Trưa, Lý Duy cùng hai thực tập sinh còn lại đi xuống dưới lầu ăn cơm. Lúc ăn cơm, hai cô gái kia cứ mãi luyên thuyên không dứt về Alan. Rõ ràng khi sáng, Alan đã không phong độ tí nào nổi quạu trước mặt mấy cô, thế mà mấy cô gái này vẫn cho anh chàng này thật giỏi, thật tốt, thật đẹp trai mà chẳng thèm quan tâm an ủi Lý Duy lấy một câu. Lý Duy mệt mỏi thầm ai thán, bộ mấy người cuồng thần tượng luôn rồi sao? Vóc người đẹp trai cao ráo luôn chiếm ưu thế, khiến Alan có một lượng fan hâm mộ.

Ăn xong, hai cô gái muốn đi dạo loanh quanh dưới lầu, Lý Duy lại không có hứng thú nên về văn phòng trước. Vẫn chưa đến 1 giờ, hầu hết các đồng nghiệp đều ra ngoài ăn trưa chưa trở về. Lý Duy vẫn thấy cửa phòng làm việc của Alan vẫn đang đóng, bên trong truyền ra âm thanh ầm ĩ, giống như đang diễn ra một cuộc họp. Cuộc họp qua điện thoại này kéo dài cũng gần 2 tiếng rồi. Lý Duy tốt bụng nghĩ, không biết anh ta ăn cơm chưa nhỉ? Lại nữa, hừ, mình lo cho anh ta ăn hay chưa làm gì chứ!

Qua vài phút nữa, âm thanh bên trong vẫn chưa dứt, Alan đột nhiên mở cửa, một tay cầm lấy nắm cửa, tay còn lại bưng ly cà phê, nhô đầu nhìn ra bốn phía, thất Lý Duy, ra hiệu bảo cậu đi qua chỗ anh, nhỏ giọng nói: "Giúp tôi pha một ly cà phê." Nói xong đưa ly cho Lý Duy, đóng cửa lại, tiếp tục cuộc họp.

Lý Duy thầm tính toán: anh ta vẫn chưa nói 'làm ơn' và 'cảm ơn'. Cậu vào phòng bếp dành cho nhân viên, pha một ly cà phê nóng rồi trở ra.

Lý Duy đẩy cửa vào phòng Alan, Alan đang nói chuyện: "Điều khoản thứ 7 trong hợp đồng mua bán có vấn đề..." Lý Duy im lặng không lên tiếng, đặt ly cà phê lên bàn. Alan chỉ gật gật đầu, tiếp tục nói chuyện điện thoại. Lý Duy giúp anh đóng cửa lại, trở lại bàn làm việc của mình.

Một giờ hơn, Lily và các thư ký khác cũng quay trở về. Alan vẫn tiếp tục họp. Lý Duy nghe người khác hỏi Lily có mua thức ăn cho Alan hay không?

Lily hừ lạnh, chậm rãi nói: "Không, anh ta không chết đói đâu." Lúc sáng, cô không được phê chuẩn đơn xin nghỉ phép để đi du lịch một tuần, nên cô đang có 'xích mích' với chính ông chủ của cô.

Anh ta từng bảo rằng cuối tháng có hai hạng mục kết thúc nên sẽ rất bề bộn, trước hết nên tập trung làm việc. Lily cũng rất biết điều mà dời lại ngày nghỉ, nhưng không ngờ rằng Alan còn hùng hồn ngụy biện: " Nghỉ ngơi lâu giúp người ta thư giãn, sau này trở về thời gian làm việc sẽ chênh lệch hơn so với người khác. Cô theo tôi nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tiến bộ ở điểm này sao? Hơn nữa, đi du lịch vừa mệt vừa tốn tiền, dùng số tiền đó tiết kiệm còn tốt hơn, chồng cô sẽ không sớm chê bai cô."

