Khẽ mỉm cười: “Cũng được, coi như thành toàn tâm nguyện từ quan của Mẫn Chi, án này kết thúc, hắn có muốn ở lại triều đình cũng không được nữa…”

Mâu quang vừa hỏa nhiệt vừa băng lãnh: “Dứt khoát giữ hắn ở vương phủ, cũng bớt lo hơn.”

——-

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Hạ Mẫn Chi lập tức mở mắt, trong mục quang mang theo loại cổ quái lạnh lùng, nào có nửa phần buồn ngủ?

Quãng thời gian này dùng tình thân lay động, vẫn không thể lay chuyển quyết tâm phải đoạt cho bằng được của Đàn Khinh Trần, có lẽ cầu xin hắn hắn cũng sẽ không chấp nhận buông tay.

Đàn Khinh Trần dùng bữa trưa xong, theo thường lệ phê duyệt tấu chương. Đến giờ mùi, thấy Hạ Mẫn Chi vẫn còn ngủ say, nghĩ nghĩ, phân phó Tiểu Anh Tử đi theo, vào cung gặp Phó Toán Thao, hồi bẩm đại án thảo khấu.

Đàn Khinh Trần thường phục giản dị, đến điện hoàng đế thường ở hằng ngày nhưng không thấy người đâu, Tiểu Anh Tử hỏi vài cung nữ, một nàng nói đang ở Ngự hoa viên ngắm lý ngư.

Lập tức linh lợi quỳ xuống hỏi: “Nô tỳ có cần gọi Hoàng thượng đến đây không?”

Đàn Khinh Trần hòa nhã nói: “Không cần, kẻ bề tôi nên tự đi bái kiến Hoàng thượng.”

Một đường khung cảnh hoa lệ, lúc gần tới hồ lý ngư ở Ngự hoa viên, xa xa trông thấy Phó Toán Thao đang cùng một cẩm y thiếu nữ vừa cười đùa vừa cho cá ăn, vài thái giám đứng cách đó vài bước.

Đàn Khinh Trần dừng chân.

Chợt nghe Phó Toán Thao oán giận nói: “Thập tứ thúc càng ngày càng lộng quyền, ngay cả Ngụy Lan Đình cũng không được vào cung cho trẫm đồ chơi! Cũng không cho Phương thái phó dạy trẫm đọc sách, thay bằng một Cung Lâm, chỉ biết nghe lời Thập tứ thúc… Người trong thiên hạ chỉ biết Nhiếp chính vương, hoàng đế như trẫm, một chút ý nghĩa cũng không có!”

Cẩm y thiếu nữ mỉm cười khuyên giải: “Lúc thần thiếp ở nhà, phụ thân giáo huấn, Hoàng thượng chính thống kế vị, Nhiếp chính vương có quyền hành đến đâu, cũng không qua được Hoàng thượng, đợi Hoàng thượng lớn thêm chút nữa tự mình chấp chính, cần gì phải sợ hắn?”

Nói xong cười hì hì, trong sáng ngây thơ.

Đàn Khinh Trần quay đầu hỏi: “Đó là ai?”

Tiểu Anh Tử nói: “Là Ngọc Uyển Như vừa được tuyển vào cung hầu hạ Hoàng thượng năm nay.”

Phó Toán Thao tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã chọn vài nữ tử nhà quan vào cung bồi hắn đọc sách chơi đùa.

Đàn Khinh Trần gật đầu, khoan thai đến gần họ.

Phó Toán Thao vừa quay sang vốc thêm một nắm đồ ăn cho cá, liếc mắt nhìn thấy Đàn Khinh Trần, lập tức buông tay, đứng dậy, thanh âm non nớt có chút run rẩy: “Thập tứ thúc.”

Thái giám nội thị ở một bên đã đồng loạt cúi đầu quỳ xuống.

Ngọc Uyển Như trái lại vô cùng hiếu kỳ, lần đầu diện kiến vị Nhiếp chính vương mà mọi người trong cung hễ nhắc đến liền biến sắc, nhưng không ngờ lại là một nam tử tuấn nhã như vậy.

Đàn Khinh Trần ôn nhu hỏi: “Ngươi là Ngọc Uyển Như? Phụ thân Ngọc Cảnh? Lâm Lang phủ thừa ở Thành Châu Giang Nam?”

