Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân vẫn giãy dụa một chỗ, tiếng kêu gào cực kỳ thảm thiết.

Mục Ly mặc dù mệt mỏi cực kỳ, tấm phù truyền âm vì ướt đẫm mồ hôi của cậu nên đã được cất đi, cậu có chút bất ngờ nói: “Đệ cũng không ngờ lại có hiệu quả thế luôn.”

Hàn Vân không tò mò vì sao Mục Ly lại có thể gây thương tích lớn như vậy cho nó, hắn chỉ thắc mắc liệu bản thân không có tưởng năng mà tiếp cận Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân thì có bị thiêu đốt hay không.

Mục Ly lắng nghe câu hỏi của Hàn Vân, cười đáp: “Để đệ làm, huynh không có đủ tưởng năng, tiếp cận lửa của đệ sẽ không hay.”

Hàn Vân gật đầu, bày tỏ đồng ý, có thể hắn vẫn nghi ngờ.

Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân là bán bộ dung tưởng, làm sao có thể bị sơ tưởng cấp ba dễ dàng tổn thương như vậy? Chỉ là tiếng kêu gào của nó quá chân thật, Hàn Vân cũng không nghĩ ra được lời giải thích thỏa đáng, hắn chỉ đơn giản giải thích vì sao khi quái vật bị hắn chém vào mắt thì lại càng phải cẩn thận.

“Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân không đơn giản chỉ dựa vào mắt nhìn đường, các giác quan của nó cực kỳ nhạy bén, sau khi mù lại càng nhạy.

Làm nó mù hẳn chỉ vì ức chế khả năng hồi phục tưởng năng của nó.” Hàn Vân nói, “Cần thận khi tiếp cận nó.”

“Đệ cẩn thận lắm, sư huynh yên tâm.” Mục Ly đáp lại, nhanh chóng đi đến.

Cậu bảo rồi, bọn hắn kiểu gì cũng chiến thắng, bán bộ dung tưởng cũng chỉ có thế thôi.

Mục Ly dù mệt mỏi toàn thân, nhưng vẫn nóng lòng kết thúc sinh mệnh của Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, để chuyện này kết thúc.

Bỗng, từ trong một mắt trận, một tiếng cười lanh lảnh như chuông ngân truyền đến tai Hàn Vân, khiến hắn nhíu mày xoay người lại nhìn.

Hiever Hogresis chăm chú nhìn bọn họ chiến đấu từ nãy giờ, lúc này lại bật cười, chú ý đến ánh mắt Hàn Vân, nàng lên tiếng, làm bộ không để ý lắm: “Các ngươi thật ngu xuẩn.”

Hàn Vân nhíu mày càng chặt, hắn nghĩ thông suốt một chuyện, lập tức xoay người, hô lớn: “Tránh ra!”

Chỉ là đã không kịp, Mục Ly đã đi đến cạnh con vật lớn nằm lăn lộn một chỗ, quyền sáo nâng lên cao, mạnh mẽ đấm xuống đầu quái vật.

Tiếng gió xé quanh quẩn bên tai, Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đột nhiên nhếch mép môi, điệu cười đặc biệt nhân hóa.

Hàn Vân giật mình, trong thoáng chốc trong đầu chỉ toàn hình ảnh con quái vật cười.

— QUẢNG CÁO —

Nó, đang cười nhạo sao?

Cảm giác bất ổn lan tràn toàn thân, Hàn Vân đã không kịp lao đến, chỉ đành trông mắt nhìn Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân ngừng lăn lộn một chỗ, dù lửa vẫn cháy trên thân lại như không có chuyện gì lăn sang một bên, nhẹ nhõm tránh được một quyền của Mục Ly, lại thoắt cái đã đứng dậy, dưới cái nhìn đầy kinh ngạc của Mục Ly, một trảo đâm xuyên qua bụng dưới của cậu.

Một chuỗi hành động liên tiếp bất chợt xảy ra khiến cả hai người không kịp phản ứng, đến khi màu máu đỏ tươi nhuộm sàn nhà, Hàn Vân mới phản ứng lại.

Lửa giận ngút trời sản sinh trong tâm trí hắn, muốn thiêu đốt hết thảy lý trí, lửa bi thương cháy rực.

