Nàng lại hỏi thăm Lưu tẩu tử một ít chi tiết liên quan đến món mầm đậu, ý tưởng trong lòng cũng càng ngày càng rõ ràng. Buổi chiều hôm đó Chu Mạch dưới sự chỉ đạo của mẹ con Lưu gia, rốt cục cũng đem chiếc khăn nàng đã thêu được hai mươi ngày thêu xong, mặt trên của chiếc khăn chỉ có trụi lủi một đóa mẫu đơn màu hồng, nàng quyết định không thêu thêm lá vào, bởi vì chỉ có một màu thì tương đối dễ thêu hơn, hơn nữa cho dù chỉ có một đóa hoa cũng làm hại nàng bị kim đâm không dưới mười lần, sau khi miễn cưỡng thêu xong, Chu Mạch thầm nghĩ sau này sẽ không bao giờ thêu hoa nữa, nếu để cho nàng thêu nàng tình nguyện lựa chọn đi làm chuyện khác.

Tuy hai mẹ con Lưu gia đã chấp nhận chuyện Chu Mạch bị đánh vỡ đầu mà quên đi việc thêu thùa may vá, nhưng trong quá trình Chu Mạch học tập một lần nữa việc thêu thùa, nàng còn thường xuyên làm các nàng nghẹn họng nhìn trân trối. Ngay cả việc cơ bản là xe chỉ luồn kim nàng cũng không biết, chứ đừng nói đến việc bị kim đâm vào tay.

"Người ta nói việc thêu khăn là khuôn mặt thứ hai của phụ nữ, xem ra với muội lúc này thì không thể nào dùng khuôn mặt thứ hai để đi gặp người!" Lưu tẩu tử nhịn không được oán trách nói. "Khăn tay này của muội ngàn vạn lần đừng đưa cho người ngoài xem, cho dù có người thấy có hỏi muội cái gì, cũng ngàn vạn lần đừng nói là ta dạy cho muội, thật sự ta không dạy muội nổi nữa." Nói xong oán trách trừng mắt nhìn Chu Mạch liếc mắt một cái.

Chu Mạch cười ha ha: "Tẩu tử, muội đã cố gắng hết sức rồi đó, lần trước bị đánh vỡ đầu, có thể vừa lúc đem việc thêu cây cỏ hoa lá trong đầu muội cũng đánh bể luôn. Lại nói, người khác biết là tẩu dạy cho muội thì sao, học sinh như muội mà tẩu cũng nhận, điều đó nói tẩu tử là người rất có kiên nhẫn!"

"Muội đó, muội làm vậy là hủy hoại danh tiếng của ta, ta dạy cho muội là cái này!" Nói xong lấy ra chiếc khăn tay có cùng mẫu thêu với Chu Mạch đưa cho nàng xem, nếu nhìn không kỹ sẽ không nhìn ra đây là chiếc khăn mà Chu Mạch dựa theo mà thêu, bởi vì đóa mẫu đơn trên chiếc khăn tay trong tay Lưu tẩu tử được thêu từ tám màu mà thành, màu sắc tươi đẹp, lộng lẫy đoan trang làm cho khi người ta nhìn ngắm nó tựa như ngửi được hương thơm ngào ngạt.

Chu Mạch so sánh một chút lại càng thấy xấu hổ, khác biệt không phải là một điểm hay nửa điểm, mà hoàn toàn nhìn không ra đóa hoa trong tay nàng là mẫu đơn, giống như là khăn tay nàng dùng chùi máu thì đúng hơn. Nàng lần này thật sự không biết nói cái gì để trêu ghẹo cho đỡ ngượng, xem sắc trời bên ngoài không còn sớm, vội vàng nói còn phải về nhà chuẩn bị cơm chiều liền ỉu xìu mà rời khỏi Lưu gia.

Khi nàng về đến nhà, thì thấy bà bà đã ở trong phòng bếp bận rộn, nguyên lai là buổi tối muốn hầm gà, Tôn Thị thấy nàng trở về, cười nói: "Vợ lão nhị, cả nhà hôm nay đều vui vẻ, nên mẹ cho đại ca con vác một túi tiểu mạch đi đổi năm con gà, sau này cứ một tháng chúng ta lại cho đại tẩu của con ăn gà hầm một lần. Như vậy sau khi đứa nhỏ được sinh ra, tuyệt đối sẽ trắng trẻo mập mạp." Sau đó liền bảo Chu Mạch nhóm lửa, nàng đã lâu không thấy thịt nay lại nhìn thấy có mấy khối ở trên bàn, nước miếng đều nhanh chảy ra. Vui vẻ đi nhóm lửa.

Thời điểm Chu Mạch mang hai mắt tỏa ánh sáng nắm tay Đông Nhi ngồi vào bàn cơm, kết quả nàng chờ dài cổ cũng không thấy bà bà đem thịt gà dọn ra, trên bàn chỉ có một mâm dưa muối cùng một dĩa đậu đũa mà thôi. Thấy mọi người đều yên lặng ăn cơm, nàng cũng ngượng ngùng hỏi bà bà gà đã đi nơi nào, chỉ đành phải vùi đầu ăn cơm.

