Lâm Thiếu Từ muốn tôi đi cùng anh ta, Phong Đình Tạ muốn tôi lấy trộm bản danh sách, Sở Thiên Dao thì lừa dối tôi, nhưng anh là chồng tôi…Trời ơi! Tôi còn tìm anh làm bảo tiêu để bỏ trốn, thì ra là đưa dê vào miệng cọp!

Tôi càng nghĩ càng tấm tức, lật qua lật lại không ngủ được. Đang nửa tỉnh nửa mê thì giác quan thứ sáu cảm nhận có ánh mắt sâu thẳm nào đó đang nhìn tôi.

Tôi bật ngồi thẳng dậy chưa kịp há mồm kêu thì đã bị người ta che miệng lại.

Tôi mở to mắt nhìn, mái tóc trắng của anh dù ở trong bóng tối nhưng lại nhìn rất rõ ràng – lại giống như một câu thần chú luôn nhắc nhở tôi, rằng anh đã từng dịu dàng mềm mại như nước từng chút từng chút thẩm thấu phá hủy tôi – người tự cho mình là lạnh lùng khó gần.

“Huynh…” Tôi nói không nên lời.

Anh thuận thế áp đảo tôi, mạnh mẽ hôn lấy môi tôi, mái tóc trắng đổ xuống. Còn tôi lại không có cách nào ngăn cản sự nhiệt tình của anh. Tôi co chân đá vào chỗ hiểm của anh, anh kêu lên đau đớn, phẫn nộ ngẩng lên. Tôi chẳng sợ nhìn anh trừng trừng.

Đôi mắt Đào Hoa Thiếu rực sáng như sao, cuối cùng chuyển sang dịu hơn, khẽ đưa tay vuốt tóc tôi, lo lắng nói: “Thì ra lúc muội tức giận cũng đẹp như vậy.”

Tôi hất tay anh ra: “Rốt cuộc huynh muốn gì?”

Đào Hoa Thiếu thở dài, dịu dàng nói: “Được rồi, ta xin lỗi.”

Tôi lấy tay đẩy anh ra, xoay người không để ý tới anh. Đúng là đầu heo, nói một tiếng xin lỗi mà cứ như là đang ban ơn cho tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi đứng lên quỳ lạy tạ chủ long ân, quên đi nhé!

“Sơ Cuồng…” Đào Hoa Thiếu chui vào chăn ôm lấy tôi.

Một tiếng gọi thân thiết nũng nịu làm tôi chấn động, tôi quay lại nhìn anh chăm chú, quả thực không thể tin vào lỗ tai mình.

“Ta rất nhớ muội.” Đào Hoa Thiếu quấn quýt.

Trời ơi! Tim tôi lại dao động, anh là người cuồng ngạo như vậy, hầu như coi mình là trên hết vậy mà tính tình lại lập tức thay đổi đến khó hiểu. Nhưng tôi cũng không có ý định bỏ qua cho anh, “Hừ, hôm đó huynh không như thế này.”

Ánh mắt Đào Hoa Thiếu trở nên thâm trầm, “Cả đời này của ta chưa từng khẩn cầu bất cứ người nào.”

“Hừ! Tôi thật là vinh hạnh!”

“Thật không? Sao ta lại không thấy?” Anh lại tiếp tục hôn tôi mãnh liệt như trừng phạt tôi.

Rất lâu sau anh mới ngẩng lên, thở dốc nói: “Ngày mai chúng ta quay về Thương Châu.”

“Hả? Vì sao?” Tôi vẫn còn thất thần.

“Ta không thể để người khác ôm nữ nhân của ta!” Ngữ khí anh nghe chua hơn dấm.

Thượng đế của tôi, tôi nhắm mắt lại, đưa tay vỗ vào trán mình phá lên cười. Đào Hoa Thiếu tức giận kéo chân tôi, cả người tôi lập tức run rẩy…

“Sao vội về như vậy chứ, xảy ra chuyện gì à?”

Đào Hoa Thiếu rên rỉ: “Muội vừa lấy chồng đã bỏ trốn, có gọi là xảy ra chuyện không?”

Tôi trừng mắt: “A? Huynh theo dõi muội?”

Đào Hoa Thiếu không đáp chỉ ôm chặt lấy tôi, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, toàn thân tôi nóng rực lên không thể truy cứu được gì nữa.

