“Câu thứ nhất.”

Triệu Hoằng Nhuận vừa thốt ra ba chữ này thì liền thu hút ngay sự chú ý của mọi người có mặt. Bọn họ vô cùng tò mò không biết câu đố mới mẻ mà bát điện hạ nói đến này rốt cuộc là như thế nào.

Đưa mắt nhìn mọi người, Triệu Hoằng Nhuận bắt đầu ra đề: “Ta có một vị hoàng tỉ, giả dụ có một ngày, ta đếm thử số lượng huynh đệ tỉ muội của mình trong cung, phát hiện ra số huynh đệ của ta nhiều hơn số tỉ muội một người, thế thì số huynh đệ của hoàng tỉ ta sẽ nhiều hơn số tỉ muội của tỉ ấy mấy người?”

“Hả?”

Mọi người nghe xong đều ngẩn người, rõ ràng họ chưa bao giờ giải qua loại đề này nên nhất thời đều ngơ ngác.

Nhưng có vài người khi vừa nghe đến hai chữ “hoàng tỉ” thì lại giật mình, vội vàng liếc nhìn Ngọc Lung công chúa đang ngồi bên phải Triệu Hoằng Nhuận bằng vẻ mặt kinh ngạc.

“Công… công chúa sao?” Dương Trình vừa nhìn Ngọc Lung công chúa vừa lắp bắp hỏi.

Hà Hân Hiền cũng trợn tròn mắt.

Tuy ban đầu họ cũng đã nhận ra dáng vẻ của Ngọc Lung công chúa có hơi kỳ lạ, nhưng thật sự không dám đoán nàng là công chúa, giờ nghe Triệu Hoằng Nhuận ra đề thế này thì liền lập tức liên tưởng ngay thân phận của nàng.

“Chư vị đang làm gì thế?” Triệu Hoằng Nhuận dở khóc dở cười nhắc nhở.

Mọi người nghe thế lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhưng ánh mắt vẫn cứ liên tục nhìn về hướng Ngọc Lung công chúa.

Cũng khó trách, bởi các công chúa chưa xuất các còn khó gặp hơn cả các hoàng tử chưa xuất các, phải may mắn lắm mới được nhìn thấy từ xa một lần, làm gì có cơ hội được nhìn gần thế này? Nhưng điều đáng tiếc là hiện giờ Ngọc Lung công chúa lại đang đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc che đi một nửa phần mặt phía trên.

Nhưng cho dù như thế thì nửa phần mặt dưới cũng đã đủ để cho bọn họ liên tưởng ra nhiều điều rồi.

“Khụ khụ!” Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu đương nhiên phát hiện ra mấy hành động nhỏ của chúng bạn, lập tức giả vờ ho khan vài tiếng.

Đám sĩ tử trẻ tuổi lúc này mới thu lại tâm tư, dồn sự chú ý trở lại vào câu hỏi mà Triệu Hoằng Nhuận vừa mới ra, bọn họ đều ngượng ngùng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, rõ ràng là vừa rồi đã không nghe rõ câu hỏi.

Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận bèn lặp lại câu hỏi lần nữa.

Lúc này, Nhã Phong các lập tức trở nên yên lặng, tất cả moi người đều đang xòe tay nhẩm tính câu hỏi của Triệu Hoằng Nhuận.

Thật ra câu hỏi này không khó lắm, chỉ yêu cầu cần phải có một tư duy logic nhất định, chỉ cần làm rõ được điều kiện trong đó thì đáp án của câu này chính là: 1 + 1 – (-1), nghĩa là ba người.

Nhưng Hạ Tung kia thì rõ ràng lại không hiểu được điều kiện của đề này, đang toát mồ hôi hột xòe tay đếm, bộ dạng lúng ta lúng túng.

Do đây là trận tỉ thí giữa hai người Triệu Hoằng Nhuận và Hạ Tung nên các sĩ tử có mặt cũng không mạo muội xen vào, mà trên thực tế thì có khi họ cũng chưa rõ được quan hệ trong câu hỏi, vì Triệu Hoằng Nhuận đã dùng hai chữ hoàng tỉ để đặt bẫy.

“Nhiều hơn hai người.” Sau khi tính toán một hồi, Hạ Tung bèn cắn răng trả lời.

Dưới sự quan sát của mọi người, Triệu Hoằng Nhuận làm ra vẻ đầy tiếc nuối lắc đầu nói: “Sai! Là ba người!”

Dứt lời, cậu liền giải thích tư duy giải đáp án cho mọi người nghe, các sĩ tử lúc này mới hiểu ra.

