*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng cũng tới đêm chung kết.

Triệu Tiểu Đường khi nghe được mình đứng thứ 7, xúc động đến không nói nên lời. Cô nhìn Khổng Tuyết Nhi ngồi ở vị trí thứ 8, những ngày tháng tập luyện từ trước khi tham gia chương trình lại lướt qua trong đầu cô như một thước phim quay chậm, cô cùng Tuyết Nhi gặp nhau, trở thành bạn bè, trong phòng tập với tiếng nhạc ầm ĩ, Tuyết Nhi chỉ cho cô từng bước làm quen với nhảy hiện đại. Hai người nắm tay nhau cùng tới đây, bây giờ lại cùng nhau xuất đạo, tiếp tục bên nhau với vai trò mới.

Mọi người xung quanh nhào tới ôm cô, cô vẫn chưa biết nói gì, mãi tới khi thấy cái đầu với chiếc nơ đỏ ở trên đến gần, ôm chặt lấy mình, Triệu Tiểu Đường mới mở miệng.

- Hân Hân, em làm được rồi.

- Giỏi lắm, người yêu của chị.

Ngu Thư Hân buông tay Tiểu Đường ra, đôi mắt tự hào dõi theo cô ấy tiến tới vị trí thứ 7 của mình, trong tiếng reo hò cổ vũ của người hâm mộ, dưới con mắt của hàng nghìn người đang theo dõi đêm chung kết này, trong lòng trào dâng đủ loại cảm xúc khó tả. Nàng nhìn cô ấy phát biểu xong, chạy tới ôm chặt Tuyết Nhi, hai người thân yêu nhất của nàng ở nơi này, cuối cùng cũng gặt hái được quả ngọt. Nàng hồi hộp chờ đợi, chỉ hy vọng trong 7 cái tên còn lại có tên của nàng, như vậy, nàng và Tiểu Đường sẽ không phải xa nhau.

- Vị trí thứ 2, xin chúc mừng Ngu Thư Hân.

Tiếng của PD vang lên, cuối cùng, nàng cũng bỏ được tảng đá trong lòng mình xuống. Bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu nước mắt, rất nhiều, rất nhiều những thứ khác mà giờ đây nàng thậm chí còn chẳng nhớ nổi, đổi lại được một kết quả ngọt ngào như bây giờ. Ngu Thư Hân xúc động, phát biểu xong liền quay về phía người kia, một mạch đi tới. Triệu Tiểu Đường không đợi được lâu, trực tiếp kéo cả người Ngu Thư Hân về phía mình, ôm chặt lấy nàng, mà cũng chẳng để ý phía bên kia, An Kỳ cũng dang tay ra mà chỉ chạm được vào mỗi bàn tay của Ngu Thư Hân.

Phía cuối hàng, Dụ Ngôn ngồi ở vị trí thứ 4, hướng ánh mắt vừa yêu thương, mà cũng vừa đau lòng về phía Tăng Khả Ny. Cô cảm thấy Tăng Khả Ny cũng đang nhìn mình, vẫn nụ cười ôn nhu và ánh mắt tự hào đó, nhưng cô vẫn không cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Sắp tới đây, hai người lại phải xa nhau nữa ư? Vừa rồi, khi công bố kết quả, nghe tên của Dụ Ngôn được xướng lên, người kia ngay lập tức chạy tới ôm cô, miệng thì thầm mấy chữ « giỏi lắm, mau đi đi ».

- Tăng Khả Ny à, em đi rồi, chị sẽ thế nào đây?

Dụ Ngôn khẽ lẩm bẩm trong miệng.

Kết thúc ghi hình, sân khấu để lại cho các thực tập sinh. Mọi người đều lên chúc mừng top 9, cũng là để chính thức tạm biệt nơi này. 6 tháng qua là hồi ức thật đẹp với tất cả mọi người, đi cùng nhau từ mùa đông lạnh lẽo tới mùa hạ nóng nực, cùng khóc cùng cười, cùng làm cho thanh xuân trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết, để mà tới giây phút cuối cùng này, giọt nước mắt rơi xuống chỉ còn là nước mắt của sự hạnh phúc.