Sáng mở tỉnh dậy đã không thấy hình bóng của tên đó đâu rồi. Haizz! Xuất quỷ nhập thần giống như hồn ma, có trời mới biết anh vào bằng cách nào.

Tôi ngây người ra một lúc hầu như nghi ngờ đó chỉ là giấc mơ, bỗng nhiên lại hối hận – tôi thực sự là vô dụng, sao lại đơn giản tha thứ cho anh như vậy. Tôi thở dài kéo tấm chăn mỏng lên chùm đầu. Chỉ chốc lát sau có tiếng gõ cửa.

“Trang chủ.” Lam Giả Hối nói, “Muội tỉnh chưa?”

“Chuyện gì?” Tôi ló đầu ra.

“Xe ngựa Sở Thiên Dao đang ở bên ngoài cửa chờ trang chủ.”

A, tới nhanh như vậy sao? Tôi xuống giường mặc quần áo, rửa mặt mũi rồi ra cửa.

Lam Giả Hối cùng mọi người đang chờ ở phòng khách nhưng lại không thấy bóng dáng Lâm Thiếu Từ, Phượng Minh đứng bất động ở đại sảnh trong mặc trang phục màu xanh, nhìn thấy tôi thở phào như trút được gánh nặng.

“Sở Thiên Dao đâu?” Tôi hỏi thẳng.

“Chủ nhân đang ở trong xe ngựa chờ người.” Phượng Minh trước sau như một rất nhã nhặn cung kính.

Tôi nhìn mọi người nói: “Vậy tôi đi đây, hãy thay tôi hỏi thăm Thiếu Từ.”

Lam Giả Hối gật đầu, thâm ý nói: ‘Trang chủ bảo trọng.”

Tôi hiểu ý nhưng làm ra vẻ tự nhiên phất tay áo. Anh đã tới đón tôi, tôi bước nhanh xuống cầu thang. Vừa mới xốc rèm xe ngựa lên thì đã bị ai đó lôi vào ngã trong lòng anh. Tôi bật quát lên: “Giữa thanh thiên bạch nhật nghiêm túc đi.”

Đào Hoa Thiếu không nói gì, tôi nghe tiếng hít thở khó khăn của Phượng Minh ở ngoài xe.

Vẻ mặt Đào Hoa Thiếu bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi chăm chú, thật lâu sau mới ghé miệng sát vào tai tôi nói: “Lần sau trước mặt người khác không được nói chuyện với ta như vậy.”

Tôi bỗng thấy buồn cười: ‘Ngông cuồng.”

Đào Hoa Thiếu có vẻ bất đắc dĩ nhìn tôi, vuốt ve mái tóc của tôi: “Tóc tai bù xù chẳng ra gì nữa.”

“Ha ha, nhưng vẫn có người thích.” Tôi chỉnh lại tư thế ngồi.

“Mồm miệng lợi hại.” Đào Hoa Thiếu than.

Trong lòng tôi chấn động, bỗng nhiên nhớ tới lần trước khi chia tay Phong Đình Tạ cũng nói với tôi rằng gặp Sở Thiên Dao thì phải cẩn thận một chút. Không chỉ có Phong Đình Tạ mà tất cả mọi người đều nói anh là đại ma đầu tính khí thất thường, giết người như ma. Còn hiện giờ anh đang ngồi bên cạnh tôi, dáng vẻ tươi cười ấm áp thân thiết, trong mắt tràn ngập sự yêu thương bao dung, bình tĩnh mà thong dong, yên lặng như núi, nhìn không ra có chút gì là thô bạo tàn khốc cả.

“Lại suy nghĩ miên man gì đấy?” Đào Hoa Thiếu ôm thắt lưng tôi giả vờ giận.

“Không có gì!” Tôi cười chột dạ.

Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên giận tái mặt: “Không được nhớ đến hắn.”

Tôi sững sờ: “Người nào?”

“Còn giả ngốc.” Đào Hoa Thiếu hừ mũi, “ngoại trừ Lâm Thiếu Từ thì còn ai nữa.”