Còn Hạ Tung sau khi nghe từ đầu đến cuối thì gương mặt lập tức trở nên trắng bệch, vì lúc nãy cậu ta đã tự tin lớn tiếng nói rằng chỉ cần trả lời sai một câu thôi thì sẽ lập tức ôm đầu cuốn gói khỏi Nhã Phong các, và Nhã Phong Thi Hội sau này sẽ gạch tên cậu ta ra, thế mà hiện giờ thì ngay câu hỏi đầu tiên cậu ta đã đáp sai rồi.

“Tự làm tự chịu thôi…”

Nhìn gương mặt trắng bệch của Hạ Tung, các sĩ tử đều thầm lắc đầu.

Nhưng điều bất ngờ chính là, Triệu Hoằng Nhuận lại không hề có ý muốn đuổi Hạ Tung đi ngay, cậu nhìn Hạ Tung đang toát mồ hôi rồi bình thản nói: “Hạ công tử không cần hốt hoảng, vẫn còn vài câu nữa mà.”

Cậu hoàn toàn không hề để tâm đến lời nói khoa trương vừa rồi của Hạ Tung, có vẻ chỉ xem đó là câu nói đùa.

Việc này khiến các sĩ tử thầm cảm thấy buồn cười.

“Câu thứ hai, giả dụ có bốn hộ gia đình nằm liền kề nhau, hiện giờ biết được, nhà Giáp nằm kế bên nhà Ất, đồng thời nhà Giáp không nằm cạnh nhà Đinh, và nhà Đinh cũng không nằm cạnh nhà Bính, thế thì xin hỏi bên cạnh nhà Bính là nhà nào?”

Nghe xong câu đố này, đám sĩ tử đều cảm thấy đầu óc trở nên rối tung rối mù, ngay cả lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cũng lộ ra vẻ trầm tư.

Còn Hạ Tung thì gương mặt lại càng trở nên trắng bệch.

Không thể phủ nhận, câu đố này khó hơn câu đố đầu tiên một chút, bởi cần phải vận dụng phép loại trừ để loại đi các suy đoán không hợp điều kiện, từ đó đưa ra đáp án cuối cùng.

Việc này đòi hỏi cần có năng lực tư duy logic, vì trong lúc suy nghĩ, một khi tư duy bị rối thì hướng suy nghĩ sẽ bị gián đoạn, phải tính toán lại từ đầu.

Đối với những sĩ tử chưa từng tiếp xúc với các câu hỏi tư duy logic như Hạ Tung thì thậm chí còn không hiểu được câu hỏi nữa là, huống hồ gì là việc giải đề?

Quan trọng hơn chính là Hạ Tung lúc này tâm trạng đang rất căng thẳng, trong khi nếu muốn có tư duy logic thì đòi hỏi năng lực phân tích phải thật bình tĩnh, một người đang rối loạn tinh thần như cậu ta hiện giờ làm sao có thể giải được câu đố ấy?

“Đoán… đoán bừa vậy!”

Hạ Tung lén nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thấy cậu đang mỉm cười, có vẻ đang chờ câu trả lời của mình thì lại càng hốt hoảng, vội vàng đoán bừa: “Là… nhà Đinh!”

Đám sĩ tử Dương Trình đang tính toán nghe thế liền ngẩn ra, thắc mắc nói: “Hạ huynh, nhà Bính và nhà Đinh không ở cạnh nhau, trong đề đã nói rõ rồi mà.”

Hạ Tung nghe thế thì liền ngơ ngác.

Thì ra do đầu óc đang rối loạn nên cậu ta đã hoàn toàn quên mất câu hỏi, chỉ đơn thuần là đoán bừa, thế nên mới đoán ra một câu trả lời phản logic với câu hỏi.

Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận khẽ lắc đầu rồi bình thảnh nói: “Là nhà Giáp.”

Nói xong, cậu cầm một cây bút có sẵn trên bàn rồi viết ra bốn nhà Giáp Ất Bính Đinh theo thứ tự “Bính Giáp Ất Đinh”, sau đó đưa cho các sĩ tử xem.

Các sĩ tử nhìn thứ tự này rồi suy nghĩ một lúc, xem xét một lúc thì đều gật đầu khâm phục, nhìn vẻ mặt của họ sảng khoái giống hệt như vừa được uống một bát nước mát vào ngày hè oi bức vậy.

Còn Hạ Tung liên tục không trả lời được hai câu hỏi lúc này đã bắt đầu ngồi không vững, mồ hôi trên trán túa ra ào ạt.

“Câu thứ ba, giả sử con trai của ta là cha của con trai một người khác, thế thì xin hỏi, người ấy và ta có quan hệ gì?”

Do đã có hai câu liên tục đều là câu đố logic nên các sĩ tử ở đây đã hiểu ra nguyên lí, thế nên lục hoàng huynh đầu óc nhanh nhạy chẳng mấy chốc đã nghĩ ra đáp án, chỉ có điều đáp án ấy thật sự khiến cậu cảm thấy dở khóc dở cười.