Triệu Tiểu Đường một mình đứng nghe các fan kêu tên mình, cúi gập người cảm ơn bọn họ, sau đó quay đầu nhìn dáo dác một hồi. Tới khi thấy cái nơ màu đỏ lấp ló, cô đi một mạch tới, kéo Ngu Thư Hân vào vòng tay mình, khẽ lau đi những giọt nước mắt kia, thì thầm vào tai nàng.

- Ngu trứng, em vẫn được bên cạnh chị rồi.

- Chị lại có người hầu hạ rồi, thật không tồi.

Triệu Tiểu Đường nghe thấy mấy lời này, cười thật vui vẻ. Chính cô cũng không biết rằng bản thân từ nãy tới giờ vẫn đang ôm Ngu Thư Hân, trong mắt cô giờ phút hạnh phúc ngập tràn này vẫn chỉ có người kia.

Hai người tách nhau ra, chưa kịp nói thêm gì liền bị Tăng Khả Ny chui vào giữa ôm cả hai mà nói.

- Giỏi lắm hai đứa.

- Tăng Khả Ny à, chúng tôi sẽ báo cáo tình hình hàng ngày của Dụ Ngôn cho cậu.

Ngu Thư Hân nói, tuy rằng nàng đang rất vui, nhưng vẫn nhớ tới tình cảnh hiện giờ của Dụ Ngôn và Tăng Khả Ny. Nàng đại khái cũng biết được chuyện Tăng Khả Ny yêu Dụ Ngôn suốt 4 năm trời, và cục Đường nhà nàng chính là người bày cho Tăng Khả Ny cách tỏ tình có một không hai đó, cũng may chưa bị Dụ công binh phát hiện, nếu không khẳng định em ấy đi kẹp cổ cả hai người rồi.

- Tăng Khả Ny, chỉ là yêu xa hơn một năm thôi, một năm này có thể có những sự kiện cùng nhau nữa, đừng buồn.

Triệu Tiểu Đường với tư cách tiền bối trong chuyện tình cảm, khẽ an ủi người kia.

- Được rồi, tôi là chúc mừng hai người, không phải đến than thở, sao cứ hò nhau an ủi tôi vậy? Dụ Ngôn của tôi bây giờ là debut cùng nhóm các cậu thôi, đâu phải nói lời chia tay tôi chứ?

Tăng Khả Ny nói xong, tung tăng chạy đi kiếm Dụ Ngôn. Trong lòng cô tuy vẫn có chút hụt hẫng, nhưng từ sau hai người chính thức xác nhận quan hệ, cô luôn có lòng tin với Dụ Ngôn hơn. Có thể hai người sẽ phải xa nhau về khoảng cách địa lý, nhưng chắc chắn sẽ chẳng đơn độc như 4 năm qua nữa.

Ngu Thư Hân sau khi nhận lời chúc mừng của mọi người, quay qua tìm Triệu Tiểu Đường, tính gọi người kia đi thay đồ, chỉ thấy Triệu Tiểu Đường đi về phía Đoàn Tiểu Vi, hai tay ôm chặt cô ấy xoay mấy vòng, những người xung quanh cùng đội Vòng tuần hoàn tình yêu ngày trước thấy vậy liền vỗ tay vui vẻ. Trong lòng Ngu Thư Hân thoáng một chút khó chịu, sau đó quay lưng đi về phía khác. Chợt thấy tay mình bị kéo lại, một lần nữa cả người ngã vào lòng người khác, quay ra liền thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Đường. Nghĩ tới cảnh vừa rồi, nàng khẽ đẩy Tiểu Đường ra, miệng nói nhỏ

- Đi thay đồ thôi, còn đi ăn với mọi người.

Tiểu Đường cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng vẫn đi theo người kia. Sau đây còn rất nhiều việc phải làm, mà quan trọng nhất là cảm ơn người hâm mộ của cô đã cùng cô đi tới kêt quả ngoài sức tưởng tượng này.

