An Tranh dùng dao bổ củi để giết người, hiển nhiên không thuận tay cho lắm. Nhưng đủ để khiến cho đám người kia không ngừng kêu rên, tiếng kêu thê lương còn khó nghe hơn tiếng mèo động dục. Máu nhuộm đỏ số bạc, sau đó thấm vào trong đất, nhuộm bùn đất thành màu đen, thật giống như lòng người âm u.

Đường kính hai mét không phải là lớn, nhưng là cự ly chuẩn xác để An Tranh xuất đao. Hắn đứng ở trung tâm vòng tròn, bất kể ra tay từ hướng nào, mỗi một đao đều rất chuẩn. Con dao bổ củi kia lúc thì chém ngang lúc thì chém dọc, mỗi một kích đều khiến người ta nằm xuống đất không dậy nổi. Cho nên rất nhanh bên ngoài vòng tròn nằm chồng chất người, cho dù chưa chết.

Dựa theo tính cách của An Tranh, giết người chẳng phải là việc gì to tát. Nhưng trong lòng An Tranh có một ranh giới, người trên ranh giới chắc chắn phải chết, người dưới ranh giới có thể lưu một mạng. Đây chính là ranh giới của cái ác, những người xông vào này còn chưa đáng phải chết.

Lúc mấy chục người ngã xuống tạo thành bức tường thịt, đám người bên ngoài rốt cuộc hiểu ra. Bọn họ bắt đầu lùi bước, hai mắt nhìn nhau, có ý hỏi đối phương, sao người còn chưa đi lên? Được ánh mắt trả lời là, vì sao ngươi không lên? Ở phố Nam Sơn dùng binh khí đánh nhau chỉ là chuyện như cơm bữa, nhìn khắp Huyễn Thế Trường Cư thì càng như vậy.

Nhưng bị đánh ngã là một đám người trưởng thành khỏe mạnh, ra tay là một thiếu niên hơn mười tuổi gầy yếu, cho nên cảnh tượng khá là rung động, máu tanh mang theo mỹ cảm.

An Tranh lau máu dính trên mặt, dòng máu âm ấm khiến hắn tìm được chút cảm giác khoái ý ân cừu năm xưa. Lúc trước hắn chính là dùng đao giết ra pháp luật, từng đao giết ra pháp tắc.

-Các ngươi còn chưa trả lời ta, vì sao làm người tốt phải tuân theo quy củ, mà người xấu thì không cần? Quy củ này rốt cuộc do ai tạo ra?

Thiếu niên dính dầy máu, lúc nhếch cằm lên chăm chú hỏi lời này, không người nào dám coi hắn là kẻ ngu ngốc.

-Bởi vì…Chỉ khi phá hủy quy tắc, thì mới trở thành người xấu?

Ở bên ngoài, có một nam tử run rẩy, vô thức trả lời. Hắn không cảm giác được chân mình như nhũn ra.

An Tranh nhếch môi cười, khuôn mặt đầy máu, hàm răng trắng noãn, khiến người ta không rét mà run:

-Có ý tứ…cho nên truy cứu căn bản, tạo ra quy tắc không phải để ước thúc người tốt, mà là ước thúc người ác. Nói cách khác, vòng tròn này chính là pháp tắc, các ngươi đụng vào pháp tắc, các ngươi phải trả giá rất nhiều.

Không ai hiểu lời của hắn.

Lúc người đầu tiên quay đầu bỏ chạy, thế tan tác khó mà ngăn cản. Những người còn lại đều chạy trốn, mà lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi. Từ lúc An Tranh chém ngã người thứ nhất tới khi đám người còn lại chạy trối chết, chỉ trôi qua mấy phút mà thôi. Hắn ra tay chuẩn xác khiến người ta sợ hãi, nhìn bề ngoài có vẻ vết thương rất nặng, nhưng thực ra không có ai bị thương chỗ hiểm.

Trần Phổ đứng ở đầu phố, sắc mặt biến ảo không ngừng, bởi vì hắn không biết mình có nên tiếp tục chấp hành kế hoạch hay không. Người của Cửu Đại Khấu không xuất hiện, chớ nói chín con rùa đen kia không rút đầu ra, cho dù là đám lưu manh thuộc hạ cũng không có ai lộ diện. Hiển nhiên Cửu Đại Khấu đã phát hiện mưu kế của Trần gia. Cho nên giết thiếu niên kia, liệu còn có ích cho kế hoạch hay không.

Một thiếu niên khoác áo làm bằng lông điêu màu trắng đi tới bên cạnh Trần Phổ, nhìn chằm chằm về phía căn nhà nhỏ kia. Thiếu niên này khoảng hơn mười tuổi, cao hơn An Tranh một cái đầu, quần áo cực kỳ hoa mỹ, khuôn mặt tuấn tú mang theo một sự lãnh ngạo khiến người ta khó hiểu. Một đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi, nhưng ánh mắt còn sâu sắc hơn người trưởng thành.

Mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, hình dung tuấn mỹ.

-Tam thúc muốn giết tiểu tử không cha không mẹ kia?