Trong giọng nói tràn ngập sự đố kỵ. Ông trời ơi! Sao lại có ai đó ở trước mặt tôi nói anh là ma quỷ chứ, tôi khẳng định anh là người rộng rãi, hiểu biết, là một người chồng hoàn mỹ. Tôi rất muốn cười nhưng cố không cười, một tình cảm ấm áp dịu dàng như nước tràn tới. Tôi không nén được liền hôn vào má anh. Đào Hoa Thiếu hơi sửng sốt. Tôi cười: “Ngốc ạ, muội đang nghĩ đến huynh.”

Đào Hoa Thiếu hỏi: “Nghĩ về ta cái gì?”

“Muội đang nghĩ…” Tôi nhìn anh chẳng biết phải nói gì.

“Nói mau! Nếu không ta sẽ đánh vào mông đấy.” Đào Hoa Thiếu cười dịu dàng dùng lực một chút, tôi liền ngã lên đùi anh.

“Muội đang suy nghĩ, vì sao bọn họ đều nói huynh là ma quỷ giết người không chớp mắt?”

Ánh mắt trong trẻo của Đào Hoa Thiếu chợt trở nên thâm trầm: “Vậy trong mắt muội, ta thuộc loại người như nào?”

Tôi vuốt ve sợi tóc trắng của anh, lo lắng nói: “Vâng, huynh là mây trên trời, hay thay đổi, huynh là nước biển mênh mông, rất bao dung, huynh là gió, là…” Tôi càng nói càng chẳng đâu vào đâu, “Huynh là cây, huynh là hoa, là chim én ríu rít trong bao la, huynh là tình yêu, là sự ấm áp, là ước mong, là tháng tư mong chờ của đất trời!”

Đào Hoa Thiếu không nói gì chỉ kinh ngạc nhìn tôi, trong ánh mắt ánh lên tia khó hiểu. Tôi khẽ đánh vào đầu anh, trêu: “Quá choáng váng đúng không? Chưa từng nghe qua tiết mục đặc sắc như vậy phải không?”

Đào Hoa Thiếu bỗng dịu dàng nói: “Muội là mộng của ta, Sơ Cuồng, ta thật không thể tin ta đã có muội.”

Tôi chấn động cả người, hầu như không thể tin được những lời như vậy được thốt ra từ miệng anh. Tôi thấy mình sắp ngất đi, thảo nào Quỳnh Dao lại hay viết như vậy. Thì ra hạnh phúc quá chân thực khiến cho con người thực sự choáng váng.

Tôi ra lệnh: “Cúi xuống!”

Đào Hoa Thiếu ngẩn ra.

“Muội nói huynh cúi đầu xuống.” Tôi cười xấu xa, “nhanh lên nhanh lên, muội muốn thưởng cho huynh.”

Đào Hoa Thiếu nghe lời cúi đầu xuống, có thể trong cuộc đời hắn đây là lần đầu tiên nghe lệnh nữ nhân.

Tôi lập tức hôn thật kêu vào môi anh.

Nét mặt của Đào Hoa Thiếu chợt ửng đỏ, ngây ngô như thiếu niên.

Chúng tôi không quay về Thương Châu mà đi vòng đến Nhạc An, đất phong của Hán vương Chu Cao Húc.

Đào Hoa Thiếu vừa đến Nhạc An liền vào Hán vương phủ, đến khuya muộn mới trở về, lúc đó tôi đã ngủ rất say, bình minh tỉnh dậy thì đã không thấy bóng hình anh đâu rồi.

Còn ba tháng nữa là đến năm Đại Minh Hồng Hi, thời gian cấp bách tôi phải nhanh chóng lấy được bản danh sách.

Nhưng tôi không biết anh giấu bản danh sách đó ở đâu. Theo lý thuyết mà nói thì bản danh sách quan trọng như vậy nhất định phải mang theo bên người, nhưng tôi đã tìm trên quần áo, đồ dùng hàng ngày và trong thư phòng cũng không tìm được, chẳng lẽ là để ở Thương Châu?

Còn nữa, làm kẻ trộm không phải ai cũng làm được, nhất là trộm đồ của người mình yêu, thật sự là hổ thẹn, thật sự là rất muốn chết, đến giờ tim tôi vẫn còn đập loạn xạ.

Trong lòng tôi rất mâu thuẫn, trong ý niệm cũng không muốn tìm được bản danh sách đó. Nếu không thì tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ? Trộm, hay là không trộm?

