Ánh mắt đám người nhìn về phía Lưu Thanh Phong, trong mắt tràn đầy hiếu kì.
Huyền Tâm pháp sư, pháp biện Trung Châu, không một người nào là đối thủ. Chuyện này đã không đơn thuần là tâm điểm Trung Châu nữa, mà có thể nói đã đến trình độ vạn chúng chú mục, tâm điểm cả thế gian.
Có người từng chăm chú quan sát Huyền Tâm biện pháp, cuối cùng cho ra đánh giá, đó là trí tuệ vô song.
Cũng có đại nhân vật tu vi vô thượng tán thưởng không dứt, cho rằng Phật môn quả thật có khả năng cho ra một vị Phật Đà tái thế.
Lần này Phật môn phương Tây đã làm xong chuẩn bị hết thảy, chính là vì muốn phát dương Phật pháp tại Trung Châu, lợi ích và bố cục chồng chéo trong đó, khó có thể tưởng tượng.
Một khi Huyền Tâm biện pháp thành công, tuy nói Phật môn không nhất định có thể phát dương tại Trung Châu, nhưng Đạo môn khẳng định sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Từ xưa đến nay, Phật Đạo có tranh đấu rất lớn, thậm chí từng ở một thời đại nào đó, cả hai coi nhau là cừu địch, tranh chấp kịch liệt vô cùng, đã từng phát sinh qua chiến tranh quy mô lớn, tử thương vô số.
Thế nhưng rốt cuộc, Đạo môn đã chiếm cứ Trung Châu, Phật môn thì chiếm cứ Tây Mạc, tự riêng phần mình phát triển Giáo phái.
Nhưng Trung thổ linh khí sung túc, nhân khẩu rất lớn, vì thế theo lẽ tự nhiên, thế lực khắp thiên hạ đều muốn nhúng chàm vào Trung Châu, chỉ là ở Trung Châu, Đạo giáo có khắp thiên hạ.
Sao có thể cho phép ngoại giáo đi vào?
Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm như thế, Phật môn thường xuyên đưa ra đề nghị được phát dương Phật pháp tại Trung châu, nhưng đều bị Đạo môn thống nhất cự tuyệt.
Chỉ là lần này, các đại nhân vật đã tỉ mỉ bố cục, Phật môn bắt lấy cơ hội, mà cái cơ hội này, ngay ở trên người Huyền Tâm pháp sư.
Nếu Huyền Tâm pháp sư thật sự biện pháp thành công, Đạo môn đích xác sẽ rất đau đầu, trừ phi không biết xấu hổ lật kèo Phật môn, bằng không mà nói, trên cơ bản cũng chỉ có thể cho phép Phật môn đến Trung Thổ phát dương quang đại.
Nhưng nếu Huyền Tâm pháp sư biện pháp thất bại, vậy thì ngượng ngùng rồi, nên làm gì thì làm cái đó đi.
Nhưng mà hiện thực rất tàn khốc, Huyền Tâm pháp sư liên tục đánh bại năm đại thánh địa không nói, mà một thế hệ trẻ một vài gia tộc cổ xưa cũng ra biện pháp, kết quả từng kẻ thất bại, thậm chí không đơn thuần là biện pháp, ngay cả đấu pháp cũng thua dưới tay Huyền Tâm.
Có thể nói là mất hết mặt mũi.
Đại La chủ phong.
Lưu Thanh Phong hắng giọng một cái, sau đó hạ giọng nói.
"Lời của sư huynh rất đơn giản, mặc hắn Phật pháp vô biên, ta vẫn vô địch đương thời."
Câu nói này cũng không phải là Lưu Thanh Phong tự nghĩ ra được, mà là do xem qua một bộ cổ tịch, sau đó tiến hành sửa chữa, chính là để tô đậm sự phi phàm và siêu nhiên của sư huynh.
Vốn dĩ những lời này, Lưu Thanh Phong là muốn lưu lại cho chính mình dùng, nhưng bây giờ vì tô đậm sự phi phàm của Lục Trường Sinh, thế là đã đem ra nói như vậy.