Thiếu niên chỉ về hướng An Tranh.

Trần Phổ cúi người, cung kính nói:

-Tiểu thiếu gia, kế hoạch ban đầu là nhằm vào Cửu Đại Khấu, tiểu tử kia chỉ là mồi câu mà thôi. Nhưng hiện tại người của Cửu Đại Khấu không xuất hiện, hiển nhiên bọn họ tính toán buông tha cho tiểu tử này. Cho nên kế hoạch này tạm dừng lại. Ta đang định phái người trở về xin chỉ thị của lão già, làm như thế nào thì đợi lão gia phân phó.

-Chuyện nhỏ nhặt như vậy, không cần làm phiền cha ta.

Thiếu niên áo trắng vung tay nói:

-Nếu kế hoạch đã đổ bể, thì rút lui thôi…Mặt khác, tiểu tử kia khá thú vị, mạnh hơn đám Trương Lỗi cộng lại nhiều. Tam thúc mang hắn về cho ta, nếu Cửu Đại Khấu không muốn hắn, thì ta muốn. Người này có một sự hung ác từ trong khung, nếu như bồi dưỡng tốt, tương lai sẽ trở thành trợ thủ đắc lực.

Hắn xoay người:

-Tương lai ta phải tiếp nhận sản nghiệp của Trần gia, giờ ta đã mười một tuổi, tới lúc tìm trợ thủ cho mình.

Trần Phổ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, hắn có chút sợ hãi với đứa trẻ chỉ mới mười một tuổi này. Hắn cũng không biết vì sao, mỗi lần chứng kiến tiểu thiếu gia, hắn đều có cảm giác tiểu thiếu gia không phải là người. Lạnh lẽo giống như ác ma từ địa ngục bò lên. Hắn lại nhìn về phía An Tranh đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi, chợt phát hiện tiểu tử gây cho người ta cảm giác còn sâu sắc hơn.

-Tuân mệnh, nếu tiểu thiếu gia đã quyết định như vậy, kế hoạch này liền dừng lại.

Trần Phổ khoát tay, sát thủ của Trần gia đều lui xuống.

-Tam thúc, ta đã 11 tuổi rồi, từ nay về sau ngươi có thể gọi ta là thiếu gia, không cần thêm chữ ‘tiểu’ kia nữa, nghe thật chói tai.

Thiếu niên áo trắng bỏ lại một câu, sau đó rời đi. Bảy tám thiếu niên vây quanh hắn, thật giống như bảo vệ hoàng đế. Những đứa trẻ này đều là thiếu niên áo trắng tự bồi dưỡng. Có lẽ không cần vài năm nữa, bọn chúng sẽ trở thành chó ngao trung thành, mặc kệ thiếu niên áo trắng chỉ tới đâu, bọn chúng đều nhào tới cắn nát con mồi.

Trần Phổ đi một đoạn thì dừng lại quay đầu nhìn, phát hiện thiếu niên An Tranh kia đang ném những kẻ kêu rên ra khỏi sân. Thiếu niên kia cầm chân của những người bị thương, kéo như kéo chó chết, sau đó tùy tiện ném ra khỏi cửa.

An Tranh cảm thấy mệt mỏi, hôm nay ra tay hơi nhiều, với lại thân thể này còn bị thương không nhẹ, mỗi lần hành động, vết thương lại khiến hắn đau đớn. Sau khi ném người cuối cùng ra khỏi cửa, hắn thở hổn hển đi vào sân, ngồi xuống. Trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi, không phải vì mệt mỏi, mà là vì đau đớn.

Vết thương do đám đệ tử trong học đường gây ra kia còn chưa lành lặn, nội tạng đau đớn như là bị ai đó vặn cả người. An Tranh suy nghĩ xem nơi này có thuốc trị thương gì, nếu như chịu không nổi đành phải dùng tới thuốc. Dù sao thân thể này không giống với thân thể lúc trước của mình. Trong đầu hắn có mấy vạn đơn thuốc, thuốc trị thương của Minh Pháp Tư phần lớn do hắn nghiên cứu điều chế. Nhưng hiện tại, ngay cả nguyên liệu để điều chế bạch dược bình thường nhất cũng không có.

Đúng lúc này An Tranh nghe thấy tiếng dép dẫm lên bùn, hắn không ngẩng đầu cũng biết đó là tiếng bước chân của Đỗ Sấu Sấu. Người này đi đường phát ra tiếng rất lớn, hô hấp nặng nề, hiển nhiên là chạy tới.

Lúc An Tranh ngẩng đầu nhìn, thì thấy Đỗ Sấu Sấu đầy vẻ kinh ngạc. Cảnh tượng máu tanh bên ngoài hiển nhiên đã kích thích Đỗ Sấu Sấu.

-An Tranh, ngươi không sao chứ?

Bàn tử giẫm phải những người kia xông vào trong sân, đôi dép đã bị máu nhuộm đỏ.

An Tranh lắc đầu:

-Không sao, tuy nhiên nội thương do Vương Mãnh Vương Tráng đánh vẫn chưa lành lặn.

