Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 129: Ta...chỉ muốn ngươi...sống sót.!!

""Ta....."" Tình Tuyết sắc mặt đau khổ, bức rức, nàng khẽ nhìn Lâm Động đang nằm thở khò khè, sắc mặt trắng bệch, tóc đen cũng hóa tóc bạc, nàng đau lòng, nàng không chịu được.

""Đừng...không cần....."" Lâm Động tuy bất tỉnh do nghiền ép tiềm lực, tuy nhiên bản thân hắn vẫn giữ được ý thức, giống như một người thực vật vậy, không thể cử động nhưng vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, đây là di chứng tạm thời khi nghiền ép tiềm lực của bản thân, chỉ cần đồ ăn cùng y sư củng cố lại thân thể thì hắn sẽ tỉnh lại.

Lâm Động nghe Lập Hàn đưa ra điều kiện như vậy, trong lòng phẫn nộ vô cùng, hắn muốn phản kháng, hắn muốn đứng dậy nhưng lại không thể. 

Hắn không thể để cho nàng vì hắn mà hi sinh bản thân, mà Tình Tuyết là vị hôn thê của hắn, hắn không muốn nàng bị vấy bẩn, tuy nhiên lúc này hắn vô lực.

""Ta đồng ý...hi vọng ngươi giữ lời...!" Tình Tuyết nước mắt chảy dài, nàng ngồi xuống ôm lấy thân thể Lâm Động, nàng khóc nấc lên, nàng giơ bàn tay lạnh lẽo của mình vuốt ve khuôn mặt của Lâm Động, sau đó đưa môi thơm hôn một ngụm lên môi Lâm Động.

Sau đó nàng khẽ lau nước mắt, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định đi tới bên cạnh Lập Hàn, vẻ mặt nàng lúc này căng cứng như cương thi, tâm của nàng từ lúc đồng ý chuyện này liền đã chết, nàng chỉ có duy nhất mục đích sống chính là cứu Lâm Động.

""Ngoan lắm!"" Lập Hàn tà mị cười, giơ lên bàn tay của mình khẽ nâng nhẹ cằm của Tình Tuyết lên, sau đó lấy môi mình áp môi Tình Tuyết.

Tình Tuyết cũng không phản kháng, mặc hắn xâm chiếm môi thơm của mình.

""Haha..Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, tạm thời chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đã."" Lập Hàn cười to nói, đây là hắn cố ý nói to, Lập Hàn biết Lâm Động vẫn còn giữ ý thức thanh tỉnh, những gì Lập Hàn nói Lâm Động chắc chắn đã nghe được.

""Nghiệt súc...! Không...ngươi không thể làm thế..Tình Tuyết...!" Trong lòng Lâm Động âm thầm gào thét, hắn muốn điều khiển thân thể, hắn muốn đứng dậy, hắn muốn phản kháng, hắn muốn ngăn nàng lại, nhưng hắn không thể.

Lập Hàn nhấc tay ôm lấy Tình Tuyết vào lòng, bàn tay trái thì nắm lấy cổ áo Lâm Động lôi đi như lôi một con chó, sau một lát, Lập Hàn cũng đã đi vào một khu nhà nhỏ vắng vẻ.

Hắn tùy ý vứt lấy thân thể Lâm Động xuống đất như vứt một con chó, sau đó hắn dâm tà cười to, nghênh ngang ôm lấy Tình Tuyết đi vào phòng ngủ, sau một lát, tiếng cởi đồ, tiếng khóc thút thít của Tình Tuyết, tiếng "phạch" "phạch" vang lên, Lâm Động nghe vậy liền biết Tình Tuyết bị luân hãm, nội tâm hắn t liền trở nên tuyệt vọng.

