Một đôi bàn tay thô to như cái đùi người bình thường lớn của Phương Bàn, trên vùng khoang ngực rộng rãi đầy lông đen, hơn nữa trên mặt mang theo râu quai nón, trừng đôi mắt to mắt đỏ bừng, đem tên khách nhân bóp véo Anh Hồng mình đầy thương tích dọa cho một hồi nuốt nước miếng.
- Ngươi, ngươi là ai...
Khách nhân còn nói chưa dứt lời, chỉ thấy Phương Bàn tay phải vồ tới, giống như bắt gà con, đem gã nhấc lên không trung.
Ôm ồm gầm nhẹ:
- Ngươi lão tạp mao này, lại dám ức hiếp Anh Hồng?
Hóa ra tên khách nhân này hai bên tóc mai đã hoa râm, trách không được năm đó Anh Hồng không có chọn người này, giữa hai người chênh lệch gần hai mươi tuổi.
Trong thanh lâu, địa vị nữ tử giảm xuống cực nhanh, coi như là đứng đầu bảng hồng bài cô nương cũng chỉ có thể nổi trội ba bốn năm mà thôi.
Sau khi đó thì một năm không bằng một năm rồi.
Hơn nữa nữ tử trong thanh lâu xuất đạo đều tương đối sớm, mười lăm mười sáu tuổi đã bắt đầu tiếp khách, đợi đến khi giống như Anh Hồng hiện tại đã ba mươi tuổi, như vậy đã có thể tính toán là hoa tàn ít bướm rồi.
- Đừng, không nên để ma ma lại sẽ trách móc ngươi, trừ tiền lương hàng tháng của ngươi.
Tên khách nhân khoảng năm mươi tuổi kia bị khí thế Phương Bàn hù dọa, còn chưa dám nói gì, Anh Hồng trên người quần áo xộc xệch đã nhào tới trước, ôm lấy cánh tay Phương Bàn, không cho gã động thủ.
Lão khách nhân nghe thấy thế, lập tức gan liền lớn hơn:
- Nơi này là Lưu Hương Các, ngươi là ai, lại dám quấy rầy việc tốt của bản đại gia? Còn không buông tay? Bằng không bản đại gia đem Hồng ma ma tìm đến, cho ngươi đẹp mắt!
Phương Bàn một thân cơ bắp, tính khí táo bạo, lập tức liền muốn động thủ đánh người.
Nhưng Anh Hồng đã nắm gắt gao khuỷu tay của gã, Phương Bàn lại không dám ra sức, trong thời gian ngắn trong phòng hình thành thế giằng co, nhao nhao ồn ào.
- Làm sao vậy làm sao vậy?
Chỉ chốc lát, một thanh âm sắc nhọn bỗng nhiên từ bên ngoài truyền vào.
Tiếp theo, chỉ thấy một trung niên nữ tử trên dưới bốn mươi tuổi, trang điểm nồng đậm ăn mặc diêm dúa, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn bước nhanh vào trong phòng.
Sau lưng bà ta, còn đi theo vài bà già cùng mấy tay đấm.
- Phương Bàn, lại là ngươi!
Trung niên nữ tử vừa vào nhà, đánh giá xung quanh, liền hiểu chuyện gì xảy ra:
- Ngươi chọn trúng Anh Hồng, nếu là có tiền thì nhanh mua về chính mình nuôi, còn trong tay không có tiền, cũng đừng ngăn cản không cho Anh Hồng tiếp khách!
Dưới tay ma ma lớn lớn nhỏ nhỏ nuôi mấy trăm miệng ăn, lớn phải mặc y phục, còn phải là hàng cao đẳng, ăn uống đồng dạng không thể kém.
Những đứa nhỏ thì phải mời sư phụ chuyên môn đến dạy dỗ, mới có thể học được đồ vật này nọ, tương lai mới có thể đánh ra danh tiếng hàng đầu.
Những thứ này cái nào không cần tiền?
Nếu mỗi cô nương cũng đều không tiếp khách, ngươi để cho lão nương ăn không khí à!
- Anh Hồng nàng thân thể không thoải mái.
Phương Bàn cúi đầu, hai đấm nắm chặt.