Lily tức đến nỗi muốn cắn cho anh ta một phát. Anh ta đánh đồng ai cũng là cái máy cuồng công việc như anh ta ư?! Nhưng cô lại nén giận xuống, Alan cuối cùng cũng cho phép cô nghĩ phép vào đầu tháng 3, tính từ đầu cuối tuần, cho cô 5 ngày vui chơi. Cho nên, một ông chủ hà khắc bóc lột như vậy, cho anh ta chết đói luôn đi, hừ.!

Alan mà làm việc là sẽ quên luôn mọi thứ, chỉ khi nào có ai đó nhắc nhở, còn không thì anh ta chẳng nghĩ đến ăn cơm nữa. Không ai có thể đánh bại kỉ lục huy hoàng của anh, không ăn- không ngủ- không nghỉ mà làm việc liên tục 6 ngày đêm để hoàn thành hết công việc trong thời gian ngắn nhất. Khi ấy, anh điên cuồng làm việc đến nỗi dọa sợ Llily, thật sự sợ anh ta lao lực mà chết. Anh bận đến tối tăm mặt mày, Lily tốt bụng nhắc anh ăn cơm, anh ta còn nổi điên lên quát 'tại sao phải a9n cơm phiền phức như thế?' Bất quá trong phòng làm việc cũng thủ sẵn chocolate, khi đói bụng anh sẽ vô thức ăn mấy thứ này để bổ sung thêm năng lượng. Cho nên Lily dù nhắc nhở nhiều, vẫn không sợ anh ta sẽ chết do đói.

Lý Duy khó chịu nhất là phải nhịn đói, nghe người ta bảo Alan đến giờ còn chưa ăn cơm, trong lòng cảm thấy thương xót, làm ông chủ cũng không dễ mà.

Qua hơn nửa giờ, Alan mở cửa lần nữa, tay bưng ly cà phê, ngoắc ngoắc Lý Duy gọi cậu pha thêm ly cà phê. Lý Duy thân bất do kỷ mà nhận lấy cái ly, có chút khó chịu than thở: không phải thư ký của anh về rồi sao? vậy sao còn bảo tôi đi pha cà phê cho anh, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ sao đây? trông cứ như cậu đang hết mình nịnh hót ông chủ vậy. Thế là cậu chụp lấy Lily nói: "Lily, Alan muốn uống cà phê, chị đi pha cho anh ấy đi."

Lily nghiêng đầu nhìn cậu, khi nãy cô đã thấy Alan gọi Lý Duy. Cô cười cười nói: "Cậu đi đi, Alan ghét nhất là kêu người này làm việc mà đổ ngược lại cho người khác."

Câu này là đúng, Alan ghét nhất nhân viên trốn tránh công việc. Nhưng rõ ràng, Alan không thể nào đem công việc pha cà phê- công việc vốn của thư ký này giao lại cho cậu. Anh chỉ do quán tính mà tìm Lý Duy, căn bản không biết thư ký đã về. Lily tự nhiên nói thẳng, nhưng lại lấy lý lịch bản thân là người cũ, nên cố ý trên chọc thực tập sinh mới, làm cho người ta sợ.

Lý Duy không thể làm gì đành đi pha cà phê. Pha cà phê xong, cậu chần chừ vài giây, vẫn tốt bụng như thế, mở tủ lấy ra vài bọc bánh quy, đem lên với cà phê đặt trên bàn Alan. Alan thấy lạ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, vẻ mặt không hiểu gì tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Cuộc họp dài dòng chán nản qua điện thoại kéo dài mãi đến 3 giờ hơn, Lý Duy đắc ý, hôm nay lại làm thêm một việc thiện, nếu cậu không tốt bụng đem cho anh ta một ít bánh quy, Alan đã sớm đói bụng muốn chết rồi.

Alan cúp điện thoại, lập tức đứng dậy mở cửa, hấp tấp chạy ra ngoài, qua vài phút, quay lại với vẻ mặt thoải mái, vứa đi vừa cầm blackberry xem email. Hành động này dường như đã sớm trở thành thói quen của anh ta rồi.