Ngọc Uyển Như nghe thanh âm hắn trầm thấp êm tai, dụ hoặc chí mạng, phong thái càng như gió xuân lướt qua, không khỏi có chút đỏ mặt, e lệ đáp: “Vâng!”

Đàn Khinh Trần cười nói: “Hạ chỉ, Ngọc Uyển Như dụ dỗ ấu chúa, can dự triều chính, ban tội chết; Ngọc Cảnh… mấy năm qua không có chiến tích, nhưng lại chiếm không ít đất đai, bãi chức tại chỗ, gia sản sung công.”

Ngọc Uyển Như điếng người, vị vương gia trẻ tuổi ôn nhã này, chỉ một câu liền lấy mạng mình, hủy đi tiền đồ của phụ thân.

Tựa hồ trời long đất lở, trong đầu một trận mơ hồ, đã ngã xuống chết ngất.

Phó Toán Thao cắn răng, không thốt được lời nào.

Đàn Khinh Trần bế Phó Toán Thao lên, nói: “Thập tứ thúc dẫn ngươi về thư phòng, từ từ bẩm báo chính sự vụ án thảo khấu với ngươi.”

Mỉm cười: “Vừa rồi đạo chiếu thư đó, sẽ do Toán Thao đích thân ghi ra, để Thập tứ thúc xem chữ của Toán Thao, viết đẹp đến mức nào rồi.”

Suốt dọc đường, nước mắt Phó Toán Thao từng giọt từng giọt rơi trên vai áo Đàn Khinh Trần, cuối cùng bật khóc thút thít.

Đàn Khinh Trần thần tình đạm mạc, nhìn không ra hỉ nộ, nói: “Lúc Thập tứ thúc cỡ tuổi ngươi, cũng từng hay khóc… Ân, khi đó còn ở trong phủ Thái tử của phụ hoàng ngươi. Có một thị vệ rất tốt với ta, lại bị phụ hoàng ngươi vạch lỗi mượn cớ khép tội chết… Sau đó ta lên Bạch Lộc Sơn, các sư huynh đệ đều không dám thân cận với ta, chỉ có một tiểu sư đệ không hề cố kỵ thân thế… Đáng tiếc giờ hắn trưởng thành, lại tranh giành thứ quý giá nhất với ta.”

Phó Toán Thao thần sắc ngu ngơ, Đàn Khinh Trần cười nói: “Có kể ngươi nghe, ngươi cũng không hiểu.”

Nói xong lấy tay áo lau nước mắt cho hắn, thở dài: “Toán Thao, đừng trách Thập tứ thúc.”

Hôm nay Dương Lục đang ở hậu điện Đại Lý Tự lật xem quyển tông, thấy Hạ Mẫn Chi tiến vào, bèn cười nói: “Thập nhất vương gia hôn kỳ đã định, là mồng mười tháng hai sang năm, ngươi biết chưa?”

Hạ Mẫn Chi đáp: “Có nghe nói.”

Dương Lục thấy thần tình hắn bình thản, mỉm cười: “Chuyện vui trong đó ngươi nhất định chưa biết.”

“Hôm trước Thập nhất vương gia đến Lễ bộ, một mực đòi thành thân ngay trong tháng này, Nghi chế ti ba lần bốn lượt khuyên giải không xong, Thập nhất vương gia dậm chân cả giận nói: Ta đợi không kịp! Cho dù ta đợi được, hắn cũng đợi không kịp!”

“Ngô chủ sự kể, mọi người nghe đến xanh mặt tại chỗ, đều nói cũng may tiểu thư Phương gia đã đính ước với hắn, bằng không nếu lời này truyền ra ngoài, danh tiết mất hết, không gả được cho ai nữa.” 

“Cuối cùng kinh động cả Phương thượng thư, tức giận đến mức đích thân mời vị hiền tế này ra khỏi Lễ bộ, tự định hôn kỳ.”

Hạ Mẫn Chi nghe xong, khuôn mặt giãn ra, cười nói: “Người đợi không kịp mà Thập nhất Vương gia nói, không phải Phương tiểu thư, mà là ta.”