- Lại là thân thể không thoải mái, ngươi nói, hàng tháng này nàng đã có vài ngày thân thể không thoải mái?
Trung niên nữ tử thét chói tai.
- Hồng ma ma, là ta không tốt, ngài đừng trách Bàn ca nữa.
Anh Hồng vội vàng đứng dậy khom gối thi lễ.
Trung niên nữ tử nhíu mày, vẫn còn oán giận, nhưng thanh âm rõ ràng chậm lại rất nhiều:
- Ngươi thân thể này ngày qua ngày càng lúc càng không còn dùng được rồi.
Anh Hồng cúi đầu, khóe mắt có nước mắt rơi xuống.
- Ngươi nha.
Hồng ma ma tiến lên một bước, chính là ở trên vai Anh Hồng vỗ một cái thật mạnh:
- Năm đó thời điểm lúc ngươi đang nổi danh có bao nhiêu tuổi trẻ tài tử phong lưu, con cháu nhà quan, hay hoặc giả là đại lão gia thắt lưng mang bạc triệu nguyện ý ra giá, giúp ngươi chuộc thân?
Ma ma ta khuyên nhủ rác cả mép, ngươi cũng không gật đầu!
Nói cái gì không hợp nhãn duyên, ương bướng để cho các nam nhân kia chỉ biết lấy lòng, nói vài lời hay liền sinh sinh nâng lên tận trời, đã quên mình chính là thân phận gì rồi sao.
Lấy chúng ta xuất thân như thế này, đời này có thể được một người đàn ông có tiền mua về nhà, làm cái thiếp thất, cũng đã rất tốt rồi.
Nhìn ngươi hiện tại, coi trọng cái thứ gì?
Nói tới đây, Hồng ma ma hung hăng giận dỗi trừng mắt nhìn Phương Bàn một cái.
Anh Hồng khóc ròng cãi lại:
- Bàn ca y tâm địa rất tốt, là thật tâm đối đãi ta.
- Thật tâm có cái rắm dùng, ngay cả mấy chục lượng bạc đều lấy không ra!
Hồng ma ma đưa tay, ở trên ót Anh Hồng điểm thậy mạnh một cái.
Anh Hồng ngửa ra sau, trên cái cần cổ trắng, lộ ra vài vết xanh tím ứ đọng.
Hồng ma ma nhìn đến, liền sửng sốt.
Vừa vặn lúc này Phương Bàn cũng nhìn lại, trừng lớn đôi mắt đỏ bừng, liền gắt gao nhìn về hướng lão nam nhân kia.
Lão nam nhân bị hù dọa bản năng co rúm lại về phía sau một chút, nhưng liền phục hồi tinh thần lại, chính là đột nhiên dựng thẳng sống lưng, hét lên:
- Hồng ma ma, ta đang cùng Anh Hồng làm chuyện tốt, tên kia liền đá văng ra cửa đột nhiên xông vào...
- Câm miệng!
Hồng ma ma nhìn thấy trên cổ Anh Hồng bị tổn thương làm sao không biết chuyện gì xảy ra?
Lão nam nhân ngẩn ra, lớn tiếng nói:
- Ta tới cửa chính là khách, ngươi tại sao có thể đối với ta như vậy? Ngươi sẽ không sợ ta đem sự tình hôm nay truyền ra sao?
Hồng ma ma cũng là không có mở miệng trả lời, tiến lên vài bước, xé vạt áo của Anh Hồng ra, chỉ thấy bên trên bộ ngực tuyết trắng của Anh Hồng hiện đầy vết nhéo.
Phương Bàn sau khi thấy, trong ánh mắt hiện lên thần sắc tràn đầy đau đớn.
Thở hổn hển, lửa giận đã sắp đè nén không được, muốn xách quyền đánh người rồi.
- Lưu Hương Các của các ngươi có còn muốn danh tiếng hay không?
Lão nam nhân theo bản năng cách Phương Bàn xa một ít, lại mở miệng hô.
- Cút!
Hồng ma ma bỗng nhiên xoay người, đối với lão nam nhân quát chói tai.
Lão nam nhân đầu tiên hoảng sợ, nhưng lập tức liền giơ chân rống trở về.
Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Hồng ma ma, cũng khiến cho sắc mặt của y trắng bệch, ỉu sìu đi xuống:
- Họ Phương kia, ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi vẫn là mười mấy năm trước ngươi sao?
Lúc đó ngươi có tiền có thế, mạng lưới quan hệ cũng rộng, Lưu Hương Các mở cửa buôn bán, hòa khí sanh tài, không tốt đắc tội ngươi.
Nhưng ngươi bây giờ táng gia bại sản, bất quá là một tên sa cơ thất thế mà thôi, lão nương cho ngươi mượn mười lá gan ngươi đi ra ngoài dám nói bậy một câu Lưu Hương Các thử một lần xem?
Thấy khuôn mặt tên họ Phương này liền biến thành đỏ chót như quả cà giập nát, Hồng ma ma cười lạnh một tiếng:
- Hôm nay tới nơi này tìm cô nương, là ngươi đem con ruột bán đi đi?
- Ngươi, làm sao ngươi biết?
Họ Phương thấp giọng hỏi, y về già mới có con, vốn coi đứa con nhỏ này như tâm can bảo bối.
Nhưng theo y tiêu xài hàng ngày, táng gia bại sản, hiện nay đứa con chỉ có sáu bảy tuổi này, trong mắt y, cũng liền trở thành thứ hàng hóa có thể trao đổi.
- Cút!
Hồng ma ma rống to một tiếng:
- Toàn bộ kinh thành này, còn không có gì chuyện có thể giấu diếm được lỗ tai của lão nương, ngươi phải nhớ kỹ, nếu để cho lão nương nghe được ngươi nói Lưu Hương Các có cái gì không tốt, đến lúc đó Phương Bàn... Ồ, đã quên nói cho ngươi biết, Phương Bàn là đao phủ ở Hình bộ, chuyên môn chính là chém đầu người đấy.
Nam tử họ Phương nghe vậy bị dọa cho hai chân run rẩy, cả y phục đều không kịp mặc, xoay người ôm lấy quần áo, giống như bay trốn ra khỏi phòng.
- Cám ơn Hồng ma ma.
Anh Hồng tiến lên nhỏ giọng nói.
- Đừng cám ơn ta!
Hồng ma ma nhìn Anh Hồng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Ngươi chính là đồ đầu gỗ, cả đời này không mở được khiếu rồi.
- Nghe nói Doanh Lục cũng đi.
Anh Hồng đột nhiên ngẩng đầu nói.
Hồng ma ma chính là bị kiềm hãm.
Năm đó Doanh Lục và Anh Hồng đều là một trong những người đứng đầu bảng hồng bài cô nương của Lưu Hương Các, tuy nhiên hai người lựa chọn bất đồng.
Anh Hồng vẫn ở lại trong thanh lâu.
Mà Doanh Lục lại gật đầu đồng ý được một Đại lão gia có tiền mua về nhà.
Ngoại trừ Doanh Lục, kỳ thực còn có mấy cô nương, nhưng mấy người các nàng, đều chết sớm hơn.
Hồng ma ma đột nhiên thở dài một tiếng, sắc mặt phức tạp, nếu thật so sánh thì Anh Hồng ngược lại có kết cục tốt nhất.
Kỳ thật bà cũng biết, nam nhân đến thanh lâu mua nữ nhân về, chính là một cái mới mẻ, và khi cái mới mẻ này qua đi, không phải tiện tay vứt bỏ một bên, thì liền trực tiếp tặng cho người khác rồi.
Căn bản sẽ không coi các nàng là người.
Tuy nhiên từ xưa đến nay, từ thanh lâu đi ra ngoài nữ tử, lại có mấy người có thể có kết cục tốt hay sao?
- Thôi, ta nói không lại ngươi.
Hồng ma ma mặt liền băng lạnh xuống:
- Tuy nhiên quy củ trong các không thể loạn được, chỉ cần ngươi vẫn là cô nương trong các thì không thể không tiếp khách!
Bằng không truyền đi, các cô nương trong các về sau còn ai sẽ phục ta?
- Hồng ma ma, Anh Hồng thật sự thân thể không thoải mái.
Phương Bàn vội mở miệng cầu tình.