Đỗ Sấu Sấu cúi người cõng An Tranh lên:

-Đi, chúng ta tới tiệm bán thuốc. Bộ dạng bây giờ của ngươi thật dọa người, cũng không biết máu là của ngươi hay của người khác.

Hắn đi hai bước, quay đầu nhìn số bạc, nhặt vài thỏi bỏ vào ngực. Tống lang trung ở tiệm thuốc chỉ nhận bạc chứ không nhận người, không có tiền thì đừng hòng mong hắn khám. Bàn tử nhìn số bạc tạo thành vòng tròn:

-Đáng tiếc, chúng ta vừa đi, số bạc này liền không giữ được.

An Tranh hất tay, con dao bổ củi bay lên rồi cắm phập xuống trung tâm vòng tròn, động tác chính xác, đẹp mắt.

An Tranh tựa vào lưng Đỗ Sấu Sấu, cười cười:

-Đi thôi, có con dao này, đám tiểu lưu manh của phố Nam Sơn sẽ không dám tới. Trần gia thấy Cửu Đại Khấu không lộ diện, nếu ta đoán không nhầm, bọn họ còn có thể giúp đỡ trông coi số bạc.

Đỗ Sấu Sấu không biết vì sao An Tranh khẳng định như vậy, hắn chỉ lo lắng tới thương thế của An Tranh. Hắn cõng An Tranh tới tiệm thuốc duy nhất của phố Nam Sơn. Mèo con chui ra khỏi ngực An Tranh, cái đầu nhỏ nhìn bốn phía tỏ vẻ khó hiểu.

Ở đầu phố, Trần Phổ khoát tay:

-Bảo vệ căn nhà này cho ta, nếu kẻ nào dám động vào số bạc kia, chém chết là được. Nếu người của Cửu Đại Khấu tới, thì nói từ nay về sau An Tranh là khách của Trần gia chúng ta, đã không còn liên quan tới Cửu Đại Khấu bọn họ. Người mà tiểu…thiếu gia muốn, không ai có thể ngăn cản.

Sau khi nói xong, hắn cũng xoay người rời đi. Mười mấy người mặc áo đen của Trần gia chạy tới, chia ra bảo vệ nhà của An Tranh.

Trên đường cái, Đỗ Sấu Sấu cõng An Tranh chạy như điên, xóc nảy khiến An Tranh cảm thấy lục phủ ngũ tạng như muốn xóc theo. Tuy nhiên may mà Đỗ Sấu Sấu nhiều thịt, hiệu quả giảm xóc không tồi. Cho nên An Tranh không nhịn được hỏi:

-Bàn tử, ngay cả thịt ngươi cũng ít được ăn, vì sao ngươi vẫn béo như vậy?

-Con mẹ nó, làm sao ta biết. Ngươi nói xem, có ủy khuất hay không?

-Rất ủy khuất!

-Đúng rồi An Tranh, ba nghìn lượng bạc có thể ăn được thịt bao lâu?

-Không có tiền đồ, mục tiêu nhân sinh của ngươi chỉ là được ăn thịt thôi sao?

-Mẹ nó chứ, có thể được ăn thịt, cần gì phải tiền đồ?

-Ha ha, lời này cũng có lý, khiến ta không phản bác được.

An Tranh cười to khiến nội tạng đau theo, nhưng hắn cười đang sướng, căn bản không dừng được. Giống như đã rất lâu rồi hắn không tìm được tình bạn chân thành như vậy. An Tranh tựa vào lưng bàn tử, thầm nghĩ, từ nay về sau nhất định phải cho bàn tử này ngày ngày ăn thịt, không ngừng ăn thịt. Tuy nhiên nghĩ lại thì thấy nhân sinh của bàn tử này thật đơn giản, có thịt ăn là đủ. Người có mục tiêu đơn giản và dễ thỏa mãn, sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

-Bàn tử, về sau ta cho ngươi làm quan lớn được không?

-Không hay lắm, nếu làm quan thì ngươi làm, ta làm thuộc hạ là đủ rồi!

-Ta nói đánh ai, ngươi liền đánh người đó?

-Đúng thế!

-Vậy thì quyết định như vậy, từ nay về sau ta nói đánh ai, ngươi liền xông lên đập người đó một trận là được.

-Không thành vấn đề, nhưng ngoại trừ cha mẹ ta.

-Nói nhảm, ta cần đánh cha mẹ ngươi làm gì…đúng rồi bàn tử, ngươi thích con gái như thế nào? Mập mạp, thanh tú hay là gầy? Từ nay về sau chúng ta chính là danh nhân của phố Nam Sơn rồi, tới lúc đó ngươi sẽ có rất nhiều người ái mộ.

-Ta thích mập mạp trắng trẻo. Bởi vì gầy thì chắc thiếu thịt ăn, sẽ đoạt thịt của ta. Còn béo thì chắc không thiếu thịt!

-Meo meo!

Bạch miêu Tiểu Thiện kêu lên một tiếng, giống như khinh thường lý tưởng nhân sinh của Đỗ Sấu Sấu.