Dương Lục khó hiểu, lại thấy hắn chưa mặc quan phục, vội nói: “Tuy rằng vụ án đã kết thúc, gần đây cũng không có đại sự, nhưng ngươi thân là thiếu khanh, đến Đại Lý Tự cũng nên mặc quan phục.”

Hạ Mẫn Chi lắc đầu: “Không cần nữa.”

Nói xong quỳ xuống trước bàn, thanh âm bình tĩnh: “Chuyện Thọ vương bệnh chết, bên trong có huyền cơ, thực chất là ta chủ mưu, do thái giám bên cạnh Thọ vương Tiểu Anh Tử động thủ, dùng viên hoàn Tiêu Dao nhét vào bụng Thọ vương, giết chết hắn.”

Dương Lục chấn kinh đến bay mất cả hai hồn sáu phách, một hồn một phách còn lại chỉ biết nhìn Hạ Mẫn Chi, không nói được câu nào.

Nhưng Hạ Mẫn Chi lại mỉm cười, dung sắc rạng rỡ, chậm rãi nói: “Đại nhân, những lời này của ta đều là sự thật, đại nhân không tin, có thể tìm người khai quan nghiệm thi. Hôm đó bởi vì nói dối Thọ vương mắc chứng cổ trướng, viên hoàn Tiêu Dao vẫn chưa lấy ra, có lẽ vẫn còn trong bụng.”

Dương Lục lạnh sống lưng.

Hạ Mẫn Chi thúc giục: “Việc này nên tức tốc lo liệu, chậm trễ sẽ sinh biến, xin đại nhân mau chóng bắt giữ Tiểu Anh Tử, thăng đường thẩm tra, vụ án Thọ vương nhất định sẽ được phơi bày.”

Dương Lục thấy thần sắc ngôn hành của hắn vẫn như lúc bình thường ngồi trên công đường, trấn định minh mẫn, một chút cũng không giống kẻ phạm phải tội lớn tày trời, không khỏi nhớ tới án Duệ vương, Hạ Mẫn Chi cũng tự mình gánh lấy tiếng ác phán xét hồ đồ, mới khiến án này được phúc thẩm, trong lòng như ngộ ra, thành thử bèn đến gần thấp giọng hỏi: “Mẫn Chi rốt cuộc có dụng ý gì? Không ngại cứ nói rõ, quen biết mấy năm nay, chẳng lẽ ngươi còn không tin ta?”

Hạ Mẫn Chi chăm chú nhìn hắn, nhãn thần tràn ngập vẻ tín nhiệm, nhưng lại nói: “Nguyên do trong đó, đại nhân cứ thẩm sẽ biết.”

Đàn Khinh Trần đang ở thư phòng trong phủ, hiếm khi có được nửa ngày an nhàn trong kiếp phù sinh thế này, trải giấy ra định viết vài chữ cùng Hạ Mẫn Chi thưởng thức.

Bàn tay phải tuy mất ngón cái, nhưng tay trái cầm bút vẫn hùng kiện phóng khoáng hữu lực mạnh mẽ, nhấc bút nâng cổ tay, đang định viết, Đàn Bình đã xông thẳng vào, thở hổn hển: “Đại Lý Tự Dương Lục cầu kiến, nói cái chết của Thọ vương vô cùng khả nghi, muốn truyền Tiểu Anh Tử tra hỏi.”

Đàn Khinh Trần cũng không ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Chi tiết việc này ngươi có thám thính rõ ràng chưa?”

Đàn Bình đáp: “Dương Lục đến quá nhanh, thuộc hạ cũng chỉ mới biết…”

Ngập ngừng một lát, nói: “Là Hạ Mẫn Chi tự nhận chủ mưu, còn khai ra Tiểu Anh Tử.”

“Phách” một tiếng, bút lông sói thật mạnh ấn xuống giấy, đầm đìa một vũng mực.

Trên trán Đàn Bình đã toát mồ hôi lạnh.

Đàn Khinh Trần nhìn vết mực vấy đầy ngón tay, ngữ khí lại thư thái: “Chuyện này e rằng đã được Hạ Mẫn Chi tính toán chu toàn từ lâu, Tiểu Anh Tử ắt phải chết.”

Đàn Bình trầm ngâm nói: “Với quyền thế hiện giờ của vương gia, cho dù bọn họ có khai ra ngài, cũng chẳng mảy may động được vương gia.”

Đàn Khinh Trần lắc đầu nói: “Mẫn Chi làm vậy, không phải muốn hại ta… Tiểu Anh Tử tàn ác giết Phó Thiếu Dương, nên hắn đã sớm nổi sát tâm, lúc đó ta không cho hắn giết, hắn vì Niếp Thập Tam trọng thương chưa tỉnh, nên tự kiềm nén, hiện tại Niếp Thập Tam như giao long xuống biển, hắn chẳng còn gì lo ngại nữa.”

Khẽ thở dài: “Hắn tuy thông minh, nhưng tính tình quả là bướng bỉnh, thấy ta không chịu thả hắn đi, bèn nghĩ ra cách này. Chẳng những diệt trừ Tiểu Anh Tử, còn đẩy ta vào thế khó.”

Đắn đo một hồi, phân phó: “Ta không muốn gặp Dương Lục, ngươi bảo Tiểu Anh Tử theo hắn đi.”

Đàn Bình nhận mệnh, hỏi: “Vương gia có gì cần căn dặn Tiểu Anh Tử không?”

Đàn Khinh Trần mỉm cười: “Cứ nói, hắn là một nô tài tốt, bổn vương sẽ ghi nhớ lòng trung thành của hắn, bảo hắn tự lo liệu.”

Dương Lục không chỉ đau đầu, tâm can cũng đau.

Chưa bao giờ thẩm qua vụ án nào khó thẩm như thế, kỳ thực án này chẳng những không khó tra, mà phạm nhân cũng thập phần phối hợp, chỉ thăng đường một lần, gần như chân tướng đã rõ ràng phơi bày ra ánh sáng —— bất quá Hạ Mẫn Chi lại là thuộc hạ mình coi trọng nhất trong mấy năm qua, luận riêng tư, còn quan tâm che chở hắn, xem như huynh đệ thủ túc.

Hạ Mẫn Chi với chuyện chủ mưu cung khai rất bộc trực: “Thọ vương từng vì ta thường xuyên vào cung bầu bạn cùng tiên hoàng, nhiều lần nói năng lỗ mãng, lúc ở Lâm Châu Thập nhất vương gia cũng từng tận mắt chứng kiến hắn và ta bất hòa. Ta thấy Thọ vương bị giam lỏng, bèn mua chuộc Tiểu Anh Tử, đêm hai mươi sáu tháng bảy, trời vừa tối liền cho Thọ vương dùng tám viên hoàn Tiêu Dao, đến canh tư hôm sau thấy hắn vẫn chưa chịu đi, bèn lấy màn thầu nhét xuống yết hầu cho hắn chết nghẹn.”

Một phen khai nhận không chút sơ hở.

Tiếp đó truyền Tiểu Anh Tử, nhân chứng vật chứng đầy đủ, Tiểu Anh Tử lại là thái giám bên cạnh Thọ vương lúc đó, tự nhiên không thể thoát khỏi tội danh.

Tiểu Anh Tử càng cổ quái, nhìn đến Hạ Mẫn Chi, trong mắt đầy hận ý chỉ chực xổ ra, nhưng lại cắn chặt răng, không chịu khai chủ mưu, chỉ nói: “Nô tài ngày nào cũng bị Thọ vương đánh đập nhục mạ, thật sự không chịu nổi nữa, nên mới hạ độc thủ với Thọ vương.”

Hạ Mẫn Chi cười nhạo một tiếng: “Ta và ngươi đều khó tránh tội chết, ngươi lại không chịu khai ra ta, hình như ta cũng đâu tốt lành gì với ngươi, hà tất phải làm bộ làm tịch?”

Lại bẩm: “Đại nhân, Tiểu Anh Tử giảo hoạt, không dụng đại hình hơn phân nửa sẽ không chịu thành thật cung khai…”

Người trong điện nghe đến trợn mắt há mồm, Dương Lục thở dài ngắt lời: “Hôm nay đã muộn, tạm thời giam giữ, ngày mai thẩm tiếp.”

