Dạo gần đây, con người sắt đá chẳng chút lưu tình tên Alan lại mượn lý do bị bệnh để tranh thủ sự thông cảm của người khác. Nếu không phải Lý Duy lạnh nhạt với anh, anh cũng không cần làm cái chuyện mất mặt như thế. Anh âm thầm ghi tội Lý Duy vào sổ đen, đợi sau này tính luôn một thể.

Alan nhắm mắt nghỉ ngơi, điện thoại vang lên nhưng anh vẫn không mở mắt lấy điện thoại ra, là Denny. Có lẽ Denny đang ở Hồng Kông. Công việc đã kết thúc hơn 1 năm trước của họ đột nhiên có vấn đề. Hai công ty sáp nhập tạo thành một công ty mới. Chủ tịch Tề bên công ty A bảo chủ tịch Tần bên công ty B không tuân theo quy định, yêu cầu tách công ty. Lúc trước công ty A là thân chủ của Alan nên lần này chủ tịch Tề vẫn gọi Alan đến để giải quyết tranh chấp. Năm đó, sau khi công ty A và B sáp nhập đã thành lập một công ty mẹ ở Hồng Kông, Alan được mời đến công ty ở Hồng Kông để cùng họp với quản lý cao cấp là Ngụy Thiên, Denny cũng phải qua đó hỗ trợ. Hôm nay, người được ủy quyền của hai bên tranh chấp đến văn phòng Smith & Miller ở Hồng Kông, nhằm mục đích muốn tìm ra cách giải quyết phù hợp.

Alan ấn phím nghe: "Denny, chuyện gì vậy?"

Denny chậm rãi nói: "Cũng may hai bên đều có ý hòa giải. Tôi gọi cho cậu để nói tôi muốn rút khỏi vụ này."

Alan không quan tâm đến cổ họng đang đau, nhấn giọng: "Cái gì?" 

Denny vẫn trầm giọng: "Tôi đã lên giường với Ngụy Thiên."

Alan giận dữ: "F*ck! Tên chết tiệt cậu nghĩ gì trong đầu vậy?"

Denny tiếp tục không sợ hãi kể lại: "Hôm qua tôi tới gay bar, đụng phải một người rồi sau đó lên giường. Hôm sau họp ở văn phòng Hồng Kông tôi mới biết đó là Ngụy Thiên."

Alan từ chối: "Cậu không thể rút khỏi vụ này! Chuyện lên giường với luật sư trong công ty cũng không phải chuyện hiếm gì!"

Denny im lặng chốc lát, không thể không nói: "Vấn đề là Ngụy Thiên rất xấu, tôi không làm việc chung với anh ta được." Một tháng qua Denny bận việc, toàn bận nên không thể chơi bời, cũng rất lâu rồi không tìm bạn giường, rất đói khát. Nếu không thì một người có khiếu thẩm mỹ cao như Denny sẽ chẳng bao giờ lên giường với một người xấu như thế, bởi vì Denny chỉ yêu cái đẹp.

Alan châm chọc nói: "Cậu không làm việc cùng anh ta được, nhưng lên giường thì được?"

Denny đau buồn nói: "Quán rượu đèn mờ, tôi lại uống quá chén làm sao thấy rõ được. Sờ thằng nhỏ của anh ta thấy cũng được mới đi. Đến khách sạn mới nhìn rõ mặt mày anh ta, cứ nghĩ làm đại một lần thôi chẳng sao. Ai biết còn gặp lại."

Alan vừa bực mình vừa buồn cười, cứng rắn nói: "Không được, vụ này cậu phải theo! Trong tổ chỉ có cậu và tôi biết rõ vụ công ty AB nhất. Tôi sắp đi Mĩ. Không có cậu chỉ tổ phiền thêm cho tôi."

Denny thấy Alan không hề nhượng bộ, lo lắng nói: "Alan, trưa nay Ngụy Thiên còn có ý ám chỉ muốn cùng tôi nữa kìa. Nếu không phải Ngụy Thiên kia hỗ trợ vụ của cậu, tôi đã trở mặt với anh ta rồi. Tôi nghĩ cho cậu nhiều như thế, cậu cũng phải hiểu cho tôi. Tôi rất khó chịu cái bản mặt kia. Xin cậu đấy Alan." Denny vô cùng hiếm thấy liên tục nói "please!". Alan nghĩ Ngụy Thiên rốt cuộc xấu thế nào mà để cho Denny không chịu được.