Chỉ có mỗi Hạ Tung là vừa xòe tay vừa toát mồ hôi, trong đầu hiện ra hết cha rồi đến con, càng nghĩ càng hoảng, càng hoảng càng rối, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy hoa mày chóng mặt.

Một lúc sau, Triệu Hoằng Nhuận mới tỏ vẻ thắc mắc nói: “Câu này đơn giản hơn câu vừa rồi nhiều, Hạ công tử vẫn không đoán ra sao? Đáp án rất đơn giản, người ấy chính là con trai của ta, ta chính là cha của người ấy!”

Các sĩ tử nghe thế đều ngẩn ra, có vài người thật sự rất muốn bật cười, nhưng vì nể mặt Hạ Tung nên đành phải cố ngậm chặt miệng, thật sự khó chịu.

Còn Hạ Tung bị tấn công liên tục giờ đây bần thần, ngơ ngác lẩm bẩm gì đó trong miệng.

“Ba câu đều không đáp đúng, Hạ công tử!” Triệu Hoằng Nhuận nửa cười nửa không nhìn Hạ Tung.

Gương mặt Hạ Tung lúc này lúc thì đỏ bừng lúc lại tái xanh, nghiến răng nghiến lợi hằn học nói: “Một câu nữa, bát điện hạ hãy ra một câu nữa, ta nhất định sẽ đáp được.”

“Ra thêm một câu nữa? Tại sao chứ?” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng cười nói: “Ba câu đố còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao? Vừa rồi lời của Hạ công tử như thế nào nhỉ? Nếu đáp sai một câu thì sẽ ôm đầu cuốn gói khỏi Nhã Phong các đúng không? Còn nói cái gì mà gạch tên khỏi Nhã Phong Thi Hội nữa à?”

Hạ Tung há hốc mồm, không nói được gì, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cậu ta nghiến răng biện bạch: “Thứ lỗi tại hạ nói thẳng, mấy đề bát điện hạ đưa ra đều là đề trẻ con! Hết sức dung tục, không đủ để đưa ra trước sảnh nho nhã!”

“Vẫn còn cứng miệng già mồm à?”

Triệu Hoằng Nhuận nheo mắt mỉa mai: “Lời này ban đầu sao ngươi không nói? À, bổn điện hạ quên mất, lúc ấy Hạ công tử đang vô cùng tự tin với bản thân kia mà.”

Sau khi nghe lời nói của Hạ Tung, lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu và các sĩ tử có mặt đều bất giác cau mày.

Trong mắt của họ thì thắng là thắng, thua là thua, làm gì có chuyện thua rồi lại trách câu đố không hay?

Chuyện này rõ ràng chính là lời ngụy biện sau khi thua cuộc!

Thế là vù, tất cả các sĩ tử bình thường có quan hệ không tệ với Hạ Tung giờ đều dùng ánh mắt xem thường để nhìn cậu ta.

Hạ Tung cũng nhận ra ánh mắt kỳ thị của đám bạn nhìn mình, trong lòng cảm thấy cay đắng nhưng không thể nói gì.

Ai bảo lúc đầu cậu ta lại nói một cách tự tin như thế, giờ cả ba câu đều không đáp được, biết phải làm sao đây? Lẽ nào thật sự phải ôm đầu cuốn gói khỏi Nhã Phong các sao? Việc này nếu truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ là trò cười lớn cho thiên hạ sao?

Mà so với việc phải cuốn gói khỏi Nhã Phong các thì việc bị gạch tên khỏi Nhã Phong Thi Hội càng khiến Hạ Tung không chấp nhận được, bởi Nhã Phong Thi Hội là nơi tụ hội nổi tiếng nhất của tất cả các sĩ tử trẻ tuổi trong Đại Lương, không biết bao nhiêu con cháu nhà danh môn quyền quý đều mong dựa vào quan hệ mà được tham dự, Hạ Tung khó khăn lắm mới được vào, lẽ nào lại vì việc này mà bị gạch tên đi sao, thế thì làm sao mà chấp nhận được?

Thấy Hạ Tung đang toát mồ hôi mà vẫn cố ngụy biện, Dương Trình có ý tốt nhắc nhở: “Hạ huynh, đã cược thì phải chấp nhận thua… Sĩ tử chúng ta quang minh lỗi lạc, thua thì thua thôi, theo ta thấy thì hay là huynh tạ lỗi với bát điện hạ đi, chúng ta cũng sẽ cầu xin giúp, lẽ nào bát điện hạ lại tính toán với huynh, thật sự bỏ qua lời thỉnh cầu của chúng ta mà đuổi huynh đi sao? Bát điện hạ là bậc tuấn tài đã thắng trí cả Đông Cung, đương nhiên kiến thức phải khác hẳn huynh rồi.”