Nếu quyết định ăn trộm thì cho dù có thể an toàn trốn đi được, cho dù anh có tha thứ cho tôi thì kiếp này tôi cũng không còn mặt mũi nào mà gặp lại anh, năm tháng sau này tôi sẽ vĩnh viễn sống trong sám hối, cô đơn tịch mịch đến già. Tôi thật khó khăn mới yêu được một người, cũng không muốn cả đời kết thúc trong cô tịch.

Nếu không đi ăn trộm thì tôi biết ăn nói sao với Ngự trì sơn trang? Rồi đằng sau còn bị triều định chế ngự nữa, tôi không ra tay thì triều đình sẽ đối phó với Ngự trì sơn trang, là tôi chiếm lấy cơ thể của Dung Sơ Cuồng thì tôi cũng phải có một phần trách nhiệm với cơ thể này, không thể không coi trọng điều đó.

Huống chi, anh còn làm chuyện mưu phản đại nghịch bất đạo.

Thiên hạ nhiều nghề như vậy sao hết lần này tới lần khác anh lại chọn nghề đó chứ? Nhớ lại lần đó ở Lãi hồ anh tự ví mình như Phạm Lãi, học hỏi như Phạm Lãi trợ giúp Câu Tiễn phục quốc, nhưng đây là việc mưu phản, là giết vua.

Anh là một người siêu phàm thoát tục như vậy không thể nào ham hư danh quyền thế được, vậy rốt cuộc vì sao anh lại làm vậyTôi phải tìm cơ hội để hỏi mới được.

Nửa đêm tôi đang mơ màng ngủ thì cảm giác anh ngồi lên giường. Tôi tiếp tục giả vờ ngủ chờ anh đánh thức, ai ngờ anh bỗng nhiên thở dài rồi lại đi ra ngoài. Đã muộn như này rồi anh ra ngoài làm gì?

Tôi suy nghĩ một chút rồi rời khỏi giường lặng lẽ đi ra ngoài, bước ra sân yên tĩnh trước cửa sổ chỉ có ánh đèn dầu yếu ớt tỏa ra. Âm thanh một cô gái dịu dàng nói: “Ta giúp huynh cởi áo.”

Đào Hoa Thiếu trả lời rất nhỏ.

Bên trong phòng yên lặng một lát, tiếng cô gái lại nói: “Huynh nghĩ thế nào?”

Đào Hoa Thiếu không nói gì.

Tôi đứng ở ngoài sân, ánh trăng yếu ớt đổ xuống, tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt. Tôi nhận ra tiếng nói đó, là tiếng nói của cô gái tại khách điếm lần đó.

“Vì một người như Dung Sơ Cuồng, huynh hà tất phải…” Giọng nói của cô gái trở nên u oán.

Đào Hoa Thiếu lạnh lùng cắt lời: “Không nên vì Sơ Cuồng mà ảnh hưởng đến tâm tình của ngươi, ngươi nên làm việc cần làm đi.”

Tôi tức giận đến run người chỉ muốn chạy vào bắt kẻ thông dâm tại chỗ, bỗng nhiên đằng sau có cánh tay vươn ra yên lặng chạm vào vai tôi. Tôi giật mình suýt mất hồn mất vía, tức thì cả người đã bay lên bị đối phương rất nhanh đưa ra ngoài. Tôi lúc này cũng chẳng sợ gì cả, chỉ cảm thấy lửa giận phừng phừng đang trào lên.

Người kia đưa tôi một mạch ra đằng trước mới thả tôi xuống. Chân tôi vừa chấm đất lập tức xoay người lại tát cho hắn một bạt tai, đánh xong rồi thì ngẩn ra.

“Là huynh…”

Phượng Minh trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc.

Tôi giận giữ nói: “Huynh muốn làm gì?”

Phượng Minh bình tĩnh lại, nói: “Mời phu nhân về phòng nghỉ ngơi.”

“Huynh dám quản tôi?”

“Không dám!”

“Vậy thì tránh ra.”

“Chủ nhân phân phó không được để ai làm phiền.”

‘Vì sao không được làm phiền?”

“Chủ nhân phân phó không thể cho phu nhân biết.”

