Đại Ma Vương

Chương 444: Kẻ đánh lén nếm mùi đau khổ

Đám Cecilia đang hết sức chăm chú ứng phó với số ma thú cấp cao còn lại đang công kích tới, chúng trên đường tiến tới không ngừng phun ra độc dịch và phóng ra ma pháp trời sinh đã nắm vững.

Đoàn người lúc đầu chống đỡ khá gian nan, nhưng khi kết giới suy yếu của Hàn Thạc bao trùm xuống thì tốc độ của tất cả ma thú chợt giảm mạnh, bởi vậy họ đột nhiên ung dung hẳn, vội vàng nhân cơ hội phóng tiếp ma pháp ra, vây số ma thú còn lại trong nước sôi lửa bỏng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mấy người vẫn đứng thẳng ở phía trước làm lá chắn trung thành thủ vững tại khu vực đó, bọn họ vừa thấy tốc độ ma thú giảm mạnh đồng loạt, mà còn tiến vào phạm vi công kích của mình liền rút ra từng ngọn lao ném mạnh ra, đóng đinh đám ma thú đang bị kết giới suy yếu khiến cho thân thể cùng linh hồn đều mỏi mệt không chịu nổi.

- Cám ơn! - Cecilia hướng về Hàn Thạc nói.

- Không cần khách khí, chỉ là cái nhấc tay thôi! - Hàn Thạc mỉm cười trả lời.

Cho dù không có kết giới suy yếu của Hàn Thạc, đoàn người Cecilia cũng có thể tiêu diệt sạch đám ma thú này, nhưng mà nhất định sẽ không thoải mái như bây giờ, ít nhất năm kiếm sĩ kỵ sĩ đứng trước nhất làm lá chắn khẳng định sẽ bị ma thú công kích mà thụ thương.

- Ê! Thu hoạch cũng không tệ lắm! - Một kiếm sư cầm theo trường kiếm bước trong đám ma thú đã chết, nhất nhất tách hết tinh hạch của ma thú cấp cao ra ngoài, nở nụ cười mừng rỡ hô.

- Tinh hạch của ma thú cấp ba không cần lấy, dù sao cũng không được bao nhiêu kim tệ, chúng ta đi nhanh lên một chút! - Cecilia dặn dò từ xa.

- Biết rồi đại nhân, chúng ta lần này lời rồi! - Một kiếm sư khác tên là Caray cao giọng trả lời, dần dần bước tới chỗ mấy ma thú chết ở xa hơn.

Hàn Thạc nhướng mày, đột nhiên nhận thấy bóng người đang ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó thình lình di chuyển với tốc độ cao, mục tiêu trực chỉ kiếm sư xa mọi người nhất. Khí tức trên người người này rất cổ quái cường đại, Hàn Thạc dám khẳng định một khi y tới gần kiếm sư kia, hắn không kịp phòng bị tuyệt đối chỉ có con đường chết.

Tâm niệm vừa động, thần thức Hàn Thạc lập tức khóa chặt bóng người đang ẩn thân tại bụi cây tươi tốt kia. Hắn đứng bên cạnh Cecilia, một luồng ánh sáng màu đen vừa lóe sáng đã đột nhiên biến mất một cách quỷ dị.

Cecilia lập tức đã nhận ra bên cạnh thiếu một người, vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thở nhẹ hỏi:

- Ơ, Bryan đâu!

Kiếm sư Caray không hề cảnh giác đang thu lấy ma thú tinh hạch của một con Xà phát nữ yêu, bên tai đột nhiên nghe được một loạt tiếng "xào xạc" nhẹ. Hắn bắt đầu cảnh giác, bỗng nhiên phát hiện một luồng khói xanh lặng yên cuộn tới. Không đợi hắn kịp hoàn toàn phản ứng, luồng khói xanh đó thình lình phát động, như há cái mồm khổng lồ ra ngoạm hắn vào.

Trong nháy mắt, Caray như bị bàn tay khổng lồ nắm chặt thân thể, cũng không thể nhúc nhích được chút nào, một luồng áp lực nặng nề đè lên ngực hắn. Hắn ngay cả việc há mồm kêu cứu cũng không làm được, bị luồng khói xanh đó nhanh chóng cuốn vào nơi sâu trong rừng cây, rời nhóm Cecilia càng ngày càng xa. Trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, không thể nhúc nhích người, miệng không thể nói khiến hắn ngột ngạt oan khuất vô cùng, sự sợ hãi đối với loại hung hiểm không biết này khiến hắn chẳng biết nên làm thế nào, phút chốc tâm dần dần chìm xuống.

