Nhưng mà bên trong hàn đàm lấy đâu ra nhiều động vật có thể cho nó ký sinh chứ? Cho nên phần lớn tuyết tằm, được sinh ra rồi sẽ nhanh chóng chết đi, chỉ có số ít tồn tại được, liên tiếp ký sính qua nhiều vậy.Mà người của ma đạo, nuôi chúng nó thành loại ma vật hạ đẳng mà sử dụng.

Bởi vì rất nhiều độc trùng, đều có thể chăn nuôi thành cổ trùng.

Cho nên ở trong mắt đại đa số cao thủ ma đạo, tuyết tằm Hàn Đàm cũng chỉ giống như cổ trùng, chỉ là tương đối hiếm thấy mà thôi.Có điều, mặc dù ở Thánh Vực cũng có rất ít người biết, tuyết tằm Hàn Đàm có thiên phú trí mạng, đó là một khi bị nó ký sinh, trừ phi ký chủ sắp bỏ mình nên nó phải đi tìm ký chủ tiếp theo.

Nếu không, dù là dùng cách nào cũng không thể đuổi nó đi được.Vừa mới rồi Huyết Anh dùng Thiên Ma Đại Hóa Quyết đuổi được nó đi là vì nó nghĩ lầm rằng sinh mệnh của ký chủ sắp biến mất nên nó mới không thể không chui ra.

Nói cách khác, trừ phi giết chết lão nhân này, nếu không dù là Huyết Anh cũng vĩnh viễn đừng mong có thể tiêu diệt tuyết tằm này.Mà vừa mới rồi sở dĩ Huyết Anh có thể tiêu diệt ấu trùng của nó, cũng có do người chăn nuôi người không biết thi pháp, khi tuyết tằm sinh hạ ấu trùng đã làm mất đi đặc tính của tuyết tằm, trở thành cổ trùng bình thường.Nhưng nếu như bảo bối này đã rơi vào trong tay Trác Uyên hắn, vậy hắn sẽ luyện chế nó thành ma vật khủng bố nhất thế giới này.Nghĩ đến đây, khóe miệng Trác Uyên lộ ra một nụ cười tà, tâm tình vô cùng vui vẻ.

Ba người kia thấy vậy thì trong lòng bỗng rùng mình, cảm thấy tên Trác Uyên này còn tà ác khủng bố hơn tên Dương Minh kia!“Cõng lão nhân kia lên đi, chúng ta về Thành Phong Lâm.”Trác Uyên nhìn Lôi Vũ Đình một cái, ngược lại đi đến trước mặt tên sơn tặc kia, lộ ra nụ cười chân thành: “Đa tạ ngươi thay chúng ta mở cơ quan.”Khẩn trương lắc đầu, trên mặt tên thủ vệ kia miễn cưỡng cười một cái.Nhưng mà, còn chưa đợi hắn ta mở miệng nói chuyện đã “Bá” một tiếng, bàn tay sắt của Trác Uyên đã mạnh mẽ bóp lấy cổ hắn ta, nhấc bổng hắn ta lên: “Có điều, ngươi đã vô dụng.”“Đừng!”Lôi Vũ Đình vừa định ngăn cản, nhưng đã chậm.

Dòng khí màu đen bỗng nhiên vụt ra từ bàn tay của Trác Uyên, hoàn toàn bao vây lấy người nọ, ngay sau đó chỉ thấy Trác Uyên dùng lực một chút.

Người nọ đã “Bùm” một tiếng hóa thành bột mịn, rơi rụng đầy đất.Lần đầu tiên thấy Trác Uyên giết người, Lôi Vũ Đình hoàn toàn chấn kinh rồi.Ai có thể nghĩ đến, Trác Uyên ra tay lại khủng bố như thế, làm cho người chết không toàn thây.

Nghĩ đến mấy ngày nàng vẫn luôn ở cùng người đáng sợ như vậy, trong lòng Lôi Vũ Đình đột nhiên sinh ra sự sợ hãi…Lão giả kia nhìn này hết thảy, tròng mắt cũng nhịn không được co rụt lại.

Với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ mấy chục năm của lão ta, vậy mà cũng có loại cảm giác sợ hãi đến tận tim gan ở trước mặt Trác Uyên.Lôi Vũ Đình nhìn nghĩa phụ một cái, trong mắt tràn đầy do dự, hiện tại nàng không biết rốt cuộc liên thủ với Trác Uyên là đúng hay sai.

Nhưng có một việc đã được khẳng định.

Nếu đối địch với hắn sẽ chết rất thảm!Bất đắc dĩ thở dài, Lôi Vũ Đình cõng nghĩa phụ lao ra ngoài.Dọc theo đường đi, nhìn đầy thi thể nằm rải rác trong sơn trại.

Mỗi người đều rất an tĩnh mà chết đi, không có vẻ mặt thống khổ, nhưng loại an tĩnh này lại làm trong lòng hai người càng thêm kinh sợ.Trong sơn trại ít nhất còn để lại ba bốn trăm người, nhưng lại không hề có tiếng động mà mất đi sinh mệnh như vậy, có lẽ trong đó còn có người vô tội chưa gia nhập vào đám người của Dương Minh.Cùng với bóng đêm đen nhánh yên tĩnh, lão nhân nhớ tới cảnh tượng trước kia uống rượu cùng các huynh đệ, hai mắt rơi xuống từng giọt nước mắt già nua.Nhưng lão ta cũng không hận Trác Uyên, thậm chí có chút cảm kích.

Lão ta là trại chủ Núi Hắc Phong nên đương nhiên hiểu chuyện này rất phức tạp.

Nếu như chuyện bọn họ được cứu bị để lộ tiếng gió, như vậy không chỉ nguy hiểm đến các huynh đệ trên núi, đến cả các huynh đệ ở Thành Phong Lâm cũng sẽ bị diệt khẩu toàn bộ.Cho nên, dù cho Trác Uyên không làm như vậy thì lão ta cũng sẽ mời hắn làm.Hiện tại, lão ta không cần tự mình mở miệng, hạ lệnh tàn sát với các huynh đệ đã làm lão ta cảm kích trong lòng.“Trác… Quản gia, tạ… Tạ.” Lão nhân cố hết sức nói, Lôi Vũ Đình không khỏi ngạc nhiên, Trác Uyên lại hiểu lời của lão ta, nhưng vẫn bất động thanh sắc như cũ, không hề gợn sóng chút nào.Nhìn bóng dáng trầm ổn phía trước, trong mắt lão nhân chỉ có kiêng kị, còn có tán thưởng.“Ngươi… Là người làm… Chuyện lớn…”.