Lát sau, anh tới chỗ Lý Duy, đem toàn bộ bánh quy khi nãy đặt trên bàn cậu, nói:"Cảm ơn, tôi không thích bánh quy. Cho cậu, đừng lãng phí nhé." Nói xong lại xoay người bỏ đi. 

Bị người khác lén lút xoi mói, Lý Duy xấu hổ đỏ mặt, một bên tự trách Alan không biết suy xét, mặt khác lại tự trách mình đa tình, lần nữa bị hạ thấp, nhớ đến việc khi sáng mình đã bị một lần rồi.

Tối hôm đó luật sư Thôi kéo cậu ở lại tăng ca, bận đến long trời lở đất, thẳng đến 9 giờ, thời gian ăn cơm còn không có. Đứa trẻ đáng thương này không chịu đói được đành phải vừa làm việc vừa lấy bánh quy trên bàn bị trả khi nãy ra gặm! Phải, gặm gặm. Âm thanh nhai bánh quy vang lên thật lớn, Alan đi ngang chịu không được nhìn cậu vài lần, tự nhiên hỏi: "Tăng ca? Chưa ăn cơm tối sao?"

Lý Duy nhét bánh quy đầy miệng, nghẹn đến mức không ra hơi, đỏ mặt nhẹ gật đầu.

Alan chau mày nói: "Bận mấy thì cũng phải ăn cơm trước, mang cái bụng đói làm việc, năng suất thấp, dễ phạm sai lầm." Ông chủ của cậu như người sắt không cần ăn cơm, nhưng cũng không quá nghiêm khắc đến nỗi bắt nhân viên cũng nhịn theo, chỉ cần không làm trễ nãi công việc là được, có thể làm một tấm gương sáng như anh cũng tốt. 

Lý Duy bó tay rồi, không biết Alan quan tâm cậu chưa ăn cơm hay là chỉ trích cậu nhịn đói làm việc, không năng suất.

Một lát sau, Alan mang hai hộp cơm tối, đưa một hộp cho Lý Duy nói: "Tranh thủ thời gian ăn đi, không được vừa ăn vừa làm nhìn máy tính gây lãng phí thời gian. Ăn xong làm việc tiếp, coi chừng giảm năng suất." Anh vẫn nhớ vụ việc khi sáng liên quan đến năng suất làm việc của thực tập sinh này.

Lý Duy được sủng mà kinh sợ, liên tục nói cảm ơn. Nhưng đến khi mở hộp cơm ra, cậu lại thấy rõ toàn là cơm thừa linh tinh bên trong, không biết nên vui hay nên giận nữa. Thật quá đáng, sao có thể cho người ta ăn loại cơm không rõ nguồn gốc này chứ? Nhưng mà Alan cũng cầm một hộp cơm giống như của cậu vào phòng. Lý Duy nhìn hộp cơm, chậm chạp không nhấc nổi đũa. 

Lily không biết từ nơi nào trở về, thấy vẻ mặt lờ đờ của cậu, 'phốc' một tiếng cười lớn vui vẻ giải thích; "Tôi còn tưởng Alan lấy hai hộp cơm cho anh ta, thì ra là cho cậu một hộp. Có thân chủ họp bên cạnh, đây là thức ăn còn dư lại. Cậu yên tâm đi, thức ăn của hai người đều chưa bị ai động tới đâu, do Alan vội vội vàng vàng gắp lung tung nên nhìn ra thành như vậy đó. Ha ha ha..." 

Lý Duy yên tâm rồi, ngượng ngùng cười cười, há miệng ăn một miếng thật lớn, nghĩ thầm Alan cũng là một người tốt. Đương nhiên, chỉ là đôi khi...Sau này, Lý Duy mới biết, trong công việc, Alan chỉ nhìn việc chứ không nhìn người, đối với nhân viên của mình mắng rất dữ dội, cũng che chở rất tốt, vậy nên mọi người vừa  yêu vừa hận anh.