Một ngày nọ, trăng sáng sao thưa.

Là một buổi tối khá đẹp.

Như thường lệ, Nam Nhiễm mặc một bộ váy dài màu lam nhạt.

Đứng trước cửa kho.

Phía sau là một thông đạo thật dài, còn có một đám binh lính ngất xỉu đầy đất.

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng thì thầm: [ký chủ, cô làm như vậy không phải là trộm. Cô là đang cướp bóc.]

Có tên trộm nào không hề kiêng nể gì, cứ trực tiếp đem người ta đánh đến nửa chết nửa sống không?"

Hiện tại, Nam Nhiễm đang vô cùng vui vẻ.

Nào có tâm tình quản hệ thống kêu la cái gì?

"Ừ."

Cô thuận miệng trả lời.

Rồi, duỗi tay.

Trực tiếp chặt đứt tầng tầng dây xích cột vòng quanh cửa.

Sau đó, đẩy cửa kho ra.

Khác với thông đạo dài tối tăm ngoài kia.

Bên trong cái kho này chất đầy dạ minh châu.

Ánh sáng của dạ minh châu chiếu sáng mọi ngóc ngách trong kho.

Mà ngoại trừ dạ minh châu thì trong kho còn có các loại kim cương, vàng bạc châu báu khác nhau, được dạ minh châu chiếu rọi mà lấp la lấp lánh.

Thời điểm tầm mắt của Nam Nhiễm dừng trên những viên dạ minh châu kia, khóe môi vô thức cong lên, ý cười trên mặt càng lúc càng đậm.

Trong đáy mắt hiện lên cảm xúc khó hiểu, hẳn là... hưng phấn? Hay là thú vị?

Cô bước lại gần.

Ngồi xổm xuống vài giây rồi trực tiếp ngồi bệt ra đất.

Trước mặt Nam Nhiễm lúc này là một đống dạ minh châu sáng lấp lánh.

Mái tóc dài xoăn rũ xuống.

Che khuất biểu tình trên mặt Nam Nhiễm.

Tiểu Hắc Long nhìn một màn này, vô cùng khó hiểu.

Ký chủ đang muốn làm gì vậy?

Còn có cả nghi thức trộm dạ minh châu nữa hả?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu.

Tiểu Hắc Long liền thấy ký chủ cầm một viên dạ minh châu đặt vào váy của mình.

"Một viên."

Sau đó, cứ thêm một viên, rồi một viên.

"Hai viên."

"Ba viên."

...

"385 viên."

Thời gian một nén nhang(*) trôi qua.

(*) Một nén nhang: là thời gian đốt 1 cây nhang trong điều kiện không để ngoài trời. Ngày xưa không có đồng hồ nên tính thời gian theo cách này. Thời gian một nén nhang rơi vào tầm khoảng 15 phút.

Nam Nhiễm vẫn bày ra tư thế vô cùng nghiêm túc, ngồi đếm số.

Mải mê đến nỗi bước vào cảnh giới quên cả mình là ai.

Đầu của Tiểu Hắc Long lập tức giăng đầy hắc tuyến.

Hơn nửa đêm, ký chủ xông vào bảo khố của nhà người ta.

Không phải để trộm đồ.

Mà để tới đếm thử có bao nhiêu viên dạ minh châu?

Đây là loại sở thích gì thế?

Lúc Nam Nhiễm đếm tới viên dạ minh châu thứ 394.

Chính là thời điểm kết thúc công trình đếm dạ minh châu có trong kho.

Tiểu Hắc Long lại nhịn không được, hỏi: [ký chủ, cô đang làm gì thế?]

Nhưng Nam Nhiễm lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Cũng không biết là đang trả lời hệ thống hay đang tự lầu bầu với bản thân.

"Ta có chút không hiểu nổi dạ minh châu trong bảo khố."

Tiểu Hắc Long không hiểu: [Hả?]

Nam Nhiễm líu lưỡi, rồi đột nhiên lao thẳng vào đống dạ minh châu trước mặt.

"Vì sao cái tên vương tử này lại có ít dạ minh châu như vậy? Không chăm chỉ chút nào."

Tiểu Hắc Long: [... ký chủ cảm thấy hắn cần xin lỗi cô, đúng không?]

Nam Nhiễm nghe lời này, thản nhiên gật đầu.

"Một đồ vật tốt như dạ minh châu thì cần phải lắp đầy cả một kho."

Tiểu Hắc Long trầm mặc.

Mỗi lần Nam Nhiễm nói chuyện với Tiểu Hắc Long.

Đều nên dùng ý thức để giao lưu.

Nhưng hôm nay lại bất tri bất giác, nói thành tiếng.

Lúc này, có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Tránh ra."

Giọng nói kia không hề mang theo tia dao động.

Nam Nhiễm ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.

Vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ.

Đôi môi đỏ khẽ cong, mỉm cười: "À, thì ra dạ minh châu lại biến thành người."

Cho dù đã gặp qua một lần.

Nhưng cảm giác hưng phấn vẫn giống như ban đầu.

Người đàn ông kia vẫn mặc một bộ y phục màu đen tuyền như trước.

Hai con mắt phượng khẽ nheo lại.

Quanh thân tản ra hơi thở cường đại.

Không biết tại sao.

Nam Nhiễm lại cảm thấy lần này ánh sáng quanh dạ minh châu mạng hơn hôm bữa một chút.

Cô cân nhắc một tí.

Rồi tùy tiện cầm đại một viên dạ minh châu nhỏ nhắn ở bên cạnh lên.

Như suy nghĩ gì đó.

"Dạ minh châu cũng có thể hấp thụ lẫn nhau?"

Kết quả, vừa dứt lời.

[Răng rắc, răng rắc.]

Dạ minh châu trên tay cô bỗng nhiên xuất hiện dấu vết rạn nứt.

Sau đó, vỡ làm hai nửa.