”

Nữ đệ tử gật gật đầu, dừng bước lại: “Sư huynh, đến rồi.”

“Đa tạ sư muội, đi thong thả.” Thẩm Túc Chi nhìn theo nữ đệ tử đi xa mới quay đầu lại nhìn về phía Tô Nhược đang cầm cành cây luyện kiếm.

Tô Nhược mặc một bộ y phục đệ tử màu trắng tinh, mặt như phù dung, đồng tử như thu thuỷ, vòng eo thon gọn.

một tay có thể ôm chặt, vạt váy phiêu dật, ngay cả độ cong ống tay áo cũng hoàn mỹ, nàng cảm thấy ánh mắt Thẩm Túc Chi, dừng lại động tác, ý cười dạt dào mà gật gật đầu với Thẩm Túc Chi.

“Thẩm sư huynh.”

Thẩm Túc Chi cũng không phí lời, càng không có tâm tư hàn huyên cùng Tô Nhược: “Nghe nói sư muội khá có thiên phú kiếm đạo, nửa tháng sau muốn theo sư tôn ta tới đại hội luận kiếm của Thanh Nguyên Tông.

Trước hết để ta xem thực lực của ngươi một chút, sau đó sẽ chỉ điểm.”

Tô Nhược không nghĩ tới Thẩm Túc Chi sẽ có phản ứng này, nụ cười bên môi cứng đờ, lập tức khôi phục bình thường, nàng nói một tiếng được, nâng lên cành cây trong tay, luyện một bộ kiếm pháp đến nước chảy mây trôi.

“Đẹp đẽ có thừa, nhuệ khí không đủ.” Thẩm Túc Chi ôm kiếm đứng một bên, bình luận chọc đúng chỗ đau, sau đó hắn tựa như hơi kinh ngạc: “Tuy rằng bộ kiếm pháp kia bị sư muội làm mới, nhưng xác thực là Phù Trần kiếm pháp sư tôn ta tự nghĩ ra, sư muội chưa từng tới Phù Trần Phong, cũng chưa từng thấy sư tôn hay ta sử dụng kiếm, làm thế nào mà biết bộ kiếm pháp kia, làm phiền sư muội giải thích nghi hoặc.”

Tô Nhược mím môi cười cười, thoạt nhìn có chút khẩn trương: “Đây lại là Phù Trần kiếm pháp của sư thúc sao? Tô Nhược không dám giấu sư huynh, bộ kiếm pháp kia thật ra là ta học được trong mộng.”

“Trong mộng?” Thẩm Túc Chi nhíu mày: “Có chút thú vị.”

Tô Nhược gật đầu: “Đúng là như thế, ngay cả ta tới Nhạc Hoa Tông cũng là điều xảy ra trong mộng cảnh, nếu không thì một người phàm tục như ta làm sao biết đường tới Nhạc Hoa Tông.”

Nói tới chỗ này, nàng cắn môi, trên mặt tràn đầy xoắn xuýt, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Ta còn mơ thấy mình được Tống sư thúc nhận làm đệ tử, trở thành sư huynh muội cùng sư huynh, nhưng không ngờ…”

Câu nói kế tiếp nàng không nói ra, chỉ là cắn môi càng mạnh hơn.

“Sư muội chớ cảm thấy mất mát.” Thẩm Túc Chi an ủi: “Ánh mắt sư tôn luôn luôn cao, không phải sai lầm của sư muội.”

Tô Nhược nghe nói như thế nhất thời có chút cứng đờ.

Lời này của Thẩm Túc Chi không phải ám chỉ thiên phú của nàng hoàn không lọt vào mắt Tống Yến sao.

Nàng vừa định phản bác, bên hông nhất thời nóng lên, khiến đầu óc của nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại.

“Sư huynh nói đúng lắm, là ta thiên tư không cao, không cần vọng tưởng.”

Thẩm Túc Chi không nói gì, ánh mắt lại đảo qua bên hông Tô Nhược, trong con ngươi xẹt qua một tia hứng thú.

Mộng cảnh, ngọc bội.

Thật là thú vị.

Tà dương dần buông, ráng đỏ đầy trời, Thẩm Túc Chi chỉ điểm Tô Nhược cả buổi, tự nhiên nói: “Sắc trời đã tối, ngày mai ta có một số việc, sau này lại tới chỉ điểm sư muội, cáo từ.”

“Sư huynh đi thong thả.”

Thẩm Túc Chi gật gật đầu, đi khỏi tầm mắt Tô Nhược, bên môi lại trào ra một vệt máu tươi.

Hắn cảm giác được ma khí trong cơ thể đang sôi trào, va chạm tranh đấu với linh khí, cả người đau đớn không kém gì bị rút xương lột da.

Thẩm Túc Chi kiên cường chống đỡ trở lại Phù Trần Phong, lảo đảo đi tới thác nước nhỏ sau núi, động vài cái liền cởi y phục ngâm mình vào hồ băng, mặc cho bọt nước bắn lên đầy mặt đầy người hắn.

Trong nháy mắt trăng sáng treo cao, sao nhỏ nhấp nháy, không có gió thổi, cường điệu sự tĩnh lặng ban đêm.

Tống Yến mở mắt ra, cả người bị mồ hôi thấm ướt, may mà đã chịu đựng được.

Nhờ trợ giúp của Dung Thanh dịch, y đã có thể hòa làm một với linh khí của khối thân thể này, vận dụng nhuần nhuyễn.

Sau khi tiến vào Hợp Thể kỳ, Tống Yến cảm giác thần trí của mình cũng cường đại hơn rất nhiều, bao trùm toàn bộ Phù Trần Phong không là vấn đề.

Từ khi đến thế giới này y vẫn chưa đi qua toàn bộ Phù Trần Phong, nhân cơ hội này dùng thần thức thăm dò xem trên đỉnh núi này đến tột cùng có bao nhiêu thứ tốt.

Ừm, kỳ trân dị bảo, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Bụi hoa này lại có chút đặc biệt, không giống các loài hoa khác.

Trên đỉnh núi còn có một hang đá?

Ồ, nơi này có thác nước nhỏ?

Thần thức của Tống Yến tò mò theo dòng nước đi xuống, nhìn thấy ở đó hình như có một bóng người, toàn thân đều chìm trong nước.

Lại nhìn gần một chút, Tống Yến ngay lập tức đối diện với một đôi mắt hàn quang lạnh lẽo, nhất thời trong lòng cả kinh, y không dám khinh thường, vội vã thu hồi thần thức, thở nhẹ ra một hơi.

Nam chính này, thực sự nhạy bén đến đáng sợ..