Ngồi trong phòng, Nam Cung Huyền nhìn Thải Nhi cùng đôi mắt sưng đỏ vì khóc của nàng, lo lắng cho tương lai của mình. Nếu người khác biết cô chọc Thánh nữ rơi lệ thì chẳng biết kết cục nào dành cho mình nữa ? Mà cô không nhớ Thải Nhi lại dễ khóc tới vậy. Trong nguyên tác chỉ đề cập qua một lần nàng ta lệ tràn khóe mi là khi nam chủ trọng thương, bất quá là thu mình vào chỗ vắng chứ không phải đứng trước mặt mà khóc một trận. Dù thế giới này thật sự 'sống', nó cũng không khác biệt tới vậy.
Đối diện ánh mắt của Nam Cung Huyền, Thải Nhi dần mất bình tĩnh, màu đỏ chậm rãi từ má lan ra xung quanh. Nàng vừa xấu hổ vừa ảo não, bản thân mang thân phận Thánh nữ còn nháo tiểu tính tình. Tự nhủ phải khoan dung, đem cảm xúc kỳ lạ kia xoá đi, vậy mà bây giờ thậm chí nó đã muốn biến vị. Em ấy vừa hung một chút đã uỷ khuất tới rơi lệ."Nhưng mà vừa nãy em ấy nói mình là gì nhỉ ? Hình như là... 'Quang minh chi tử'... Nghĩa là...""Cái kia... Cung Huyền... Hồi nãy em nói em rốt cuộc là ai ?" Thải Nhi lắp bắp nói, cố gắng áp chế hồi hợp trong lòng."Ân ?" Nam Cung Huyền nghi hoặc nhìn nàng. Cô không biết Thải Nhi mới suy nghĩ chuyện gì mà sắc mặt biến đổi tới lui, hết sức phong phú. Từ đỏ mặt rồi thánh ảo não, uỷ khuất, cuối cùng thành lo lắng. Cô tưởng Thánh nữ sẽ luôn cư xử đầy đủ lễ nghi, đem mọi chuyện nghẹn ở trong lòng, chỉ bày ra mặt tốt đẹp của mình thôi chứ."Ngô... Quang minh chi tử. Có chuyện gì sao ?" Một lát sau thì Nam Cung Huyền thầm nghĩ đáng lẽ mình không nên nói ra lời này."Không, em ngồi đó đi. Chị ra ngoài một chút." Thấy Thải Nhi hấp tấp ra ngoài, cô chỉ hơi nghi hoặc rồi ngồi đó giải quyết đĩa bánh. Đói bụng đã lâu, tuy có thuốc chống đỡ nhưng dược hiệu kết thúc, cảm giác đói khát càng tệ hơn nếu không ăn. Hơn nữa, một hồi khẳng định có bão táp ghé thăm cô. Bây giờ không ăn làm sao có sức chống đỡ nổi. "Chỉ mong không có thứ gì bị phá hư. Dù sao mình chẳng có lấy một đồng để bồi thường. A, chắc mình là kẻ xuyên qua nghèo khổ nhất."Trong lúc đó, tại phòng của Nữ vương, Vân Đan Sa La đang đùng đùng nổi bão, sắc mặt ám trầm, sát khí lan toả bốn phương. Dù đã lập kết giới dày tới vài lớp, mọi người bên ngoài vẫn cảm nhận được cơn giận của Nữ vương, run sợ thay cho kẻ nào to gan tới vậy."Hảo, hảo. Không thể tin nỗi bên người chúng ta lại ẩn nấp một nhân vật lợi hại tới vậy." Hai chữ 'lợi hại' bị nàng nghiến răng nghiến lợi nói ra, ánh mắt càng thêm tăm tối."Lần này là nhờ công của Thánh nữ. Chẳng biết đứa nhỏ này còn định giấu tới bao giờ ?" Long Thanh Hàn không quan tâm làm thế nào Thải Nhi biết được, nàng chỉ để ý tới kết quả."Hanh, quá gian xảo.""Vậy mọi người muốn giải quyết việc này như thế nào ? Chúng ta cũng không thể kinh động người khác. Rất nguy hiểm !""Trước tiên cứ cùng tên đó 'nói chuyện' rồi tính tiếp." Vân Đan Sa La nhẹ phất tay, kết giới lập tức biến mất. Nàng dẫn đầu bốn người đi ra ngoài, mang theo ngùn ngụt sát khí. Đám thuộc hạ chờ bên ngoài, vừa thấy cửa phòng mở, không kịp chống đỡ đã bị chúng xỏ xuyên, linh hồn đều phiêu phiêu trên đầu. Những ai ngồi xa hơn chỉ mềm nhũn hai chân, muốn quỳ xuống mà thôi. Vân Đan Sa La ngay cả liếc cũng chưa từng, chăm chăm tiến tới phòng Nam Cung Huyền đang ở.Nam Cung Huyền ngồi ăn khí thế, đột nhiên cảm giác nhiệt độ trong phòng hạ xuống, tiếp đến trừ bỏ cửa chính, mọi thứ còn lại đều bị băng bao phủ."Hắt xì" Cô nhu mũi, luân chuyển Hoả ma pháp trong người để khỏi bị đông lạnh.Cửa phòng mở ra, Nam Cung Huyền theo bản năng quan sát sắc mặt của họ. Trừ bỏ Nữ vương, ba người còn lại đều bình thường, không nhiều lắm cảm xúc. Đây là lần đầu tiên cô thấy Vân Đan Sa La triển lộ khí chất của bậc Đế vương. Trước đó không phải bị nàng ta đùa giỡn chính là đem cô đuổi ra khỏi phòng. Đến tận hôm nay mới có cơ hội chiêm ngưỡng Nữ vương Vân Đan Sa La trong truyền thuyết."Mọi người ngồi đi, chúng ta nói rõ mọi chuyện." Trước khí thế của Nữ vương, Nam Cung Huyền tự giác thu hồi cá tính ngốc nghếch của mình, bày ra một mặt thông minh, sắc sảo."Tốt ! Vậy ngươi bắt đầu đi.""Khả Noãn !" Trong khi chờ bọn họ, Nam Cung Huyền đã thảo luận cùng Khả Noãn. Nếu Khả Noãn là người trao cho cô thân phận này, vậy thì để nó giải quyết đi.Nghe cô gọi tên một người xa lạ, Long Thanh Hàn lập tức cảnh giác, chỉ cần cô vừa động lập tức ra tay áp chế. Nàng nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng dần thành hình xuất hiện bên cạnh Nam Cung Huyền, tay nắm chặt kiếm. Nhưng mà khi nhìn đến sinh vật bé nhỏ lơ lửng trước mặt lại nhìn dáng vẻ trêu tức của cô, Long Thanh Hàn liền biết mình bị đùa bỡn, hung hăng ghi nhất bút trong lòng. Đáng thương Nam Cung Huyền, khó khăn lắm mới giảm độ thù hận xuống, chỉ bằng nụ cười này lại, nó tăng còn hơn trước.[ Thiết lập kết giới ]Khả Noãn bắt đầu giới thiệu về thân phận 'Quang minh chi tử' cùng cô.[ Quang minh chi tử chính là con của Quang minh thần. Người mang danh hiệu này có nhiệm vụ diệt trừ Hắc ám, bảo vệ cư dân nơi đây. Họ có khả năng sử dụng của năm loại ma pháp cơ bản và Quang ma pháp cùng Thời không. Tại một thời điểm, chỉ tồn tại một Quang minh chi tử. Và khi người đó mất hoặc rời chức vị, Quang minh thần sẽ lựa chọn người kế vị mới. Họ có thể là bất cứ ai, không liên quan tới xuất thân, địa vị. Mỗi Quang minh chi tử cần thời gian để tôi luyện năng lực và phẩm chất của bản thân. Nếu sau cùng không đạt được yêu cầu, họ sẽ bị loại. ][ Chủ nhân là người kế nhiệm mới nhất, đang trong giai đoạn học việc. Hơn nữa, chủ nhân không thuộc về thế giới này, so với các tiền nhiệm phải mất nhiều thời gian trau dồi hơn. ]Khi biết cô chỉ mới là người học việc, sắc mặt Vân Đan Sa La dần hoà hoãn trở lại. Nhưng nàng vẫn chưa nuốt trôi vụ này. Bất cứ ai biết được có kẻ nắm giữ đáp án cho vấn đề bản thân đang rối rắm nhưng lại không chịu nói đều tức giận. Huống hồ nàng không phải Thánh nữ, lòng bao dung không rộng rãi để mà tha thứ cho cô.[ Khả Noãn mong rằng mọi người thay Quang minh thần chiếu cố cho chủ nhân. ]"Đó là việc đương nhiên. Ngươi không cần lo lắng." Tuy rằng 'chiếu cố' của nàng với Khả Noãn không cùng một nghĩa nhưng nó phát âm giống nhau không phải sao. Có thuật đọc tâm Khả Noãn âm thầm cầu phúc cho chủ nhân. Những gì nó làm được đều đã làm rồi, còn lại đều trông chờ vào năng lực của Nam Cung Huyền. Nhưng mà một kẻ hạn chế về khả năng giao tiếp như cô, không đổ thêm dầu vào lửa coi như tốt lắm rồi.Chờ Khả Noãn biến mất, Vân Đan Sa La lấy ba bước thành hai đứng trước mặt Nam Cung Huyền. Cũng không quản người khác nghĩ gì, trực tiếp nhéo lỗ tai của cô đỏ bừng. Nam Cung Huyền muốn phản kháng, nhưng nhìn tới cái lắc đầu của mấy người sau lưng Nữ vương, thấy ngoan ngoãn không phản kháng mới tốt."Nếu hôm nay bọn ta không biết, ngươi định khi nào mới nói ?""Có lẽ... sẽ chẳng bao giờ nói.""Ngươi... Chẳng lẽ không hỏi sẽ vĩnh viễn không nói hay sao ?""Dù sao biết hay không đâu có khác nhau.""Ngu ngốc ! Rồi ngươi định luyện tập thế nào ? Lén lút đi đâu đó rồi luyện tập hay không rèn luyện luôn." Nếu không phải còn sót lại một tia lý trí, Vân Đan Sa La đã sai người đem cô ra đập một trận rồi."Hình như cũng đúng." Vẻ mặt bừng tỉnh của cô thành công chặt đắt dây thần kinh kiềm chế của Nữ vương."Nam. Cung. Huyền." Từng tiếng hét to xuyên thủng màng nhĩ của những ai trong phòng. Nam Cung Huyền cảm giác khách điếm vừa mới trải qua chấn động nho nhỏ."Không biết có thứ gì bị phá hư không nhỉ ?"Long Thanh Hàn cùng Đổng Vân Nhu cảm giác lỗ tai bùng bùng, một lát sau mới nghe rõ trở lại. Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Nữ vương, thầm nghĩ bản thân có lẽ không nên theo vào đây. Thải Nhi quan sát sắc mặt Nam Cung Huyền nãy giờ, phát hiện em ấy có phần bất thường. "Cung Huyền, em có ổn không vậy ?"