"Uzzz!"
"Ông trời ui, Đại sư huynh vậy mà nói như thế sao?"
"Không hổ là Đại sư huynh, lời này quả nhiên bá khí."
"Mặc hắn Phật pháp vô biên, ta vẫn vô địch đương thời, hay, quá hay, Đại sư huynh quả nhiên phi phàm."
"Ha ha ha, ta hiện tại chờ không nổi Huyền Tâm tiến đến Đại La Thánh Địa chúng ta rồi, đến lúc đó lại nhìn xem Đại sư huynh đánh bại hắn thế nào."
"Mười hai chữ, đã nói lên tất cả."
"Nếu Đại sư huynh thật có thể đả bại Huyền Tâm pháp sư, vậy Đại sư huynh chỉ sợ sẽ thành Thánh tử."
"Không sai, nếu Đại sư huynh có thể đánh bại Huyền Tâm pháp sư, vậy lập tức sắc phong làm Thánh tử cũng không quá đáng, thậm chí các đại Thánh địa đều phải tôn làm Đại sư huynh."
"Lần này, Phật môn như hổ rình mồi, muốn nhúng chàm vào Trung Thổ Thánh địa chúng ta, quả thực là si tâm vọng tưởng, bất quá cũng may có Đại sư huynh, chúng ta có thể hoàn toàn an tâm rồi."
Chúng đệ tử nghe Lưu Thanh Phong xạo quần một hồi, thì cả đám cao hứng bừng bừng, tự tin vô cùng.
Sau đó, bọn họ lại nói chuyện phiếm thêm một phen, cuối cùng tự mình trở về nhà.
Mà cùng ngày hôm đó, có một lời đồn truyền đi khắp Đại La Thánh Địa.
"Có nghe nói gì chưa? Huyền Tâm pháp sư liên tiếp đánh bại năm đại Thánh địa, có người đã đi tìm Đại sư huynh, hỏi thăm việc này, Đại sư huynh liền hồi đáp 12 chữ, các ngươi biết 12 chữ gì không?"
"Hồi đáp thế nào?"
"Mặc hắn Phật pháp vô biên, ta vẫn vô địch đương thời."
"Uzz! Đại sư huynh uy vũ! Không hổ là đệ nhất nhân Đại La chúng ta."
"Câu này quả thật bá khí vô song, không hổ là Đại sư huynh a."
"Ta trước đó còn có một ít lo lắng, nhưng bây giờ nghe Đại sư huynh nói vậy, ta hoàn toàn an tâm rồi."
"Hay, hay, hay quá, một câu "Mặc hắn Phật pháp vô biên, ta vẫn vô địch đương thời", quá hay!"
Lời đồn như mãnh hổ, chỉ nháy mắt đã truyền khắp từ trên xuống dưới Đại La Thánh Địa.
Lưu Thanh Phong bịa ra một câu, lập tức bị thổi phồng đến thiên hoa loạn trụy.
Thậm chí rất nhanh đã truyền đến tai các đại trưởng lão Đại La.
Đường chủ Ngự Kiếm Đường!
"Hay lắm! Không hổ là đệ nhất nhân Đại La chúng ta, vị sư điệt này ngày thường điệu thấp, nhưng ở thời khắc mấu chốt, lại làm rất nghiêm túc, tốt, rất tốt!"
Đường chủ Phù Lục Đường!
"Nhân trung long phượng, nhân trung long phượng a, câu này quả thực là giương cao phong thái Đạo môn chúng ta, giương cao khí thế Đại La chúng ta."
Đường chủ Hình Phạt Đường!
"Vị sư điệt này của ta thật đúng là không tầm thường, tu hành ba năm đã cao thâm mạt trắc như thế, ở đại điển sắc phong chỉ bằng vào một câu, đã để Lý Chính trở thành Thiên Địa Đại Nho. Mà bây giờ khi tuổi còn trẻ, cũng đã dựng nên tâm thái vô địch, là một khối bảo ngọc hoàn mỹ chân chính a!"