Ruvoler Hogresis vui vẻ cười to, cảm thấy cảm giác được báo thù cũng quá tuyệt, Hiever Hogresis không cười suồng sã như thế, nhưng khóe miệng nàng nhấc cao cũng cho thấy tâm tình nàng đặc biệt tốt.

Nàng nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh băng ngàn năm không đổi của Hàn Vân lúc này lại xuất hiện cảm xúc bi thống, trong lòng vô cùng sảng khoái.

“Ngươi cuối cùng cũng biết cảm giác mất đi người thân là như thế nào.” Hiever Hogresis nhẹ giọng nói, trong giọng nàng dường như có chứa mật ong, giờ phút này lại tỏa ra sự ngọt ngào thấm đến tận ruột gan, ấy vậy mà trong mật ngọt ấy lại hàm chứa bi thương vô tận.

Trên khuôn mặt Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân nở lên một nụ cười vô cùng rõ ràng, nó vui vẻ tựa như trẻ con trả thù được kẻ bắt nạt mình mà lắc mình vài cái.

Nó lôi xác Mục Ly ra, cầm chặt trên tay, xác Mục Ly đung đưa qua lại theo điệu mừng reo hò của con quái vật.

Chỉ là nụ cười của mỗi kẻ mới sinh ra cảm giác thắng cuộc chưa duy trì được bao lâu thì cứng lại.

Mục Ly vô hồn trên tay của Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân dần trở nên nhạt nhòa, cuối cùng biến mất, ngay cả máu trên sàn cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Trong sự sững sờ của nhiều người cả vật, Mục Ly từ sau lưng Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân nhanh nhẹn xuất hiện, cậu nhảy lên ngang tầm nhìn con quái vật, dồn hết sức vào quyền sáo, đấm mạnh vào đầu Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân.

Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân không phòng bị bị hai quyền đấm vào người, thân hình không ổn định lại tựa như diều đứt dây, nó bị đấm cho vẹo thân, bay vèo ra ngoài, đâm sầm vào bức tường, tường ngay lập tức đổ vỡ, gạch bê tông đổ ầm ầm lên người con quái vật, bụi khói tung bay mờ mịt.

Mục Ly lần này thì quá sức rồi, cậu thõng hai tay, để hai tay vẫn còn bọc quyền sáo đung đưa, bản thân thì gập mình thở dốc.

Trong lòng Hàn Vân chấn động, đến cả chị em nhà Hogresis cũng không ngờ đến kẻ đã chết nay lại đứng đấy, còn tiếp tục gây ra thương tích cho quái vật.

Ruvolor Hogresis bật dậy, nhìn chòng chọc Mục Ly, nghiến răng ken két: “Không thể nào…” — QUẢNG CÁO —

Còn Hiever Hogresis lại không có phản ứng nào quá khích, nàng ta ngồi im, nhắm mắt thở dài, cái thở dài mang theo sự thất vọng rõ ràng.

Lửa giận hay lửa gì trong tâm trí Hàn Vân nháy mắt diệt sạch, hắn vội bước đến cạnh Mục Ly, thấy được một tấm phù sắp đốt hết bên hông cậu thì liền hiểu.

Mục Ly để ý tới Hàn Vân bước đến, cậu toe toét cười: “Không ngờ đúng không? May là đệ có Ảo giác phù mà sư bá lén cho, nếu không có lẽ đệ cũng không có gan đến gần nó.”

Hàn Vân hỏi: “Đệ nhận ra khác thường rồi?”

Mục Ly gật đầu.

Đừng nhìn cậu không thông minh lắm mà khinh thường, não cậu chỉ hoạt động hết sức trong chiến đấu mà thôi, không phải không hoạt động.

Cậu lại hơi phàn nàn nói: “Các sư bá cũng thật là ích kỷ, giao cho huynh rõ nhiều phù chú, đến phiên đệ lại chỉ co một tấm Ảo giác phù, mà con quái vật tuy cảnh giới cao nhưng trí thông minh khá thấp mà đệ mới lừa được nó.”

Hàn Vân nhàn nhạt gật đầu.