Denny lải nhải cả buổi, cuối cùng Alan cũng nhượng bộ, anh hung dữ nói: "Được rồi! Cuối tuần tôi còn việc, chưa rảnh. Đầu tuần tôi sẽ nhận vụ này. Cậu ráng ở lại thêm 2 ngày, Denny! tôi cảnh cáo cậu, 2 ngày này cậu quản lý mông cậu cho tốt đấy!"

Alan vừa dứt lời, Lý Duy liền bưng nước vào, đúng lúc nghe được câu cuối của Alan, lập tức rùng mình, đơ người đứng tại chỗ cả buổi không nhúc nhích.

Alan vẫn như không có gì nhìn cậu, tiếp tục nói với Denny vài câu sau đó mới cúp điện thoại. Anh đưa tay tới trước mặt Lý Duy ý muốn uống nước, đợi cổ họng đỡ hơn rồi mới bình tĩnh nói với Lý Duy: "Không sai, Denny là gay."

Lý Duy không ngờ Alan nói thật, trợn mắt há hốc mồm nhìn anh. Với cậu mà nói, chuyện Denny là gay cũng không phải bí mật gì lớn, ngược lại cái câu "Quản lý mông cậu cho tốt" mới là vấn đề! Ai biết được người cao to cường tráng như Denny lại là thụ.

Alan chưa để cho Lý Duy thông não, lại nói thêm một câu: "Tôi cũng vậy." 

Lý Duy lại lần nữa kinh ngạc, há to mồm, cả buổi mới phun ra một câu: "Vậy hai người..."

Alan chán ghét phủ nhận: "Đương nhiên là không, tôi có thể yêu cái tên không tiết tháo chết tiệt kia sao?"

Lý Duy nghĩ: anh cũng giống người không biết tiết tháo vậy. Cậu nhỏ giọng nói: "Không phải hai người hay qua đêm với nhau lắm sao?"

Alan đã nghe qua lời đồn này, nói: "Denny thường tới nhà tôi chơi game suốt đêm. Tên khốn kia thích gây phiền phức cho tôi lắm."

Lý Duy bật cười. Alan nhìn cậu, đột nhiên nói: "Cậu cũng là gay?"

Lý Duy không phòng bị với câu này, lắp bắp nói: "Anh...sao anh biết?"

Alan cười đắc ý, nói: "Bây giờ đã biết."

Lý Duy khóc không ra nước mắt, im lặng hỏi trời xanh, hôm nay chẳng lẽ là ngày mọi người cùng nhau thừa nhận sao. Cậu hơi lo sợ nhìn Alan, bị ông chủ là gay cũng biết mình là gay, liệu có phải chuyện xấu không. Alan biết cậu lo lắng, nháy mắt cười nói: "Đừng lo, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu. Đây là bí mật giữa hai chúng ta." 

Hai người nhìn nhau một lát, mắt người này nhìn thấu trái tim người kia. Lý Duy có rất nhiều nghi vấn, 'Alan là gay, vậy sao còn quen nhiều bạn gái?' Nhưng cậu vẫn không hỏi, mình có quyền gì đi hỏi người ta chuyện này. Lý Duy quay đầu, nhẹ giọng nói: "Anh nghỉ ngơi chút đi." Alan trả lời được, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng khịt mũi và hít thở đều đều của Alan.

Lý Duy ngồi trên ghế cạnh giường, nhìn bên trong chai nước biển đang rơi xuống từng giọt. Không bao lâu, cậu nhịn không được, quay đầu sang nhìn Alan, ánh mắt chậm rãi phác họa lại gương mặt anh, từ cặp mày rậm đến hai hàng mi dày ngạo nghễ, rồi chuyển sang cái mũi thẳng tắp, lại tới đôi môi. Khuôn mặt tuy nhợt nhạt nhưng vẫn anh tuấn vô cùng. Đây là lần đầu tiên Lý Duy nhìn Alan gần như vậy, tim bang bang nhảy loạn, hai tai đỏ chót.