Đáp lời nàng là tiếng dạ dày của Nam Cung Huyền kêu vang khiến mọi người bất ngờ. Rồi như một phản xạ thông thường, họ đưa mắt về phía chủ nhân của nó. Cô không hề xấu hổ, lấy tay xoa bụng, uỷ khuất nhìn Thải Nhi và phun ra một chữ: "Đói". Cơn tức giận của Nữ vương bị biểu hiện đáng yêu trên mặt cô thành công dập tắt. Bình tĩnh lại, nàng thấy chính mình rất buồn cười, cư nhiên cùng một đứa trẻ cãi nhau.Thải Nhi muốn đi lấy đồ ăn nhưng kết giới chặn lại, không cách nào bước ra. Đổng Vân Nhu thử nếm một quả cầu băng về phía tường, nó vừa chạm vào thì bị bắn ngược lại. Mắt thấy sắp va chạm nàng liền lách người né tránh. Còn chưa kịp vui mừng, quả cầu băng đã đập thẳng vào đầu Nam Cung Huyền. Do đói, khả năng phản ứng trở nên chậm chạp, cô lãnh trọn, liền hoa hoa lệ lệ hôn mê. Mà một chiêu này đánh bậy đánh bạ lại khiến kết giới biến mất.Nam Cung Huyền từ trong mê man cảm nhận được có vị ngọt dịu lan toả nơi đầu lưỡi. Cô cố mở hai mắt, nhất trương gương mặt lạnh như băng hiện ra. Tái ngẩng đầu, là một khuôn mặt khác tràn đầy nhu hoà đang nhìn chính mình. Lại liếc mắt sang một bên, gương mặt lần này mang theo thật sâu tìm tòi. Cô đưa tay xoa nhẹ thái dương, ý đồ thanh tỉnh lại đầu óc còn chìm trong mơ hồ."Uy, ngươi có sao không ? Đừng nói là bị đập biến ngốc tử rồi nha !" Đổng Vân Nhu đẩy đẩy đầu cô, vô tình đụng tới vết sưng trán làm cô nhíu chặt mày. Biết mình là làm sai, nàng thu tay, triều Nam Cung Huyền tặng một ánh mắt vô tội. Nàng thật không dám mở miệng, lỡ đâu lại đem người bệnh tạc mao thật sự không tốt lắm.Nam Cung Huyền chậm rãi hoãn thần, não bộ lần nữa vận hành. Lúc này cảm giác đói đánh úp khiến cô biến đắc mơ hồ trở lại, ánh mắt cũng mất đi tiêu cự. Rồi cô nghe thấy ai đang gọi mình mở miệng, cơ thể tự động phản ứng theo. Chất lỏng ấm áp rót vào dạ dày nhượng cả người dễ chịu không thiếu, tay chân dần có khí lực, không còn bủn rủn. Có điều ăn uống no đủ, cô lại muốn ngủ, mơ mơ màng màng thật sự ngủ thiếp đi."Cung Huyền, mau dậy đi. Trời đã sáng rồi.""Ngô... Mười phút nữa." Cô cuộn chăn, lăn sát vào phía tường, thoả mãn ngủ tiếp.Thải Nhi bất đắc dĩ nhìn cô, nắm lấy góc chăn lôi kéo. Nhưng khí lực thua xa, tốn nửa ngày trời, nàng vẫn chẳng thể đem chăn xả xuống. Long Thanh Hàn lên coi thử, bắt gặp cảnh tượng này. Mặc kệ Thánh nữ làm gì, người trên giường vẫn ngủ lắm hương, hoàn toàn không có chút biểu hiện tỉnh giấc. Nàng suy nghĩ một chút, vẫn tiến lên ban Thánh nữ một tay. Dù sao kiếm sĩ quanh năm rèn luyện khí lực đương nhiên cao hơn nhiều so với Thánh nữ. Với được sự giúp đỡ của Long Thanh Hàn, Nam Cung Huyền cuối cùng không chịu nổi ép buộc, mở to mắt nhìn hai người. Long Thanh Hàn đã hiểu tại sao Nữ vương luôn mang suy nghĩ kì quái với Nam Cung Huyền. Bởi bộ dạng của cô lúc này quá mức đáng yêu, làm người ta nghĩ mang ra khi dễ. Bất quá, nó chỉ tồn tại trong chốc lát, đợi khi Nam Cung Huyền thanh tỉnh sẽ biến thành một người khác. Tuy nhìn qua vô hại nhưng khi bùng phát sức mạnh thật sự luôn để người e sợ.