Trong phòng makeup ở hậu trường, có rất nhiều phụ huynh đang đợi con gái của mình. Suốt 6 tháng không gặp, tết cũng không được ở nhà cùng gia đình, mọi người dường như đều trông chờ khoảnh khắc này hơn bao giờ hết. Triệu Tiểu Đường vừa bước vào phòng đã nghe thấy giọng nói đầy ấm ức của Tôn Nhuế.

- Dì à, dì biết không, tại vì Dụ Ngôn nên khẩu phần cơm của bọn con bị cắt bớt, con đói muốn xỉu, sau đó còn măt dày đi trộm thêm cơm đấy. Con thật sự bị Dụ Ngôn làm cho khổ cực lắm.

- Nhuế Nhuế, đứa con này của dì thật sự quá đáng. Sau này rảnh rỗi tới Bắc Kinh chơi, dì sẽ làm thật nhiều món ăn cho con nhé.

Mẹ Dụ Ngôn vừa nói vừa cười, trong lòng bà phi thường vui vẻ. Dụ Ngôn mấy năm trở lại đây đều vô cùng an tĩnh, rất ít kết giao bạn bè, lúc cô ấy đi thi, mẹ Dụ còn lo lắng Dụ Ngôn không hòa hợp được với mọi người. Tuy nhiên sau khi xem show, bà cảm thấy mình lo lắng quá thừa rồi. Dụ Ngôn không những vô cùng hòa hợp, mà còn làm ra rất nhiều chuyện buồn cười. Bây giờ khi tới tận nơi, thấy Dụ Ngôn cùng mấy người nữa kể xấu nhau, cười đến không khép được miệng, bà chợt an tâm rất nhiều.

- Dì à, con tới nữa có được không ?

Mẹ Dụ Ngôn quay ra, chỉ thấy một cô gái rất cao, khuôn mặt có chút quen, vài giây sau mới nhớ ra, đó chính là người « được » con gái bà an ủi bằng cách nói « im mồm ». Mẹ Dụ thoáng cảm thấy ánh mắt của cô gái này nhìn con bà có chút đặc biệt, không giống như ánh mắt của Tôn Nhuế hay Triệu Tiểu Đường.

- Được chứ, Dụ Ngôn nấu ăn rất ngon.

- Mẹ à, mẹ vừa mới nói mẹ làm món ăn mời mọi người, vậy thì con biết nấu ăn có liên quan gì chứ ?

- Chính là nói mẹ mời còn em làm đấy.

Tăng Khả Ny nhanh nhảu trả lời, mà không nhận ra rằng mình mới gọi mẹ của Dụ Ngôn là « mẹ » một cách rất tự nhiên.

- Tăng Khả Ny, ai là mẹ chị vậy ?

- Tiểu Đường à, chúng ta cũng gọi dì là mẹ có được không ?

Triệu Tiểu Đường và Đới Manh không bỏ qua cơ hội này, Tăng Khả Ny lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, lại không biết giải thích ra sao, mặt bắt đầu đỏ ửng. Dụ Ngôn thấy vậy, liền giải vây cho người cao lớn kia.

- Mau thay đồ đi, mọi người sắp về cả rồi đấy.

Dụ Ngôn nói xong, đưa cho mẹ cầm bớt đồ, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Tăng Khả Ny thấy vậy lập tức đi theo, bỏ lại mấy người trong cái bang « phượng hoàng » rắc rối kia.

Triệu Tiểu Đường thay đồ xong, ra ngoài hành lang đã thấy Ngu Thư Hân đang nói chuyện với bố mẹ của mình.

- Gì chứ, ra mắt à.

Triệu Tiểu Đường thầm nghĩ. Ngu Thư Hân vẫn mặc nguyên bộ đồng phục, có lẽ gặp được hai phụ huynh ở đây liền đứng nói chuyện cùng, chưa kịp vào thay đồ. Cô đi tới, rất tự nhiên ôm eo Ngu Thư Hân, nói.

- Mẹ à, mẹ không để cho người ta thay đồ sao.

- A, cháu không mang đồ, chút nữa về kí túc xá sẽ thay sau ạ.