Anh ta đúng là một người trung thành. Tôi cười giận giữ: “Tôi càng muốn làm phiền đấy, huynh định thế nào?”

Phượng Minh căng thẳng: “Xin thứ cho Phượng Minh vô lễ.”

Tôi cười nhạt định chạy đi. Anh ta bỗng nhiên xuất thủ điểm huyệt đạo tôi, tôi không kịp quay lại cũng chẳng kịp nghĩ đã đánh ra một chưởng. Phượng Minh lùi mấy bước, trên mặt lộ vẻ khó hiểu. Một chưởng vừa đánh ra, trong cơ thể tôi có luồng nhiệt khí hỗn loạn bất ngờ bùng nổ không thể khống chế được, tôi hộc ra một ngụm máu tươi, trong chớp mắt vô số luồng nhiệt khí trào lên, máu trong cổ họng cứ thế tuôn ra, hai mắt tôi tối sầm lại ngất đi.

Trong ý thức mê man bên tai tôi có nghe có tiếng hát tiếng cười quanh quất, có mùi hương thơm mát chợt xa chợt gần. Miệng tôi khô nứt, tôi cố mở mắt ra hoảng hốt thấy một bóng trắng ngồi ở đầu giường. Tôi lấy tay kéo y phục của người đó, kêu lên “Cho muội cốc nước.”

Người kia vẫn không nhúc nhích, hình như đang ngủ.

Tôi yếu ớt thả tay xuống cố gắng đứng lên, hai chân run run không thể cử động được, tôi thở hổn hển.

Người kia bỗng giật mình tỉnh giấc: “Sơ Cuồng, ngươi tỉnh rồi?

Tôi ngơ ngác: “Tiểu Tạ!”

“Là ta!”

Phong Đình Tạ hơi cúi người xuống, thân thiết nói: “Ngươi cảm giác thế nào?”

“Tôi muốn uống nước.”

Phong Đình Tạ ngả người ra lập tức lấy nước cho tôi uống.

“Tôi đã xảy ra chuyện gì?”

“Chân khí của muội đột nhiên khôi phục nhất thời không bị khống chế. Hiện giờ không có gì đáng ngại nữa.”

Tôi quan sát căn phòng: “Đây là đâu?”

Sắc mặt Phong Đình Tạ ửng đỏ: “Là kỹ viện.”

Tôi kinh ngạc cười nói: “Từ lúc nào huynh lại có sở thích này?”

Phong Đình Tạ trừng mắt với tôi, cười khổ.

Tôi nói: “Sao huynh lại ở đây? Huynh đã tìm được muội muội chưa?”

Phong Đình Tạ gật đầu, “Ly muội đang ở quan ngoại cùng sư phụ. Ta nhận được bồ câu đưa tin của Lâm thiếu chủ nói liền đến Nhạc An tìm ngươi, ta đang đi thăm dò thì bắt gặp ngươi và Phượng Minh đang động thủ…”

Tôi không nói gì, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Kỳ lạ thật, hàn khí trong cơ thể tôi đã giải trừ từ lâu, sao giờ chân khí mới khôi phục?”

Phong Đình Tạ biến sắc, bỗng nhiên xoay người ra chỗ khác.

Tôi nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Phong Đình Tạ im lặng một lát, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngươi trúng độc rồi.”

Tôi ngẩn người: “A! Lúc nào vậy? Vì sao tôi không cảm thấy?”

“Chân khí của ngươi vẫn chưa khôi phục, ngoài trừ bị hàn khí của huyền băng hàn ngọc chưởng còn toàn bộ nguyên nhân là trúng độc, mà độc tính thì tạm thời lại bị huyền băng hàn ngọc chưởng khắc chế nên không phát tác. Giờ thì hàn khí đã được trừ hết, chân khí đã khôi phục, độc tính tự nhiên cũng phát tác.”

Lẽ nào tôi bị trúng độc trước khi bị trọng thương?

Tôi bừng hiểu, cẩn thận hỏi: “Có đúng là ở Cô Tô…Là Phong cô nương…”

Mặt Phong Đình Tạ xám như tro tàn, nói: “Phải, là Tịnh Ly hạ độc.”

Đầu tôi nóng bừng chỉ muốn chửi người, bỗng cảm thấy rất bi thương.

“Độc này có giải được không?”