Hạ Mẫn Chi tuy phạm phải đại án tày đình, nhưng dù sao cũng là thiếu khanh, mọi người ở Đại Lý Tự đều có ba phần tình cảm với hắn, trên đường đến nhà lao, Hạ Mẫn Chi thị ý muốn một mình nói chuyện cùng Tiểu Anh Tử, những ngục tốt kia cũng mắt nhắm mắt mở ưng thuận.

Hạ Mẫn Chi đến gần Tiểu Anh Tử, thấp giọng hỏi: “Là ta muốn lấy mạng ngươi, nói sao ngươi cũng không chịu khai ra ta, vương gia nhà ngươi bị mọi người bàn tán, sao ngươi có thể hồ đồ như vậy?”

Tiểu Anh Tử cười nhạt: “Đại nhân đã quên những lời nói với ta rồi sao? Vì vương gia, nô tài chỉ mong đại nhân cả đời bình an. Chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa, vương gia nhất định tìm được kẻ chủ mưu, bảo đảm đại nhân vô sự.”

Hạ Mẫn Chi ngẩn ra, lúc ấy mình một lòng muốn chọc giận hắn để chuẩn bị cho hôm nay, không ngờ Tiểu Anh Tử này quả thật trung thành tận tâm với Đàn Khinh Trần như vậy.

Tiểu Anh Tử nhẹ giọng nói: “Hạ đại nhân, tuy ta chỉ là một tên hoạn quan thấp kém, nhưng cũng hiểu trung thành là gì, Vương gia từng nói, tuyệt không cho ta động tới ngươi.”

Rồi lại âm hiểm cao giọng cười nói: “Trừ phi đại nhân tự tuyệt đường sống của mình, cả vương gia cũng không cứu được, đến chừng đó Tiểu Anh Tử nhất định hoan hoan hỉ hỉ kéo đại nhân cùng xuống hoàng tuyền.”

Hạ Mẫn Chi không chút để tâm, cười nói: “Tốt lắm, cứ vậy đi.”

Nhiếp chính vương phủ.

Đàn Khinh Trần tay ôm trán, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn, nói: “Tuy hơi cấp bách, nhưng không thể không nhờ tới Ngụy Lan Đình. Hắn là thúc phụ của Thục Hoa phu nhân, trước kia từng qua lại thân mật với Thái tử bị phế, Hạ Mẫn Chi lôi vụ án này ra, trước trăm ngàn cặp mắt dò xét, nếu không tìm một kẻ chết thay thích hợp cho hắn, e rằng khó lòng giữ mạng.”

Đàn Bình rũ tay đứng một bên, nửa ngày, thấp giọng nói: “Hạ Mẫn Chi hồ đồ như vậy, lưu lại chỉ cản trở đại nghiệp, lẽ nào vương gia còn muốn cứu hắn?”

Đàn Khinh Trần thần sắc hỉ nộ khó phân, lại thản nhiên nói: “Chuyện này, ngươi bảo Cung Hà Như tìm Binh bộ Thị lang Triệu Thừa sắp xếp, nội trong ba ngày phải lo liệu thỏa đáng. Rồi nói với Dương Lục, án này có quá nhiều điểm khả nghi, bảo hắn đọc kỹ khẩu cung, ba ngày sau thẩm lại, tới lúc đó bổn vương sẽ đích thân đến xem. Ngươi cũng tự mình vào đại lao, nói với Tiểu Anh Tử, cắn lấy Binh bộ Thượng thư Ngụy Lan Đình.”

Khẽ mỉm cười: “Cũng được, coi như thành toàn tâm nguyện từ quan của Mẫn Chi, án này kết thúc, hắn có muốn ở lại triều đình cũng không được nữa…”

Mâu quang vừa hỏa nhiệt vừa băng lãnh: “Dứt khoát giữ hắn ở vương phủ, cũng bớt lo hơn.”

Ba ngày sau thẩm lại, Đàn Khinh Trần ngồi ngay ngắn một bên, ghế dưới chính là Cung Hà Như.

Án này liên quan đến Thái tử đã phế, triều thần bề ngoài câm nín, nhưng lúc riêng tư đều nóng ruột nóng gan suy đoán không ngừng, nhìn biểu tình bình thản vô sự của Đàn Khinh Trần, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Hạ Mẫn Chi lại thoải mái tự tại như đang ở tiểu viện nhà mình.