- Không phải khẩn trương, ta đang bên cạnh người. Ta xem xem y rốt cuộc muốn mang ngươi tới đâu! - Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai hắn.

Caray chợt mừng thầm, hắn nhận ra đó là giọng của Hàn Thạc, từ Cecilia mà hắn biết thực lực vị Tứ Nhật sứ này cực kỳ đáng sợ, có thể theo bên cạnh mình không một tiếng động, mà đối phương vẫn chưa phát hiện ra tung tích. Caray hiểu được Hàn Thạc đích xác như Cecilia đã nói, bất giác thấy an tâm hơn một chút.

Luồng khói xanh nọ mang theo Caray cuốn đi, giống như quả bóng cao su cực lớn, tiến thẳng năm sáu dặm đến một góc sâu đầy bùn trong hẻm núi mới từ từ giảm tốc độ lại. Mặt bùn tĩnh lặng đột nhiên sinh ra lực hút mãnh liệt, kéo tuột Caray vào bên trong.

Hàn Thạc vẫn đi theo không có động tác gì lúc này đột nhiên ra tay. Thân ảnh hắn thoăn thoắt, năm ngón tay phải gập duỗi như móng ưng hướng về phía bùn lầy, năm đạo lục mang mỏng sắc bén như lưỡi đao từ năm đầu ngón tay bắn ra, chợt xua đi lực hút do bùn lầy sinh ra.

Đột nhiên khu bùn lầy nổ rền, từng tia bùn giống như kiếm sắc phóng lên cao, một loạt tiếng nổ khiến cho mặt đất chấn động từ dưới lòng đất truyền lên.

Caray đầu tiên là chấn động, thầm nghĩ lần này mình đi đời nhà ma rồi thì trói buộc trên người chợt lỏng ra, sau đó hắn liền thấy Hàn Thạc lãnh khốc đứng ở đó, năm ngón tay rung rung bắn ra từng tia lục quang. Caray bỗng thấy an tâm, thử thoát ra khỏi luồng khói xanh vẫn vây quanh người trên đường thì phát hiện nó như không có lực đạo gì vậy.

Hấp tấp động thân, Caray thân là một kiếm sư thực lực cũng không kém lắm, mũi chân nhún lên một khối bùn giống như một cây cột nhô lên, mượn thế đáp xuống bờ.

- Ra đi! - Hàn Thạc đứng trên không chỗ bùn lầy, lục mang bắn ra từ năm ngón tay chợt biến mất, lãnh khốc nói.

Hàn Thạc thu lại lực lượng vừa mới bẳn ra, mặt bùn lập tức lại bình lặng, từng tia bùn bắn ra như kiếm sắc cũng quay trở lại. Caray nhìn kỹ một chút, thấy một hình người bao trùm trong bùn lầy ở trung tâm từ từ trồi lên.

- Ngươi là ai? - Hình người nhô lên từ dưới bùn lầy, kinh hãi nhìn Hàn Thạc hỏi.

Hàn Thạc thấy rất kinh ngạc, bùn lầy bao trùm toàn thân người này, nghe giọng nói thì hẳn là một bà lão lớn tuổi. Trên đường đi bà lão này khom người sâu trong bụi cây, hắn cũng chưa từng thấy mặt, cho nên vẫn chưa biết giới tính, bây giờ vừa nghe giọng nói mới hơi sửng sốt.

- Ngươi là ai, tại sao lại công kích ta? - Hàn Thạc còn chưa trả lời, Caray bị luồng khói xanh cuốn trên đường đột nhiên phẫn nộ quát.

"Vù!"

Bà ta vọt từ trong bùn lầy ra, không trả lời, như là một con quái điểu lăng không bổ nhào xuống Hàn Thạc, miệng còn mắng:

- Dám phá chuyện tốt của ta, trước tiên làm thịt tên tiểu quỷ ngươi rồi nói sau!

Từng làn khói xanh từ thất khiếu bà ta chui ra, trông bà ta dữ tợn đáng sợ, giống như là một con ác quỷ mặt xanh nanh vàng vậy.