Phong Đình Tạ lắc đầu, trong mắt ươn ướt.

“Là độc gì?”

“Không biết, là của sư phụ đưa cho Tịnh Ly.” Phong Đình Tạ nắm lấy tay tôi, ngồi xổm xuống, “Sơ Cuồng, ta xin lỗi ngươi.”

Tôi không nói gì. Bên trong vắng lặng. Không ngừng có tiếng ca truyền đến càng làm cho nơi này thêm yên tĩnh.

Phải rất lâu sau, tôi hỏi: “Tôi còn sống được bao lâu?”

“Không biết!” Giọng nói của Phong Đình Tạ nghèn nghẹn.

Tôi thở một hơi dài, cười nói: “Tôi cần phải sớm hưởng thụ mới được, đỡ tôi đứng lên ra bên ngoài một chút.”

Phong Đình Tạ nhìn tôi vẫn không nhúc nhích.

Tôi lại bảo: “Đỡ tôi đứng lên.”

Phong Đình Tạ đứng lên, tôi vịn cánh tay anh ta, chợt cảm thấy đầu ngón tay có dịch thể ấm ấm, tôi cúi xuống nhìn chỉ thấy trên quần áo trắng có vết máu rất lớn. Tôi thất kinh lập tức buông tay ra, “huynh bị thương?”

Phong Đình Tạ không đáp, trên mặt không tỏ thái độ gì.

Tôi truy hỏi: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai đả thương huynh?”

“Là ta!” Bên ngoài cửa có người lạnh lùng nói.

Không có gió rèm tự lay động chưa kịp phát ra tiếng thì Phượng Minh đã chậm rãi bước vào, mỗi bước đi của hắn là tỏa ra sát khí tràn ngập.

Phong Đình Tạ đứng yên bất động. Bảo kiếm của anh ta nằm ở mép giường, vỏ kiếm đen kịt, chuôi kiếm trắng như tuyết.

Phong Đình Tạ bỗng nói: “Ngày đó tại thành Nam Kinh ám sát chủ nhân nhà ta là ngươi đúng không?”

“Phải!” Phượng Minh thẳng thắn.

Tôi cả kinh lập tức bừng hiểu. Đúng vậy, ngoại trừ tên khốn kiếp này ra thì còn ai có can đảm ám sát hoàng thái tử chứ.

“Tốt lắm!” Phong Đình Tạ nắm chắc chuôi kiếm, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu không phải ngươi chết thì ta chết!”

“Như vậy thì hôm nay ngươi chết chắc rồi.”

Một cô gái mặc trang phục diễm lệ như cánh bướm, tươi tắn như hoa đào, đôi mắt sáng lạnh lùng không thèm nhìn Phong Đình Tạ mà lại chăm chú nhìn tôi. Tôi cũng nhìn thẳng cô ta. Làn da trắng trẻo, đôi môi mọng đỏ, quả nhiên là một cô gái xinh đẹp.

Không khí bên trong bỗng trở nên nặng nề, vô cùng căng thẳng…

Phong Đình Tạ cười một tràng dài: “Phong mỗ thật may mắn được giao thủ với ‘Phượng minh bay lượn” danh chấn thiên hạ”

“Hãy bớt nói lời thừa đi.”

Luồng chưởng màu xanh bao quanh cô gái rồi bắn thẳng vào hai mắt Phong Đình Tạ. Phong Đình Tạ tuốt kiếm ra khỏi vỏ chém một đường làm luồng chưởng màu xanh bị chia thành vô số điểm nhỏ tản ra xung quanh. Trong đó có một điểm bắn thẳng vào mi tâm của tôi. Phong Đình Tạ cùng với Phượng Mình cùng bật kêu lên phi thân tới chặn lại.

Trong ánh lửa của căn phòng ngón tay tôi kẹp lấy điểm sáng màu xanh đó nhìn kỹ, thì ra là một chiếc ngân trâm nhỏ như sợi tóc.

Phong Đình Tạ nhìn tôi, bỗng nhiên xoay người nói, “Tránh để đả thương người vô tội, chúng ta đổi địa điểm khác.”

Phượng Minh gật đầu.

Phi Phi lạnh lùng nói: “Hà tất phải phiền phức như thế!”

