Sáng, Lý Duy đứng chờ thang máy. Vừa bước vào đang định ấn số tầng, chợt nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc kêu lên "Chờ một chút!" Trong thang máy không có ai khác, Lý Duy có chút sợ sệt khi phải đứng trong thang máy cùng Alan, khó xử một-hai giây cuối cùng vẫn ấn nút mở cửa.

Cửa thang máy từ từ đóng lại...Lý Duy cảm thấy kỳ lạ, liền nhất nút thêm vài cái nữa. Cửa thang máy tiếp tục khép lại. Đúng lúc đó Alan thò tay vào ngăn lại, bị cửa thang máy kẹp cho một trận đau điếng. Anh hét thảm một tiếng "Shit!"

Lý Duy cúi đầu nhìn 'nguy rồi, ấn nhầm rồi, ấn nhầm nút đóng cửa mất rồi'. Cửa thang máy do bị kẹt nên lại mở ra, Alan nghiêm mặt kéo đống hành lý vào, vừa đúng lúc thấy Lý Duy giật mình rút tay khỏi nút ấn.

Alan vẻ mặt không thoải mái nhìn Lý Duy: "Cậu cố ý phải không?"

Lý Duy chập hai tay lên trước tỏ ý xin lỗi, miệng tươi cười: "Không phải tôi cố ý, là nhầm thôi, không cố ý đâu."

Alan nén giận, xoa xoa bàn tay trái bị đau, không nói gì nhìn Lý Duy. Lý Duy bị anh nhìn nên có chút sợ, mỉm cười hỏi: "Rất đau sao?"

"Cậu nói thử coi?" Alan khó chịu giơ bàn tay bị kẹp có chút sưng lên ngay trước mắt Lý Duy. 'Người đàn ông này, đôi mắt sao lại mở to giống như bị oan ức vậy chứ nhưng mà cũng có tí đáng yêu'. Lý Duy nín cười, cố gắng giữ dáng vẻ hối lỗi. Dường như thần kinh có vấn đề nên làm ra một hành động rất ngu ngơ, chụp lấy tay Alan, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của Alan, thổi thổi vài cái, vuốt vuốt nói: "Không đau, không đau nữa..."

Sau đó cả hai cứng người, Alan ngây người cúi đầu nhìn bàn tay đang bị Lý Duy cầm, nhất thời quên mất mình đang đau, cũng quên rút tay về. Lý Duy không phản ứng kịp, như bị rắn độc cắn mà vội vàng rút tay về, ngại ngùng nhìn người kia, không tự nhiên nhìn trái nhìn phải, đúng lúc thấy hành lí của Alan, cậu đánh sang chuyện khác nói: "Anh đi công tác sao?"

"Ừ."

"Ở đâu vậy?"

"Thượng Hải."

"Đi mấy ngày?"

"Hai ngày."

"À..." Thang máy đã đến nơi, cứu được Lý Duy đang ngây ngô không biết nên nói gì, cậu vội vàng chạy té khói đến bàn làm việc. Alan vuốt ve bàn tay của mình, chăm chú nhìn bé thỏ trắng chạy thục mạng, nở một nụ cười. Mới sáng mà tâm trạng đã tốt thế này rồi, thấy ai cũng vui tươi hớn hở, lúc ra ngoài còn vui vẻ vẫy vẫy tay nói 'bye bye' với mọi người, dọa vài người sợ muốn chết.

Alan vừa đi, văn phòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Dân chúng không ngại gì mà cười đùa linh tinh. "Chị Lily, Alan đi du lịch sao?"

"Không phải, đi công tác."

"Vậy sao trông anh ta vui quá vậy?" 

"Anh ta còn thích công tác hơn du lịch nữa!"

Lý Duy hiểu ra vấn đề, nhẹ nhàng thở dài, Bạo long đi rồi lỗ tai cũng được yên rồi, cư xử cũng không còn không tự nhiên nữa. Lí do tại sao tự nhiên bản thân mình lại làm chuyên điên khùng trước mặt anh ta, Lý Duy cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa.

Ngay buổi chiều hôm sau, Lily cầm một tấm thiệp sinh nhật thật to, bảo ngày mai là sinh nhật Alan, mọi người ai có ân báo ân - có oán báo oán, có thể viết linh tinh trêu đùa thỏa thích trên thiệp sinh nhật để 'chúc mừng' Alan. Mọi người đều hào hứng vẽ bậy lên tấm thiệp ấy.

"Chúc anh sớm kiếm được giai nhân, sớm sinh quý tử, sớm đi qua những ngày tháng bình thường!"

"Tên cuồng công việc thân mến, chúng tôi quyết định mang công việc tuần này giao hết cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ với đống tài liệu!!"

Đến khi tới tay Lý Duy, cậu đọc những câu nói trêu ghẹo, cảm thấy thật vui. Cậu cũng muốn viết một câu trêu chọc anh ta. Nghĩ tới nghĩ lui, lại nhớ đến một câu chuyện cười về một tay luật sư.