Một vị Thái Thượng trưởng lão nào đó.
"Thanh Vân, ngươi thu được một đồ nhi tốt nha."
Cao tầng Đại La sau khi nghe được "Lời đồn" này, lại không ai đi chất vấn, ngược lại đều cho rằng đây là Lục Trường Sinh dựng nên cho mình tâm thái vô địch, muốn bắt Huyền Tâm làm đá kê chân, làm đá thí luyện, thật là đại khí phách, đại trí tuệ.
Đại La Cung.
Khi Thanh Vân biết được chuyện này, càng không khỏi hít sâu một hơi, sau đó lâm vào trầm tư, một lát sau không khỏi tự lẩm bẩm: "Ta đã nói ta không có nhìn lầm mà, ài, tên đồ nhi này của mình thật sự là rất thích trang bức, rõ ràng cường đại rành rành như thế, lại có vẻ cẩn thận như vậy, bất quá thế này cũng tốt, lúc mạnh nên mạnh, lúc yếu nên khiêm tốn, con đường tu tiên vốn là như thế, sống được lâu mới là vương đạo!"
Mà hôm sau.
Trên chủ phong.
Lục Trường Sinh suy nghĩ ròng rã một ngày, hắn nghĩ nếu như vạn nhất Huyền Tâm đi tới Đại La Thánh Địa thật, thì mình nên lấy lý do gì để cự tuyệt đối phương biện pháp đây?
Thân thể không khỏe?
Tiêu chảy?
Tâm tình không tốt?
Hay là lạnh như băng nói một câu, ngươi không xứng biện pháp với ta?
Suy đi nghĩ lại, bất luận cái lý do nào cũng không ổn.
Nhưng mà đúng vào lúc này.
Một thanh âm lớn vô cùng từ dưới chủ phong vang lên.
"Sư đệ là Kim Dương, hôm qua nghe được hào ngôn của sư huynh, hôm nay chuyên tới để bái phỏng, chúc sư huynh kỳ khai đắc thắng, hoằng ta huyền pháp, giương ta đạo uy!"
Thanh âm cực kỳ lớn, tựa như chuông vàng vang lên khắp nơi.
Rất nhanh lại một thanh âm nữa vang lên.
"Sư đệ là Từ Âm Dương, nghe được hào ngôn của sư huynh, cảm thấy xúc động sâu sắc, hôm nay chuyên tới để bái phỏng, trước chúc sư huynh kỳ khai đắc thắng, sau chúc sư huynh dựng nên tâm thái vô địch, dẫn dắt Đại La, hướng tới huy hoàng."
Lục Trường Sinh còn không kịp phản ứng.
Thì lại rất nhanh có một thanh âm vang lên.
Đến cuối cùng, có ước chừng 107 thanh âm vang lên, đệ tử chân truyền ở Đại La Thánh Địa, có hết thảy 108 vị, mình là Đại sư huynh, đã siêu việt chân truyền, một vị còn lại chính là Tử Vân.
Nói cách khác, khoảng chừng 107 vị đệ tử chân truyền tụ tập ở dưới chủ phong, nói một đống thứ không giải thích được.
Cái gì mà hào ngôn abcxyz?
Cái gì mà kỳ khai đắc thắng?
Cái gì mà dựng nên tâm thái vô địch?
Các ngươi đang nói cái gì vậy?
Có thể nói rõ hơn một chút được không?
Không biết vì sao, Lục Trường Sinh loáng thoáng cảm thấy một tia không ổn.
Mà ngay vào lúc này, một thanh âm càng vang dội hơn xuất hiện, làm sôi trào cả Đại La Thánh Địa.
"Cấp báo! Cấp báo! Huyền Tâm pháp sư đánh bại Thánh địa thứ sáu, đã tuyên bố, sau bảy ngày sẽ đến Đại La Thánh Địa chúng ta, biện luận Phật pháp cùng Đại sư huynh!"
Thanh âm vang lên.
Đại La Thánh Địa triệt để sôi trào.
Mà Lục Trường Sinh cũng triệt để hóa đá.