Phượng Minh gằn giọng: “Cẩn thận kẻo đả thương phu nhân…”

“Ta thấy cô ta rất tốt!” Phi Phi nhìn tôi, cười lạnh nói: “Họ Phong kia mượn cớ để lui, ngươi cũng tin à?”

Tôi hỏi Phượng Minh: “Vì sao phải giết hắn?”

Nét mặt Phượng Minh vô cảm: “Phụng mệnh hành sự!”

Tôi tức giận: “Vì sao huynh ấy phải làm như vậy?”

“Vì hắn đã đi thăm dò nên phải chết!”

“Tôi cầu xin huynh!”

Phong Đình Tạ đột nhiên nói: “Sơ Cuồng, Phong Đình Tạ ta không phải hạng người sợ chết!”

Tôi hung dữ trừng mắt với anh ta, cái tên cứng cổ này, hảo hán nên chịu thiệt trước mắt một chút.

Tôi hướng về Phượng Minh nói: “Hắn vì tôi nên mới xông vào đó, huynh buông tha cho hắn đi, tôi sẽ giải thích với Đào Hoa Thiếu, huynh ấy nhất định sẽ không trách tội huynh đâu…”

“Dung Sơ Cuồng, ngươi tự đánh giá mình quá cao rồi đấy.” Phi Phi dùng giọng mũi cười lạnh, “Chủ nhân đã ra lệnh tuyệt không thay đổi.”

Tôi không để ý tới cô ta, chỉ nhìn Phượng Minh: ” Đúng như vậy phải không?”

Phượng Minh nhìn vào mắt tôi: “Phải!

“Được lắm!” Tôi gật đầu, đứng thẳng người kiên quyết nói: “Muốn giết hắn thì hãy giết tôi trước.”

“Sơ Cuồng! Việc này không liên quan gì tới ngươi.” Phong Đình Tạ nói, cả người bỗng như dây cung lao ra ngoài, bóng trắng bay vào khoảng không như tia chớp. Phượng Minh và Phi Phi cũng phi thân lên bay ra ngoài đuổi theo.

Tôi nôn nóng toàn thân đổ mồ hôi, cả người ngã xuống đất, tôi cố gắng đứng lên lảo đảo chạy theo ba bóng người. Không biết đã qua mấy tiếng đồng hồ tôi chạy tới một ngõ hẻm yên tĩnh thì phát hiện ra một chiếc ngân trâm, tôi lại đi tiếp vài bước thì có rất nhiều vết máu, đến tận cuối con hẻm ở góc tường lộ ra một vạt áo màu trắng.

“Tiểu Tạ!” Tôi kêu lên thảm thiết chạy đến đó.

“Sơ Cuồng!” Có hai bàn tay đột nhiên ôm lấy tôi.

Tôi ngẩng lên nhìn anh, lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Anh dịu dàng nói: ‘Theo ta trở về.”

Tôi ra sức giãy dụa, không biết là tôi quá khỏe hay là anh quá yếu mà tôi giãy được ra chạy thẳng đến cuối ngõ hẻm đó -tôi ngơ ngác nhìn nửa ngày rồi đột nhiên thét lên những tiếng chói tai.

Anh đúng lúc ôm lấy tôi, than nhẹ: “Ta không muốn muội nhìn thấy cảnh đó.”

Tôi hoàn toàn không nhớ mình đã trở về như nào, trong đầu óc tràn ngập gương mặt của Phong Đình Tạ.

Khuôn mặt đó đã từng rất tuấn tú, đôi mắt đen thẳm, chiếc mũi thanh tú thẳng tắp, môi đỏ chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật kiệt tác. Còn hiện giờ những hình ảnh ấy đã bị nghiền nát hóa thành vô số mảnh nhỏ bay hỗn loạn trước mắt tôi. Tôi không tin đó là sự thật. Đó là một tiểu Tạ dễ thương, khi đùa giỡn thì mặt liền đỏ bừng, anh ấy thực sự đã chết. Cả đêm tôi gặp ác mộng, Sở Thiên Dao ôm chặt lấy tôi không nói gì. Tôi không thể tha thứ cho anh, anh là ma quỷ, là ma quỷ giết người không chớp mắt.