'Có một luật sư qua đời lúc 40 tuổi, khi anh ta lên thiên đường, đứng trước mặt Thánh Phêrô*, tay luật sư kia đã nói: "Tôi muốn kiện.". "Tôi không hút thuốc, không rượu chè, cũng tập thể thao thường xuyên, quan trọng nhất là tôi chỉ mới 40 tuổi, tôi không thể chết." Thế là Thánh Phêrô giở sổ ghi chép đáp: "Dựa vào bản ghi chép, ngươi tận 157 tuổi, còn cái này là thu phí ngươi một chút."

(*Thánh Phêrô: Người giữ chìa khóa cổng Thiên Đàng.)

Lý Duy cười ha ha viết lên thiệp: "Chúc anh sinh nhật lần thứ 135 vui vẻ!!" Viết xong cậu đắc ý trả thiệp lại cho Lily. Lily đọc xong dựng thẳng ngón cái lên.

Có người hỏi Lily: "Mai Alan về sao?"

"Theo lý thì là mai, dù anh ta không về thì trưa mai chúng ta vẫn quậy sinh nhật anh ta như thường. Tôi đã đặt chỗ rồi, cứ tha hồ mà ăn, Alan sẽ trả."

Thông thường cứ đến sinh nhật là Alan sẽ khao nhân viên một bữa. Ngoại trừ những cô gái mê mẩn hâm mộ Alan tặng quà riêng cho anh ta thì đại đa số các đồng nghiệp còn lại đều góp tiền mua quà chung.

"Năm nay tặng gì cho Alan?"

Lily đắc chí giơ tấm thiệp đang cầm trên tay nói: "Cái này."

Một đám nhân viên nữ nhao nhao lên: "Không được đâu, keo quá đi! Tặng quà nhỏ nhưng cũng phải có tấm lòng chứ. Dù gì mình cũng ăn chùa của Alan một bữa mà."

"Không cần, Alan không quan tâm quà là gì đâu. Mỗi lần anh ta lấy về, không vứt lung tung thì cũng cho người khác. Tặng cũng như không, cứ yên tâm đi."

Mặc dù Lily đã nói không cần chuẩn bị quà cho Alan nhưng các đồng nghiệp nữ vẫn ríu ra ríu rít bàn bạc nên tặng gì sẽ tốt hơn. Lý Duy đề nghị: "Tặng Alan một chậu cây nhỏ đi." 

Mọi người nhìn cậu một cách khó hiểu. Lý Duy cười tủm tỉm nói: "Tên tiếng Trung của Alan không phải là Lý Tiểu Minh sao? Tiểu Minh thêm thảo sẽ thành Tiểu Manh."

Mọi người cười phá lên, bảo cậu ngốc thật giỏi. Lý Duy nói bạn của cậu đã chia sẽ cho cậu vài mẩu chuyện cười, mà có một câu chuyện liên quan đến một người tên Tiểu Minh. Sau này Lý Duy lại vô tình biết được Alan có tên tiếng Trung là Tiểu Minh, làm cậu nhớ đến những câu chuyện cười về Tiểu Minh, cậu không nhịn được nên đem Alan thế vào vai nhân vật trong đó. Khiến câu chuyện cười càng thêm hài hước.

Mọi người bảo muốn đọc thử, Lý Duy liền gửi cho tất cả đồng nghiệp. Mọi người tranh thủ về chỗ ngồi mở email ra xem, cười thật vui vẻ. Lý Duy thấy tất cả mọi người đều cười nên cũng cười theo.

Đột nhiên Lily hét: "Aaaaaaa...." Quay sang nở một nụ cười xấu xa nhìn Lý Duy: "Tiểu ngốc, báo cho cậu biết một tin xấu. Hình như cậu cũng gửi cho cả Alan luôn rồi."

Lý Duy hốt hoảng, 'Không phải đâu, không xui xẻo như vậy đâu'. Cậu vội vàng hấp tấp mở email ra xem. Thật sự không biết sao mà tên Alan lại nằm trong danh sách đã gửi đi. Lý Duy ủ rũ, mặt đưa đám: "Xong rồi, xong rồi, chết chắc rồi..."

Cười trên nỗi đau của người khác cũng là thú vui tao nhã. Mọi người cười ha hả, thiếu điều muốn cười ra nước mắt. Thật không hổ danh là tiểu ngốc mà!

Lily tốt bụng nhắc nhở: "Có lẽ bây giờ Alan đang họp, chưa xem email đâu, cậu mau tranh thủ thời gian nhanh rút email về đi."

Lý Duy không biết làm sao để rút email về, Lily đến trước máy tính chỉ dạy cho cậu. Lúc Lý Duy luống cuống tay chân rút email về, Lily nhìn góc phải máy tính hiện lên thông báo có dòng chữ "From Alan Lee". Cô thông cảm vỗ vỗ vai Lý Duy, chỉ vào góc phải màn hình, vẻ mặt có chút hả hê nói: "Không kịp rồi, Alan trả lời cậu kìa."

Đại não Lý Duy lập tức hô to một tiếng "Xong đời!"