Ân Cửu U đi dạo trong rừng, nàng không biết bản thân nên đi về hướng nào, phải làm những gì, nàng chưa từng giao đấu với Hóa Hải cảnh cường giả, mặc dù kiếp trước nàng đã đạt đến cấp bậc đó. Năm dưới cánh của Kính Hồng và Giang Lâm Nhiên, nàng không phải động vào huyết chiến.

Vụt vụt!

Tiếng ám khí vang lên, kèm theo sát khí ập tới, Ân Cửu U nhanh chóng nghiên người nấp sau lưng gốc, nhưng cây ngân châm thon dài đâm thẳng chuẩn xác vào những tử huyệt trên người Ân Cửu U nếu nàng không tránh đi kịp thời.

Nàng biết được những cây ngân châm đâm vào tử huyệt một phần là vì nàng là luyện dược sư, một phần khác là những cây ngân châm đâm trên cây đúng với tỉ lệ cơ thể nàng.

Nữ nhân? Còn là người am hiểu là huyệt vị... Là một y sư?

Trong lòng Ân Cửu U đặt ra những câu hỏi nhưng tất cả những câu đó nàng đều dùng vẻ khẳng định để nói với mình.

Lách tách!

Tiếng gỗ cây nứt ra như bị mục nát, Ân Cửu U lập tức chạy đi, nàng phóng người nhảy lên những cành rậm rạp lá, đảo mắt nhìn bên dưới, Ân Cửu U thầm cảm thán...

Nơi nàng vừa đứng nay đã tràn ngập khí độc tử sắc, thứ khí này có tốc độ ăn mòn vô cùng nhanh, những sinh vật tiếp xúc với nó đều bị mục nát rồi hóa thành cát bụi tản ào không khí, hòa thành một phần với độc khí.

Nữ nhân này cũng thật quá tàn nhẫn a.

Hơi bực bội trong người, Ân Cửu U không mang theo dược bột phấn, thảo dược nguyên gốc làm gì được với cái độc khí kia... Thảo dược chỉ có tác dụng giúp bản thân người dùng không bị trúng độc và giải độc, chứ không có khả năng xua đuổi độc khí. Muốn xua đuổi độc khí chỉ có thể dùng dược khí...

Dựa theo hướng gió đưa độc khí đến, cùng với hướng ngân châm phóng tới, Ân Cửu U đoán được vị trí của nữ y sư.

Dùng Âm Ma Thần Bộ làm thân ảnh trong nháy mắt biến mất rồi xuất hiện một cách bất ngờ bên cạnh nữ y sư núp trên tán cây rậm rạp canh tươi, phối cùng lục y trên người nàng quả nhiên là lựa chọn ẩn thân tốt nhất.

Oanh!

Ân Cửu U dùng khí kình đánh thẳng vào ngực nữ y sư, làm nàng bay xa mười trượng dài mới dừng lại, đồng thời khiến tim nàng đau nhức mà dừng đập, khóe môi khẽ chảy xuống một đường huyết nhục mỹ lệ.

Điểm yếu của hầu hết luyện dược sư là có thể chất vô cùng kém cỏi, đổi lại họ dùng khí rất tốt, bất quá, luyện dược sư dùng khí thiên về khống chế chứ không phải dùng khí kình đánh người.

Ân Cửu U rất không rõ, tại sao yếu nhược như nàng ta lại vào đấu trường tham gia những trận đánh sinh tử làm gì?

Trong chiến đấu không thể để tâm quá nhiều chuyện, Ân Cửu U lập tức ném chuyện này ra phía sau đầu, nếu nhớ, ra khỏi đây nàng sẽ tìm người để hỏi, còn không... Quên luôn cũng được, vì nó vốn không phải chuyện của nàng.

Lục lọi trên người nữ y sư lấy ra mấy lọ dược phấn, Ân Cửu U thu vào bên người, dùng làm ám khí phòng thân.

Vừa đứng dậy, một luồng khí kình ập tới đánh thẳng vào người Ân Cửu U lúc nàng không vó một tia phòng bị nào. Ngay lập tức, Ân Cửu U bị đánh bay xa đến mười trượng mới dừng lại nhờ vào vách núi dọc đứng.

Khóe miệng Ân Cửu U chảy ra một dòng huyết dịch, đồng thời khóe miệng khẽ cong lên một đường quỷ quyệt, nàng đưa đôi mắt đen huyền vô thần nhìn về phía luồng khí kình đánh tới, bất quá, người nhìn thấy ánh mắt của nàng là một viên huyết ngọc ở hai hốc mắt đen sáng lên.

Tên võ giả bắt gặp ánh mắt của Ân Cửu U khẽ rùn mình, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh, lấy ra đại đao đánh về phía Ân Cửu U. Lực đạo mười phần mạnh mẽ, mang theo tiếng gió rít đau tai đánh vào cổ nàng.