“Đã ba ngày rồi, muội hãy ăn chút gì đi.” Giọng nói Đào Hoa Thiếu thành khẩn, “Muội muốn mắng ta, đánh ta cũng được, nhưng đừng vậy nữa được không?”

Tôi đờ đẫn không nói.

Đào Hoa Thiếu im lặng một chút bỗng cười nói: “Muội xem, võ công của muội đã hoàn toàn khôi phục rồi, muội là kỳ tài luyện võ, không lâu nữa nhất định có thể thắng ta, đến lúc đó muội có thể giết ta để trả thù cho hắn, có được không?”

Tôi quả thực không dám tin đến giờ phút này anh còn có tâm trạng nói đùa được. Tôi nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tươi cười của anh, một cảm giác kinh khủng trước nay chưa từng có.

“Bọn họ nói không sai, huynh là ma quỷ.”

Ánh mắt Đào Hoa Thiếu biến đổi, đôi môi mím lại.

Tôi nói tiếp: “Tôi phải về, tôi phải về Ngự trì sơn trang, vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp huynh nữa.”

Đào Hoa Thiếu để mặc tôi cố gắng xuống giường, lúc đi ra đến cửa anh bỗng nói: “Còn bản danh sách thì sao? Muội không muốn nữa à?”

Tôi ngây người, khiếp sợ quay đầu lại: “Huynh biết rồi?”

Đào Hoa Thiếu bước tới, khẽ thở dài: “Ta nói rồi, trên thiên hạ không có gì Sở Thiên Dao này không biết.”

“Vậy vì sao huynh lại cưới tôi?” Tôi nói, “Vì sao không giết tôi?”

“Bởi vì ta luyến tiếc.” Đào Hoa Thiếu đưa tay xoa tóc tôi.

“Huynh là ma quỷ.” Tôi nói rất nhỏ hầu như không nghe thấy, như là tự nói với mình, “ma quỷ.”

“Đối với muội cũng vậy sao?” Đào Hoa Thiếu nhìn tôi dịu dàng hỏi lại.

Tôi ngẩn ngơ. Không sai, anh đối với tôi có vài phần tình ý.

Mất nửa ngày tôi mới nói: “Vì sao huynh phải giúp Hán vương?”

“Giúp?” Đào Hoa Thiếu cười, “Muội cho rằng ta giúp hắn ư?”

“Chẳng lẽ không đúng?”

Đào Hoa Thiếu thở dài: “Sơ Cuồng, muội hoàn toàn không hiểu ta, ta chỉ nghĩ đây là một chuyện rất thú vị, rất có tính khiêu chiến.”

Tôi không thể tin mở to mắt. Thú vị? Khiêu chiến? Anh giúp Hán vương mưu phản, chỉ là vì bản thân thấy thích thú. Ông trời ơi, người này điên thật rồi.

“Huynh điên rồi, huynh thật sự điên rồi.”

“Vậy hãy ngăn cản ta.” Đào Hoa Thiếu mỉm cười, “Hãy ăn đi thì mới có sức lực lấy bản danh sách.”

“Huynh…” toàn thân tôi run rẩy, bỗng nhiên yếu ớt nói: “Huynh giết Phong Đình Tạ là vì muốn tôi không có đường lui.”

“Sai!” Đào Hoa Thiếu lắc đầu, “Sơ Cuồng, chuyện này không liên quan gì đến .”

“Vậy vì sao huynh lại…”

Đào Hoa Thiếu cắt ngang, lạnh lùng nói: “Những người biết sự thật không ai có thế sống sót.”

Tôi bỗng nhiên cười nhạt: “Huynh cho là tôi không biết tên ai trong danh sách hay sao?”

“Hả?” Đào Hoa Thiếu nhíu mày.

Tôi nhìn thẳng vào anh, gằn từng tiếng: ‘Chí ít có một tên tôi biết.”

“Nói thử xem nào.” Nét mặt Đào Hoa Thiếu vô cảm.

“Trương Phụ.”

Trong nháy mắt ánh mắt anh lóe sáng thâm sâu khó lường lẳng lặng nhìn tôi rất lâu mới nói: “Muội mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”

(Trong sử Minh có ghi lại, Hán Vương mưu phản có phái người vào kinh thành tìm Trương Phụ để nội ứng, nhưng đến phút cuối hắn lại phản chiến)