Mục Ly lại càng vui vẻ: “Đến huynh cũng tán đồng ý kiến ta, xem ra khi nào trở về đệ phải khiếu nại nhiều hơn.”

Về vấn đề khiếu nại trưởng bối trong tông môn, Hàn Vân từ chối đưa ra ý kiến, hắn hỏi: “Còn bao tấm Hồi Thể phù?”

Mục Ly thành thật trả lời: “Hai tấm.”

“Đưa cho huynh một tấm.” Sau khi nhận Hồi Thể phù từ Mục Ly, hắn lời ít ý nhiều nói: “Dùng nốt đi.”

Theo lời Hàn Vân, Mục Ly ngoan ngoãn dùng Hồi Thể phù, tức thì cậu cảm thấy toàn thân lại tràn trề sức sống, cảm giác mệt nhọc toàn bộ mất hết, chỉ là tưởng năng gần cạn kiệt khiến tinh thần cậu vẫn không dễ chịu cho lắm.

Dưới đống đổ nát ở không xa lại có dị động, móng vuốt sắc nhọn của Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân xuyên qua từng mảnh vụn của bức tường, nó chống mình dậy, tiếng gầm gừ biểu thị bản thân nó cực kỳ không vui, thậm chí là tức giận.

Nhìn phần eo cùng đầu con quái vật đang cấp tốc hồi phục, Mục Ly bực mình.

Hóa ra công cậu gây thương tổn từ đầu đến cuối đều nhanh chóng bị xóa bỏ như vậy đấy.

— QUẢNG CÁO —

Hàn Vân thấy cậu không vui, nhẹ cười: “Không sợ sao?”

Mục Ly nghe thấy tiếng cười, nghe bao lần cũng không khỏi hoảng hốt một chút, cậu hơi mê mang: “Ừ nhỉ, sao mình không sợ nhỉ??”

Hàn Vân lắc đầu, thằng nhóc này chỉ cần hỏi vấn đề không liên quan tới chiến đấu là lại như đứa trẻ năm tuổi, năng động mà lười suy nghĩ.

Không ai có thể trả lời câu hỏi của Mục Ly, Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đã xông thẳng đến chỗ hai người, Hàn Vân nghiêm mặt nói nhanh: “Nó đang dần trở nên thông minh hơn, cẩn thận.”

Theo những gì hắn biết về Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, việc thông minh lên là chưa hề xảy ra, cả việc có biểu cảm nhân hóa như vậy…

Hàn Vân liếc mắt nhìn hai chị em Hogresis, thầm nói ‘Hoa Hồng học phái lại có mưu đồ gì đây…’

Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân xông đến, hai người có kinh nghiệm lại tách rời ra hai phía, tốc độ rất nhanh, không để quái vật có thời gian mà lựa chọn.

Mục Ly chạy sang mạn trái hông Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, tay vung thành quyền, đập mạnh vào phần bụng con quái vật, Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân bị ăn thiệt mấy lần từ tên loài người này, thân thể lập tức có phản ứng, nghiêng hẳn sang một bên, tay vung móng vuốt lại hụt.

Hàn Vân chạy sang bên kia Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, lại thấy nó phân tâm, lập tức vung kiếm chém vào bụng, thanh kiếm được Hàn Vân dùng số ít tưởng năng còn lại gia trì, cái lạnh sắc bén cực kỳ đâm vào làn da quái vật, lại chỉ làm rách da của nó một chút.

Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân không tóm được Mục Ly, giận dữ vung vuốt sang, Hàn Vân nhảy bật ra đăng sau, giơ kiếm đỡ đòn.

Móng vuốt sắc bén va chạm mạnh với thanh kiếm trắng bạc, phát ra âm thanh ken két như cưa vào màng nhĩ, cuối cùng lực va chạm khiến Hàn Vân bị đẩy ra xa.

Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân thoắt cái biến mất, tốc độ kinh người, thoáng cái lại hiện ra sau lưng Mục Ly, cái đuôi vung ra, quất mạnh vào lưng cậu.

Mục Ly không kịp ngăn cản đã ăn trọn một cái quất, thân hình bay ra, ngã xuống không xa Hàn Vân..