Khói xanh trên không trung nhìn như phiêu hốt bất định nhưng trên thực tế di động cực nhanh đến chỗ Hàn Thạc, lúc sắp tiếp cận hắn thì tốc độ chợt tăng vọt, trong nháy mắt đã bao trùm hắn, theo lỗ chân lông hắn chui vào trong cơ thể.

Khói xanh trong lỗ mũi hốc mắt bà lão tỏa ra giảm dần, mắt thấy Hàn Thạc bị từng làn khói xanh bám vào, không đợi được lướt đến trước mặt hắn. Chỉ nghe thấy tiếng cười quái lạ "cạc cạc", một luồng lực lượng quái dị chợt từ lòng bàn tay bà ta bắn ra, chụp xuống đầu Hàn Thạc.

Từng làn khói xanh theo lỗ chân lông chui vào trong cơ thể như là ngàn vạn con kiến gặm nhấm máu thịt Hàn Thạc. Thần thức hắn có thể phản ánh rõ mỗi một chỗ dị thường trong người, mắt thấy chưởng tâm của bà lão chụp xuống, Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, Ma Anh chợt thu lại.

Lực lượng chui vào trong cơ thể Hàn Thạc như là bị cá voi hút nước, trong nháy mắt đã chui hết vào trong Ma Anh, sau khi luân chuyển hai vòng đã biến thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho nó. Lúc này chưởng tâm của bà lão mới chụp đến đỉnh đầu Hàn Thạc.

Trong đôi mắt bà lão đột nhiên tràn ngập vẻ hoảng sợ, bà ta dường như cảm ứng được dị động của lực lượng chui vào trong cơ thể Hàn Thạc, lúc này mới hô lên, muốn lập tức rút lui ra xa.

Hàn Thạc ở phía dưới bà lão đột nhiên nhếch miệng cười, nhìn lên đối thủ trên đỉnh đầu gần trong gang tấc, tay phải xuất một quyền, Ma Nguyên lực sắc bén như lưỡi dao lập tức từ lòng bàn tay bà ta vọt mạnh vào. Lực lượng kỳ dị giống như cự long dời sông lấp biển phá nát lòng bàn tay đang chuẩn bị chụp xuống ấy, cuốn thẳng đến ngũ tạng lục phủ của bà ta.

"Phụt!"

Bà lão phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt thống khổ, người bị đánh bay lên trên không, nội tâm tràn ngập hối hận, thầm nghĩ:

"Sao ta lại chọc phải người kia chứ, chạy thoát nhiều như vậy năm, nào ngờ chạy thoát được sự đuổi giết của Quang Minh giáo hội nhưng cuối cùng lại khinh suất chết trong tay tên tiểu quỷ này, điều này thật sự không phải là tự làm khổ mình sao?

Không đợi thân thể bà lão rơi xuống, Hàn Thạc phóng lên như tia chớp, một tay tóm lấy mớ tóc bay tán loạn đầy bùn, Ma Nguyên Lực từ lòng bàn tay liền chui vào trong cơ thể bà ta, chế trụ đối phương lại, rồi mới mang theo bà ta đáp xuống.

Chỉ là khi đối mặt, bà lão đã bị trọng thương bắt sống, căn bản không còn chút phản kháng nào, điều này làm cho lòng bà lão tràn ngập vẻ chán nản đau thương, không biết thế giới này rốt cuộc làm sao mà một tên tiểu quỷ tuổi còn trẻ vậy mà so với người Quang Minh giáo hội vẫn đuổi giết nhiều năm còn đáng sợ hơn, điều này quả thật khiến cho bà ta không thể tiếp nhận.

Đối với bà lão hung ác này, Hàn Thạc không chút nương tay, kéo tóc bà ta như dắt chó tới chỗ bùn lầy, ấn đầu xuống một chỗ nước không quá vẩn đục, lắc qua lại mấy cái, bùn lầy che kín mặt bà lão đã được rửa sạch sẽ.

- Nói đi, tại sao công kích chúng ta, ngươi rốt cuộc là ai? - Hàn Thạc tiện tay quăng bà ta sang một bên, lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ vừa lau chùi bùn dính trên tay, vừa lạnh lùng hỏi

Đại Ma Vương

Quyển 5