Sau đó cậu mới nhớ tới việc Alan giao, tranh thủ kiểm tra mail. Mới một lát mà đã rất nhiều email được gửi tới. Khó trách Alan bận như vậy, một ngày không biết làm bao nhiêu việc. Lý Duy nghiêm túc kiểm tra, cũng may không có email của Robert. Nếu có, cậu cũng không đành lòng gọi anh dậy. Tên này bị bệnh do mệt mỏi đó.

Tuy khó thở khiến giấc ngủ không ngon lắm, nhưng mấy ngày nay Alan chưa ngủ ngon như vậy. Lúc truyền nước biền, Lý Duy phải gọi anh dậy 2 lần. Anh vẫn giữ tỉnh táo xử lý công việc, gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó lại ngủ tiếp. Có người này bên cạnh khiến anh có cảm giác an tâm trước nay chưa từng có. Lúc mở mắt ra lần nữa đã qua 2 tiếng, nước biển đã truyền xong rất lâu. Lý Duy không nỡ gọi anh, im lặng ngồi đợi anh tỉnh dậy.

Thuốc rất nhanh có tác dụng, cộng thêm được nghỉ ngơi và tâm tình thoải mái, Alan cảm thấy bệnh đã bớt hơn phân nửa. Lâm Chính đến kiểm tra, muốn kê cho anh ít thuốc nhưng Alan nhất định không chịu uống, nói uống sẽ gây buồn ngủ, không thể tập trung. Anh cũng không muốn đến truyền nước biển nữa vì không có thời gian. Anh và Lâm Chính trừng nhau cả buổi, Lý Duy nhỏ nhẹ đề nghị: "Vậy ăn dầu sơn trà trị ho có được không?" Alan không dám nói không. Lâm Chính thích thú nhìn Alan, làm khẩu hình miệng 'thê nô' với Lý Duy. Alan trắng mắt liếc Lâm Chính, 'tôi đây là cam tâm tình nguyện, cậu đừng nhiều chuyện'. 

Lâm Chính mở toa, bảo y tá lấy thuốc, đang định mở miệng muốn giúp Alan, 'để Lý Duy đưa Alan về nghỉ ngơi'. Lúc này điện thoại Lý Duy vang lên, là luật sư Lưu từ công ty gọi tới. Hỏi Lý Duy đã xong việc bên ngoài chưa, có thể về tăng ca giúp hay không, vì trong tổ nhiều người bệnh, nhân lực không đủ. Lý Duy có chút khó xử nhìn Alan, Alan ra hiệu bảo không sao. Thế là Lý Duy trả lời tí nữa sẽ về. 

Ra khỏi phòng khám, Lý Duy đỡ Alan lên xe taxi, dặn dò anh phải nhớ uống thuốc, sau đó mới gọi một chiếc taxi khác về công ty. Lý Duy nhận được tin nhắn từ Alan, nói anh đã uống thuốc, dưới tin nhắn còn có một gương mặt không vui. Lý Duy nở nụ cười, trả lời 'good boy'. Cậu không thể không thừa nhận, cố gắng trước kia coi như xong, cảm giác mập mờ giữa hai người lại về rồi. Cậu muốn cứ thuận theo tự nhiên.

Cuối tháng 7 đầu tháng 8, Alan cũng hết việc, còn vì vụ kia mà bay sang Hồng Kông mấy lần, thường xuyên không ở công ty. Lão hồ ly Ngụy Thiên mấy lần quanh co muốn Denny tham gia vụ này, đều bị Alan đánh Thái cực quyền tránh né. Alan nói với Denny nhìn cũng được, không đẹp trai nhưng cũng chẳng xấu. Denny kích động phản bác: "Anh ta mà không xấu sao, mặt như mặt ngựa, một tên hư thân, gu thẩm mỹ kém, dáng người cực kỳ xấu!" Alan cười muốn tắt thở, Denny thẹn quá hóa giận, thề sẽ không bao giờ mang chuyện này kể cho một người bạn như anh nghe nữa.