""Không....!!!!!"" Lâm Động đau đớn gầm lên, giờ khắc này linh hồn hắn run rẩy kịch liệt, như muốn xé rách ra từng khúc, nội tâm hắn điên cuồng vặn vẹo, mà bên ngoài thân thể hắn vẫn không chút nào động tĩnh, tuy nhiên hai con mắt Lâm Động chảy ra hai hàng huyết lệ, lặng lẽ thấm ướt áo trắng trên người.

==~~~====

Dù có nhắm mắt lại mọi thứ vẫn hiện ra trước mắt...

Dù trăm ngàn năm có trôi qua.....

Tình yêu này vẫn không thể kết thúc...

Cả ngày nước mắt rơi không lý do...

Nếu nói rằng tình yêu khiến cho đôi ta đau khổ...

Thì có chăng vết thương đó sẽ quay lại lần nữa...?

Ta sẽ không để điều đó xảy ra...

Ngày ta "ra đi" như một cơn gió..

Khi ấy nàng sẽ ôm ta chứ?

Tựa như áng mây ôm lấy đỉnh núi, dù có gặp bao cách trở cũng có thể trở về bên nhau..

Xin nàng..đừng quên ta..!!

Hỡi tình yêu không thành và phải kết thúc từ kiếp trước...

Kiếp này tương phùng phải làm sao đây?

Dù ta có bị chôn vùi trong luân hồi, dù cho thân thể ta bị tan thành trăm ngàn mảnh..

Tình yêu ấy vẫn bất diệt tồn tại..

Cả ngày cứ lo sợ chúng ta phải chia lìa nhau..

Nếu nói rằng tình yêu khiến cho đôi ta đau khổ...

Thì có chăng vết thương đó sẽ quay lại lần nữa...?

Ta sẽ không để điều đó xảy ra...

=====~~~~====

Sau khi mây mưa xong, Lập Hàn lộ ra hai hàm răng nanh cắn nhẹ lên cổ Tình Tuyết, hắn hút nhẹ máu tươi trên cổ nàng, lúc này vẻ mặt Tình Tuyết trở nên đê mê, nàng ôm chặt đầu Lập Hàn rồi vùi mình vào sự sung sướng, sau đó Lập Hàn đứng dậy mặc quần áo vào, mà lúc này đây trên cổ Tình Tuyết lộ ra hai dấu răng nanh, sau đó nó bắt đầu biến thành một cái ấn ký màu đỏ.

Đây là Hấp Huyết ma Chúc Phúc.

Đạt được Hấp Huyết Ma Chúc Phúc, sinh linh sẽ vô điều kiện biến thành Hấp Huyết Ma, nắm giữ tất cả thuộc tính của một đầu Hấp Huyết Ma chân chính, tuy nhiên nạn nhân tự do hoàn toàn nắm trong tay Hấp Huyết ma, trở thành nô lệ của Hấp Huyết Ma.

Lúc này đây Chúc phúc lực lượng đang dần cải tạo lại thân thể của Tình Tuyết, nàng trở nên càng ngày càng kiều diễm và xinh đẹp, phần nhân tính huyết thống liền bị Hấp Huyết Ma huyết thống cắn nuốt thôn phệ, ngoài nắm giữ linh hồn của man tộc sinh linh, trên bản chất nàng chính là Ma Chủng một thành viên.

Sắc mặt Tình Tuyết lúc này lộ vẻ tuyệt vọng cùng thống khổ, sau khi hoàn thành chúc phúc, nàng nắm giữ lực lượng mạnh mẽ, nắm giữ sinh mệnh mãi mãi không già không bệnh không chết, tuy nhiên nàng cũng nhận ra tận sâu linh hồn nàng bị Lập Hàn giam cầm, nàng vĩnh viễn không thể thoát khỏi tay Lập Hàn, vĩnh viễn là nô lệ của hắn không hơn.