Đinh!

Âm thanh kim loại va chạm thanh thúy vang lên.

Tên võ giả bất ngờ, hắn không ngờ Ân Cửu U vẫn còn sức đánh trả sau chiêu vừa rồi của hắn.

Ân Cửu U lấy ra ba khúc côn hợp thành trường côn, vung lên, làm lệch hướng đi của đường kiếm, sau đó nàng hạ thấp trọng tâm, vô hình trung biến mất trong tầm mắt tên võ giả.

Trong vòng ba nhịp hô hấp khi Ân Cửu U biến mất, tên võ giả dùng đại kiếm ngã xuống, nhìn lại, thấy đầu hắn bị bẻ ra phía sau lưng.

Hắn đã chết, còn là chết không nhắm mắt, chết không rõ tại sao bản thân hắn lại chết.

Ân Cửu U không phải là người đã giết tên võ giả kia, nàng vẫn đang núp trong bóng tối, nhìn qua vết thương của võ giả, Ân Cửu U thầm chặt lưỡi.

Những người ở đây đa phần đều là võ cảnh chi giả, chưa có một ai đạt đến Hóa Hải cảnh cả. Người gây ra vết thương cho tên võ giả kia hẳn là Linh Nguyên cảnh đỉnh phong hay là nửa bước Hóa Hải cảnh.

Hóa Hải cảnh là cảnh giới giao thoa cuối cùng để bước đến một cấp bậc cao hơn, khí hải vô biên, biến hóa ảo diệu, một đại năng giả đạt đến Hóa Hải cảnh đến một trăm năm mới tìm hiểu rõ ràng và tận dụng tối đa cách khống chế khí của Hóa Hải cảnh.

Tất cả mọi người đều nghĩ bước nhập môn vào võ giả phải cảm nhận và hấp thụ được huyền khí mới bước lên con đường tu luyện. Thực chất, hấp thụ được huyền khí hay linh khí là do thể chất mỗi người, hấp huyền khí đơn giản hơn và dễ nhập đan điền hơn linh khí, nhưng đến Linh Nguyên cảnh tất cả võ giả tu luyện huyền khí đều gột rửa linh mạch, chuyển hóa hấp thụ linh khí. Những người vừa mới bước vào con đường tu luyện đã hấp được linh khí sẽ làm cho căn cơ những người đó ổn định hơn và khi đạt đến Hóa Hải cảnh sẽ tiếp cận đến một loại khí mới gọi là tiên thiên khí.

Tiên thiên khí được xem như nửa bước khí thần, đạt đến khí thần càng sớm, càng nhanh ngộ ra Thần cấp đỉnh cao.

Thần cấp đỉnh cao là cấp bậc gì, phải trải qua bao nhiêu cái đại cấp bậc mới đến được nó thì Ân Cửu U không rõ, kiếp trước nàng may mắn biết được nhờ vào một vị cường giả ở ẩn tại Vạn Tộc Vực cho nàng biết một hai về khí thần. Và đó là lần đầu tiên nàng được nghe cũng như được tiếp xúc với một cấp bậc trên cả Quân Chủ là Bất Tử Bất Diệt.

Thực ra trên Quân Chủ mà người đó kể lại cho Ân Cửu U có Càn Khôn Sinh Tử, sau đó mới đến Bất Tử Bất Diệt. Trên Bất Tử Bấc Diệt là cảnh giới gì thì người kia không chỉ rõ cho nàng, nhưng đổi lại hắn cho nàng biết về tinh thần lực và hồn lực, trên Thánh Quân cảnh thì còn có Nguyên Hư Thần, Linh Hư Thần và Hư Thần.

Hắn nói, nếu nàng đạt đến Hư Thần cảnh hắn sẽ cho nàng nhìn ngắm vị diện Thượng cấp. Đời không biết trước được chuyện gì, khi nàng đạt tới cấp bậc Hư Thần cảnh thì hắn không đến, nàng ngược lại trông chờ vào Kính Hồng Quân và Giang Lâm Nhiễm giúp nàng đến vị diện cao tầng.

Đáng tiếc a... Thật đau buồn, và thật may mắn, may mắn nàng chỉ chết có một ngàn năm.

Tại sao lại may mắn vì nàng chỉ chết một ngàn năm? Người kia kể cho nàng biết, hắn dành năm trăm năm để từ Quân Chủ đến Càn Khôn Sinh Tử cảnh, và mất đến một ngàn năm hắn mới bước tới Bất Tử Bất Diệt cảnh giới.

Nàng hỏi hắn dành bao lâu thời gian kể từ lúc bắt đầu tu luyện để đạt được thành quả như hiện tại, hắn trả lời, hắn dành hơn hai ngàn năm mới bước đến được bước này!