Sau khi kết thúc buổi cơm chiều lúc đi rửa chén Chu Mạch mới phát hiện bản thân nàng sai lầm rồi, hơn nữa lại sai thái quá, nguyên lai cả con gà thì một nửa đã bị Lí thị ăn, hơn phân nửa còn lại thì được bà bà cất ở trong hầm, giữ lại ngày mai ngày mốt cho Lí thị ăn. Chu Mạch sau khi biết chỉ có thể im lặng. Xem ra nàng còn phải tiếp tục sống cuộc sống khổ hạnh a! Thật sự không được nàng phải tìm một ngày nào đó mang theo Đông Nhi về nhà mẹ đẻ tống tiền mới được.

Ngày hôm sau, Chu Mạch ở trong hầm tìm được một gói to đậu nành, quyết định dựa theo trí nhớ lúc trước bắt đầu thí nghiệm làm món mầm đậu từ đậu nành, đột nhiên nhớ tới thời đại này không có lọ thủy tinh hoặc là plastic, lúc trước nàng nhìn thấy người ta dùng đều là hai loại lọ này. Lọ là một vấn đề đau đầu, thời đại này người ta chỉ dùng một loại là lọ gốm sứ. Nàng quyết định lần sau có đi trấn Lạc Hoa họp chợ thì nhất định phải đi đến tiệm bán đồ gốm.

Lưu tẩu tử từng nói với nàng nếu muốn đi trấn trên phải chờ tới nửa tháng sau, đợi cho nàng ta làm xong cuộn chỉ lần này mới đi. Huống hồ trấn Lạc Hoa chỉ họp chợ vào các ngày mùng một, mùng năm, mùng mười hàng tháng cũng chính là một tháng chỉ có sáu đến bảy ngày mới có chợ, mùng một, mùng năm, mùng mười, mười lăm, hai mươi, hai mươi lăm cùng ba mươi ( nếu có ba mươi ). Chu Mạch đã có bước tiếp theo trong kế hoạch, cũng không nóng lòng vì phải chờ một hai ngày, vì thế cuộc sống mỗi ngày của nàng vẫn diễn ra như cũ, nấu cơm ba bữa, buổi sáng cắt cỏ, buổi chiều học thêu.

Triệu thúy cùng Đông Nhi, hai tiểu nha đầu này vài ngày đầu còn thấy hăng hái đi theo Chu Mạch cắt cỏ, bây giờ đã không còn đi theo nàng nữa, vì thế mỗi buổi sáng Chu Mạch phải một người, lưng mang giỏ trúc đi đến chân núi cắt cỏ.

Bất quá có một lần Chu Mạch cắt cỏ xong nhưng nhìn sắc trời còn sớm, nàng không cần vội vàng về nhà làm cơm trưa, nàng nhìn ngắm cảnh núi rừng rậm rạp xanh tươi trước mắt, lòng bỗng xúc động, tuy nàng thường nghe người trong thôn nói trong núi có hổ cùng sói, trong thôn cũng chỉ có đám thợ săn mới dám vào núi săn thú, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghe qua có tiếng sói kêu. Vì thế ôm tâm trạng tò mò, nàng đem gùi cỏ cất giấu ở phía sau một gốc đại thụ, bản thân thì cầm lưỡi hái đi theo một con đường nhỏ tiến sâu vào rừng.

Thôn của Chu Mạch nằm ở đầu hướng bắc, dòng suối nhỏ kia là từ trên núi này chảy xuống dưới, nàng nhớ đến bản thân đã đến nơi này hơn một tháng, mỗi ngày buổi tối chỉ có thể dùng khăn tay lau thân thể, rất muốn tắm rửa một lần cho thoải mái. Vì thế Chu Mạch chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đoán phương hướng đi đến dòng suối nhỏ kia.

Đi khoảng chừng hơn nửa canh giờ, Chu Mạch liền nghe được tiếng nước chảy róc rách ở phía trước, mà cây cối chung quanh cũng càng ngày càng rậm rạp, đồng thời những cây cổ thụ cũng bắt đầu ít đi, thay vào đó là nhiều loại hoa dại càng ngày càng nhiều, tầm nhìn càng ngày càng mở rộng, lại tiến về phía trước mấy chục bước, cuối cùng cũng thấy được dòng suối hiện ra ở trước mặt, có núi có nước có cây có hoa, tựa như đặt mình vào thế ngoại đào nguyên. Chu Mạch nhìn thấy phong cảnh trước mắt, nhịn không được nở một nụ cười hạnh phúc, bỗng nhiên nàng nhìn quanh trái phải, tại nơi sơn dã này xác suất có người xuất hiện cơ bản là con số không, vì thế nàng vội vàng cởi quần áo, nhảy vào dòng nước. Hiện tại là tháng năm âm lịch, cảm thấy nước có chút lạnh, nhưng là so với cảm giác được tắm thoải mái, những việc khác hết thảy đều không quan trọng.