""Haha nhận ra rồi sao Tuyết Nhi, phải, ta không phải là man tộc, ta bản chất chính là Ma Chủng cao giai, ngươi bắt đầu từ bây giờ là nô lệ của ta đồng thời ngươi cũng là ma chủng, ta có thể bắt ngươi làm tất cả những gì ta muốn, thậm chí giết chết Lâm Động."" Lập Hàn tà dị cười, ánh mắt trêu tức nhìn Tình Tuyết, nói.

Phải biết rằng muốn Chúc phúc thì nạn nhân phải tự nguyện đồng ý, Lâm Động ngoài ý muốn tiêu hao tiềm lực tuy không nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng cùng nguyên bản kế hoạch ăn khớp với nhau, kết quả cũng giống nhau.

Nguyên bản kế hoạch chính là hắn sẽ khiến Lâm Động bị zombie cắn hoặc bị zombie kích thiuơng gần chết, sau đó hắn sẽ dùng tính mệnh Lâm Động đến uy hiếp khiến Tình Tuyết đi vào khuôn khổ, tuy nhiên Lâm Động lại ngoài ý muốn tự biên tự diễn tiêu hao tiềm lực cùng sinh mệnh lực cứu lấy Tình Tuyết, làm cho Lập Hàn không cần phải dụ dổ nhiều, Tình Tuyết tự động hãm vào.

Nghe Lập Hàn nói như vậy, sắc mặt Tình Tuyết lộ ra vẻ không thể tin, nàng sợ hãi lùi ra phía sau mấy bước, nhưng Lập Hàn lạnh nhạt nói:

""Lại đây!"" 

Thân thể Tình Tuyết đột nhiên vô thức chạy tới Lập Hàn trong khi bản thân nàng không hề muốn như thế.

""Ngươi là vật phẩm tư nhân của ta, muốn chạy? Không có cửa, ngươi cả đời vĩnh viễn sống dưới uy áp của ta!haha!"" Lập Hàn cuồng ngạo ôm lấy thân thể Tình Tuyết, phóng đãng cười to, không che dấu chút nào bá đạo cùng ôn nhu.

Lập Hàn ý định bắt Tình Tuyết tự tay kết thúc sinh mệnh của Lâm Động, tuy nhiên hắn nghĩ tới chủ ý gì đó, quyết định tạm thời lưu mạng chó của Lâm Động lại, sau này chắc chắn có ích.

""Đi thôi, nhanh chóng đến truyền tống trận, chậm thì sinh biến!"" Lập Hàn lạnh nhạt nói, quay người liền đi ra khỏi phòng, khi liếc qua Lâm Động nằm trên mặt đất, hai mắt chảy hai hàng huyết lệ, cả người thấm máu, khóe miệng Lập Hàn nhếch lên một tia khinh thường, bước chân đi qua đầu của Lâm Động rời đi.

Tình Tuyết mặc xong quần áo bước ra, thấy Lâm Động nằm bất động đó, nhưng hai mắt lại chảy ra máu, Tình Tuyết đau đớn, nàng biết Lâm Động có lẽ biết chuyện gì đã xảy ra rồi.

Tình Tuyết run rẩy nâng Lâm Động ngồi dậy, miệng xé tay áo của mình thành mảnh vải, sau đó bàn tay run run lau đi máu trên mắt Lâm Động, nàng thống khổ thì thào nói:

"Động ca, tha thứ cho ta, những gì Tuyết nhi làm chỉ là để khiến ngươi sống sót, chỉ cần ngươi sống sót, ta sẽ tự vận."" 

Sau đó Tình Tuyết mặc kệ Lâm Động có nghe hay không, nàng nâng lên thân thể Lâm Động đặt ra sau lưng mình, dùng tấm thân gầy gò cõng Lâm Động rời đi.

Do trở thành Hấp Huyết Ma nô bộc, Tình Tuyết lực lượng đã gần tiếp cận Ma Tốt cấp sơ kỳ, khỏe mạnh hơn nam tử trưởng thành rất nhiều, cho nên nàng cõng Lâm Động cũng không có gánh nặng thân thể cho lắm.