Gì chứ ? Triệu Tiểu Đường quay sang nhìn Ngu Thư Hân. Rõ ràng sáng nay cô xách túi to đùng toàn là đồ của Ngu Thư Hân mà, trả lời thế này cũng quá nhanh nhạy đi. Mẹ Triệu có vẻ rất hài lòng với người bạn này của con gái, bà xem show và cũng cập nhật tin tức thường xuyên, ban đầu bà còn nghĩ rằng chương trình đã pr quá đà, nhưng bây giờ, sau khi nói chuyện vài câu với Ngu Thư Hân, bà đã tuyệt đối tin tưởng rằng hai đứa thân nhau là thật.

- Tiểu Đường, sau này ở bên cạnh Thư Hân phải học hỏi cô ấy nhiều hơn. Con vẫn còn trẻ con lắm.

- Mẹ là mẹ của ai vậy ?

Triệu Tiểu Đường bĩu môi nói, nhưng giọng điệu không giấu được sự vui vẻ. Một màn « ra mắt » quá thành công của người yêu cô rồi.

- Hân Hân, hai bác đi trước đây, sau này nếu rảnh rỗi, tới nhà bác chơi nhé.

- Vâng, hai bác đi cẩn thận. Con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Đường.

Ngu Thư Hân ngọt ngào nói. Thế này thì làm gì có người mẹ nào là không thích chứ ?

Bóng dáng của mẹ Triệu vừa khuất sau hành lang, Ngu Thư Hân gạt tay người kia ra khỏi eo mình, quay đi.

- Gì chứ ? Vẫn dỗi ư?

Triệu Tiểu Đường chưa kịp phản ứng đã thấy Ngu Thư Hân đi một mạch tới chỗ của Tuyết Nhi. Cô không còn cách nào, liền đi tìm người đồng đội Tôn Nhuế để giải khuây. Tôn Nhuế là một cô gái rất vui tính, sau sân khấu Thập diện mai phục kết hợp cùng nhau, Tiểu Đường và Tôn Nhuế trở thành bạn thân, dù Tôn Nhuế có cơ hội liền nói xấu cô ngay lập tức.

Hai người đi ra cửa, chỉ thấy Tăng Khả Ny đứng đó, Triệu Tiểu Đường liền hỏi :

- Dụ Ngôn đâu ?

- Em ấy vừa bị Châu Tử Thiến kéo đi rồi.

Tăng Khả Ny giọng có chút buồn bã. Ban nãy đi theo Dụ Ngôn ra cầu thang thoát hiểm, hai người an ủi nhau một chút, sau đó ra ngoài định cùng đi thì Châu Tử Thiến xuất hiện, trực tiếp kéo Dụ Ngôn đi.

- Trời ơi Tăng Khả Ny, đi tìm Dụ Ngôn về đi chứ sao. Chị đứng đây khó chịu làm gì chứ.

Triệu Tiểu Đường cao giọng. Cái người cao lớn mà thích màu hồng này, sao cứ hêt lần này tới lần khác không nghĩ cho bản thân thế này chứ. Ai mà dám bén mảng tới gần Thư Ngu của cô, cô liền đem hai tay người đó phế ngay lập tức. Mà nhắc tới Thư Ngu, nàng dỗi cái gì nhỉ ?

Mình viết xong chương này lúc xem lại đêm chung kết, cảm xúc của mình hoá ra vẫn vậy, vẫn bồi hồi xúc động, nhớ lại lúc bắt đầu đu show tới khi kết thúc, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Đường và Thư Hân, lần đầu tiên tìm tên Triệu Tiểu Đường mà google toàn cho ra kết quả là bệnh đái tháo đường, cho tới ngày hôm nay, thật nhanh quá.

Rồi sáng nay nhìn mấy bạn chen chúc đến suýt ngã ở sân bay mà thấy xót ruột, nhìn nhóm có nhiều sự kiện, mình có cái để xem thì cũng vui đấy, nhưng khổ cực như này thì mình lại không nỡ, haiz.

Thôi thì chỉ mong mọi người bình yên, các fan có ý thức hơn một chút. Chẳng trông chờ gì vào con Đào được, haiz.