“Dương Trình này…”

Triệu Hoằng Nhuận có hơi kinh ngạc, vì Dương Trình có thể vừa cùng lúc khuyên nhủ Hạ Tung lại vừa khen ngợi nâng cao Triệu Hoằng Nhuận, dùng những lời tán dương để bịt miệng cậu.

Đối với cách làm này, Triệu Hoằng Nhuận không hề cảm thấy phản cảm, vì cậu và Hạ Tung cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, dù gì cũng chỉ là do Hạ Tung có hơi kiêu ngạo, nói trắng ra là hơi ỷ y, ỷ mình có quan hệ tốt với lục hoàng tử Hoằng Chiêu mà cả gan đối đầu với Triệu Hoằng Nhuận, còn lớn tiếng nói cái gì mà quy tắc của Nhã Phong Thi Hội, thật sự là muốn gây chuyện mà.

Nếu không phải vì nể mặt lục hoàng huynh thì Triệu Hoằng Nhuận thật sự muốn cho cái tên này hiểu rõ thế nào là quy tắc của Triệu Hoằng Nhuận!

Nhưng giờ Dương Trình đã nói thế thì Triệu Hoằng Nhuận cũng không thể không nể mặt, vì lúc đầu thì cũng chính Dương Trình này đã hiểu ý của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu mà chủ động đứng ra hòa giải, đồng thời cũng đã ngầm giúp Triệu Hoằng Nhuận hóa giải được sự thất lễ trước đó, thế nên giờ trả ơn cho cậu ta cũng không phải là điều to tát.

Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận cũng không thúc ép nữa mà quay sang tự uống rượu, tỏ rõ thái độ của mình.

Thấy thế, đám sĩ tử có mặt lại càng thấy có cảm tình hơn với bát điện hạ, lập tức liên tục khuyên nhủ Hạ Tung, nhưng Hạ Tung vẫn cứ ôm chặt lấy cái lí của mình, nhất quyết không chịu nhận thua, việc này khiến các sĩ tử vốn thân thiết với cậu ta đều cảm thấy thất vọng, thế nên đành mặc kệ cậu ta.

“Một câu nữa, chỉ cần thêm một câu nữa thôi!”

Hạ Tung giận dữ nhìn chằm chằm vào Triệu Hoằng Nhuận.

“Hoằng Nhuận…” Lục hoàng tử Hoằng Chiêu khó xử nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

“Nể mặt hoàng huynh, tha cho hắn một lần đi.”

Lục hoàng tử nháy mắt với Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận thấy thế thì bật cười, lắc đầu thở dài nói: “Được rồi được rồi, nể mặt của lục hoàng huynh và chư vị, ta sẽ ra một đề mà ngươi quen thuộc, nếu ngươi đáp đúng thì những lời nói lúc trước của ngươi, ta sẽ xem như chưa hề nghe thấy.”

Hạ Tung chợt giật mình.

Triệu Hoằng Nhuận có hơi do dự, sau đó ra đề: “Một người leo cao, càng cao càng nặng. Đoán xem là chữ gì.”

Hạ Tung trầm tư một lúc rồi mừng rỡ nói: “Là chữ Điệt! Cổ nhân nói, đăng cao dịch điệt trọng.”

“Câu hỏi đơn giản thế thôi ư? Xem ra Hoằng Nhuận đúng là nể mặt mình rồi…”

Lục hoàng tử Hoằng Chiêu nghe đề xong có hơi ngẩn người, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, Triệu Hoằng Nhuận lại có vẻ không nghe rõ, thắc mắc hỏi lại Hạ Tung: “Cái gì? Ngươi nói lớn chút đi.”

Thấy thế, Hạ Tung bèn nói to: “Điệt!” (Chữ Điệt trong tiếng Trung đồng âm với chữ Cha.)

“Ngoan!” Triệu Hoằng Nhuận chợt nở một nụ cười quái lạ: “Ngươi thắng rồi, ngồi xuống đi.”

“Hả?” Không những Hạ Tung ngẩn người mà ngay cả mấy sĩ tử có mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu.

Một lúc sau, trong sảnh Nhã Phong các chợt vang lên một tràng cười, mà Hạ Tung lúc này cũng đã hiểu ra, gương mặt lập tức đỏ bừng.

“Thảo nào phụ hoàng lại yêu thương Hoằng Nhuận như thế, lại còn gọi đệ ấy là liệt tử, tính cách quả nhiên rất ác liệt…”

Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cười đau khổ.

Lúc này cậu mới nhận ra bản thân mình thật sự quá ngây thơ rồi.