Khẽ mỉm cười với Đàn Khinh Trần. Đàn Khinh Trần bất động thanh sắc, nhưng đáy mắt đã lóe lên một tia hàn quang tàn khốc hưng phấn.

Dương Lục chỉ hỏi Tiểu Anh Tử chủ mưu.

Tiểu Anh Tử bắt đầu liều chết không khai, miệng lưỡi lợi hại, sau một hồi xảo biện cưỡng từ đoạt lý, Dương Lục không đủ kiên nhẫn nghe hắn hàm hồ, ra lệnh đánh bốn mươi trượng.

Dụng hình xong, Tiểu Anh Tử máu tươi đầm đìa, từ mông tới gối đều da bầm thịt dập, nức nở khấu đầu nói: “Nô tài nguyện ý nói thật, kẻ chủ mưu chính là…”

Hạ Mẫn Chi vốn luôn cười hì hì xem kịch, nghe vậy đột nhiên cướp lời: “Khoan đã! Ta có chuyện muốn nói.”

Đàn Khinh Trần cau mày, nỗi bất an ẩn ẩn trong lòng mấy ngày qua đột nhiên sắc bén hẳn, tựa như có hòn đá ném vào mặt nước thoạt nhìn phẳng lặng, dấy lên từng vòng sóng hung hăng, tâm thần vô pháp trấn định được nữa.

Chỉ nghe Hạ Mẫn Chi cao giọng nói: “Ta sai khiến Tiểu Anh Tử mưu sát Thọ vương, còn có một nguyên nhân chưa nói ra hôm đó.”

Từng chữ một vô cùng rõ ràng: “Tên thật của ta là Mộ Dung Chi Mẫn, chính là tứ hoàng tử Yên Diệc. Tám năm trước Phó Thiếu Dương phá quốc gia ta, hủy xã tắc ta, ta há có thể để hắn sống trên đời?”

Mọi người chấn động.

Đàn Khinh Trần cõi lòng lạnh buốt.

Lời vừa nói ra, bao nhiêu kế sách khổ tâm suy nghĩ suốt mấy ngày nay đều đổ sông đổ biển, đừng nói kéo Ngụy Lan Đình xuống nước, cho dù mình tự nhận chủ mưu, trước lời khai “tứ hoàng tử Yên Diệc” này, cũng hiển nhiên không đủ phân lượng.

Đàn Khinh Trần đứng lên, không nhìn Hạ Mẫn Chi, chỉ nói: “Án này liên quan trọng đại, xin Dương đại nhân cẩn thận. Bổn vương còn có việc cần làm, phải hồi phủ trước.”

Mọi người vội đứng dậy cung tiễn.

Tiểu Anh Tử thừa dịp hỗn loạn nén đau cười nói: “Hạ đại nhân tự tuyệt đường sống, Tiểu Anh Tử cũng đành phải thuận theo tâm ý đại nhân.”

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Phiền ngươi rồi.”

Đợi Dương Lục hỏi lại, Tiểu Anh Tử tức khắc khai nhận Hạ Mẫn Chi chính là chủ mưu.

Nhất thời phạm nhân khẩu cung đã đủ, ký tên ấn dấu.

Kể từ đây, vụ án này không còn gì để thẩm nữa.

Đầu đông, trọng ngục Đại Lý Tự đã thập phần giá rét.

Cũng may đám người Dương Lục đều đối xử tốt với Hạ Mẫn Chi, Phó Lâm Ý còn đích thân ôm chăn bông thật dày đưa vào trong lao.

Đêm xuống, Hạ Mẫn Chi quấn chăn say sưa đi vào mộng đẹp, ngủ đến giữa khuya, chợt cảm thấy dường như có cặp mắt cứ rình rập một bên, cực không thoải mái, mông lung mở mắt ra, lại thấy Đàn Khinh Trần ngồi ngay ngắn bên cạnh, đang lặng lẽ chăm chú nhìn mình.

Khuôn mặt Đàn Khinh Trần thậm chí còn mang theo ý cười ung dung, hàm răng nửa lộ, dưới ánh đèn trên vách đá, như lóe lên quang hoa trắng tuyết.