- Tốt lắm, đừng nói ma ma ta lãnh huyết, một chút tình cảm cũng không giảng, năm đó thời điểm Anh Hồng đứng đầu bảng hồng bài cô nương cũng giúp cho Lưu Hương Các buôn bán lời không ít tiền, ta liền cho ngươi thêm thời gian mười ngày, trong mười ngày, ta sẽ không tiếp tục an bài Anh Hồng tiếp khách.
Nói đến đây, Hồng ma ma lời nói lại chuyển:
- Nhưng nếu mười ngày sau, ngươi vẫn lấy không ra được bạc chuộc thân cho Anh Hồng, đến lúc đó cũng đừng trách ma ma lòng lang dạ sói rồi!
Dứt lời, Hồng ma ma lạnh lùng liếc mắt ngắm bụng của Anh Hồng một cái, rồi mới mang theo mọi người xoay người rời đi.
Anh Hồng bị cái nhìn kia hù dọa, theo bản năng che hai tay ở trước bụng.
Trong lòng Phương Bàn cũng đột nhiên căng thẳng.
- Anh Hồng.
- Bàn ca, làm sao bây giờ, đây chính là ba mươi lượng bạc.
- Ngươi yên tâm.
Phương Bàn hít sâu một hơi, tận lực làm cho mình tỉnh táo một chút, trấn an Anh Hồng:
- Ta trước kia cất giữ cùng không ít, mấy ngày nay nhận thêm mấy công việc, cũng gom góp gần đủ rồi...
……………Bên ngoài một mảnh tối đen, một bóng người gầy guộc bám người ở trên cây xà nhà cách đó không xa.
Đem mọi việc xảy ra ở nơi này hết thảy đều xem rõ ràng.
Bóng người nhẹ giọng nói nhỏ, mười ngày?
Chém một cái đầu người, tuy có thể nhận được một trăm đồng tiền lớn, mười ngày thời gian, ngươi chém bao nhiêu đầu người mới có thể tích lũy đủ?
Dứt lời, bóng người tay đẩy mái hiên, tung người lên nóc nhà.
Tiếp theo vài cái lên xuống, liền rời khỏi Lưu Hương Các.
Bóng người ra khỏi Lưu Hương Các mục đích rất rõ ràng, chỉ trong chốc lát, đi đến một tiểu viện phía trước tên phía trước cửa treo lụa trắng.
Trong tiểu viện, đốt mấy cây nến, mơ hồ truyền đến tiếng khóc thê lương.
Bóng người nhìn chung quanh một chút, bốn bề vắng lặng, sau khi đi tới cửa sau của tiểu viện, hai chân gập lại, tiếp theo bỗng dùng sức đột ngột từ mặt đất nhảy lên, phóng qua bờ tường, lập tức hạ xuống phía bên trong tiểu viện.
Sau đó lặng lẽ đi về phía tiền viện, không có đi ra vài bước, chợt nghe đến tiền viện truyền ra thanh âm vừa khóc vừa mắng:
- Ông trời không có mắt, khiến Ngọc nhi của chúng ta sớm như vậy đã ra đi.
Hóa ra trong tiểu viện, bài trí một linh đường, một nam một nữ đang ngồi ở chỗ đó túc trực bên linh cữu.
Phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, mặc quần áo bằng vải bông, thần sắc buồn bã thương tiếc, đôi mắt khóc nhiều đã sưng đỏ, miệng lẩm bẩm.
Nam tử cúi đầu, đồng dạng thần sắc cũng cực kỳ bi thương, nhưng lại không lên tiếng.
Chỉ có điều hai vai thỉnh thoảng sẽ run rẩy một chút.
- Đều tại ông, không muốn cho nữ nhi của chúng ta đi Hoài Vương phủ làm việc.
- Bằng không làm sao sẽ bị Hoài Vương giết chết?
- Con gái của ta a.
Phụ nhân trung niên đó không ngừng mắng, nhưng nam tử cũng không lên tiếng trả lời.
- Tên Hoài Vương kia thật là một tên trời đánh, sớm muộn gì cũng chết không được tử tế!
Thẳng đến khi trung niên phụ nhân bắt đầu mắng Hoài Vương, nam tử mới vội vàng quát:
- Bà muốn chết à, Hoài Vương là ngươi mà bà có thể mắng hay sao?