Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân không đâm được tên nhân loại đáng ghét, nó lấy hai tay ôm lấy phần mặt đang bốc mùi khét lẹt, bắt đầu gầm lên một cách thống khổ.

Hàn Vân áp sát tường, chờ đợi Mục Ly.

Mục Ly nghe theo lời Hàn Vân dựa vào vách tường trái mà đi, lại nhìn thấy bóng lưng của hắn.

Xác định Mục Ly ngay sau mình, Hàn Vân bật hết tốc lực phi về phía trước, tất nhiên là hắn vẫn khống chế tốc độ vừa phải để Mục Ly có thể bắt kịp.

Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân bị thương, sương mù cũng mỏng đi đáng kể, đã có thể lờ mờ nhìn ra phía cuối hành lang dài và rộng.

“Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân có khả năng tái sinh rất mạnh, chúng ta phải nhanh hành động trước khi nó kịp hồi phục hai mắt.” Hàn Vân lên tiếng.

Mục Ly nghe vậy, cũng không hạ cảnh giác, liên tục ngó ngang quan sát, cậu rất sợ sẽ có thứ gì đó từ đằng sau chui ra.

“Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân mặc dù là sinh vật có trí khôn thấp, nhưng một khi đã ăn thiệt thì nó sẽ càng cẩn thận, càng hung tàn.” Hàn Vân nói.

Khi Hàn Vân nói, tiếng gầm trầm thấp của con quái vật đã biến mất, làn sương ngày càng dày đặt trở lại, mà hai người mới chỉ đi được ba phần năm hành lang, cách căn phòng bảo tàng cũ chỉ một khoảng cách.

“Nó đến đấy.” Hàn Vân nghiêm giọng.

Tốc độ di chuyển của cả hai dần chậm lại, cuối cùng trở thành đi bộ, Hàn Vân úp lưng vào lưng Mục Ly, đổi vị trí quay mặt đi lùi, còn Mục Ly tiến về phía trước.

Dòng chảy kỳ quái của sương mù trở nên chậm chạp, cuối cùng đứng yên hoàn toàn, từng dòng sương mù kết đan lại với nhau thành từng cái võng sương, lẳng lặng đứng im như chờ lệnh.

Mục Ly nhìn thấy cảnh lạ này từ khi sương mù xuất hiện, nhưng cậu vẫn không có suy nghĩ sâu xa quá, giờ đây từ những dòng sương mù này cậu lại cảm thấy bất an.

Hàn Vân luôn luôn chú ý tới từng chi tiết xung quanh, cũng quan sát dòng sương kỳ lạ này.

Hắn lên tiếng: “Cẩn thận dòng sương.”

— QUẢNG CÁO —

Đúng lúc đó, từng dòng sương bỗng có dị động.

Bọn nó dường như có ý thức, từng dòng sương lộ ra đầu dòng to nhọn như mũi khoan, có khoảng chừng mười mấy dòng, tất cả lấy hai người làm mục tiêu, chĩa về hướng bọn họ.

“Nhớ chú ý đến cả con Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân.” Hàn Vân vừa dứt lời, từng dòng sương vô cùng hung mãnh đâm đến, linh hoạt vô cùng.

Hàn Vân liên tục vung kiếm, khí thế mạnh mẽ, từng cái vung đều bộc lộ ra sức mạnh kinh người, chém bay từng đầu dòng sương có ý đồ tiếp cận, mỗi đầu dòng sông khi bị kiếm của hắn chạm vào đều dần dần trở nên chậm chạp, từng lớp băng dần phủ lên đầu dòng sương.

Mục Ly lại chật vật hơn, có vẻ như cú đấm của cậu vào điểm yếu nhất của con quái vật khiến nó đã ghi thù cậu, hơn chục đầu dòng sương thì có đến quá nửa là nhắm vào cậu.

Mục Ly liên tục vung quyền, quyền sao của cậu lại rực cháy, lửa nóng bức người, nóng đến đầu dòng sương ngày càng lỏng lẻo, có dấu hiệu bị tan rã dưới sức nóng.

Chỉ là tốc độ đầu dòng sương lại nhanh hơn tốc độ của cậu một chút, trong vài lúc sơ suất cậu đã bị đầu dòng sương đâm cho vài lần, may sau lưng cậu là một kẻ được gọi là thiên tài ở tông môn có sức quan sát kinh người, cũng nhờ hắn đưa đẩy thân mình đúng lúc và kịp thông báo mà cậu chỉ bị đầu dòng sương sượt qua chân tay, trông chật vật lắm.

Giờ thì Mục Ly mới hiểu sao Hàn vân lại không cho cậu mở miệng hay hít thở thông thường, ra là lo lắng Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân có thể điều khiển sương mù gây thương tổn cho cả hai từ bên trong.

Một lạnh như băng, một rực rỡ như lửa, hai kẻ khác biệt về tính cách, khác biệt về cả năng lực và phong cách chiến đấu ấy vậy mà đang giao phó sau lưng của mình cho đối phương, kề vai sát cánh vượt qua hiểm nguy.

Vì phải chiến đấu áp lưng, lại phải đề phòng con quái vật còn đang ẩn sau màn sương nên những gì hai người có thể thi triển cũng như động tác nhận giới hạn rất lớn, vì thế cũng mất một lát cả hai mới có thể xử lý hết những đầu dòng sương.

Hàn Vân trước tiên xử lý xong số ‘địch thủ’ của mình, hắn quay ra hỗ trợ Mục Ly xử lý số không nhiều còn lại.

Mục Ly có thêm Hàn Vân hỗ trợ thì áp lực cũng giảm đi rất nhiều, chẳng mấy chốc đã đánh tan các đầu dòng sương.

Hai người trở lại tư thế áp sát lưng, vẫn không nghỉ ngơi một phút giây tiếp tục tiến về phía trước.

Suốt quãng đường ngắn sau đó, cả hai không còn gặp lại tấn công của Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, dường như quái vật đang nghỉ lấy sức sau một lần thao túng vân vụ, Hàn Vân lại cảm thấy nó giống như đang theo dõi hai người bọn họ, ý định tìm cơ hội bọn họ lơ là mất cảnh giác mà tấn công bất ngờ.

Cứ như vậy tiến lên phía trước, cả hai cuối cùng cũng tìm thấy được căn phòng bảo tàng trước đó bọ họ đánh nhau cùng chị em nhà Hogresis.

— QUẢNG CÁO —

Cánh cửa đã bị Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đá bay từ trước, rách nát nằm trên vết nứt trên tường đối diện, từ đó có thể nhìn ra lực lượng trên chân Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân lớn tới mức nào.

Mục Ly nhìn thảm trạng của cánh cửa , không khỏi rùng mình một cái, thầm cảm thấy bản thân thật may mắn khi không bị con quái vật tóm được.

Hàn Vân tuy quan tâm tới các thông tin về Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, bởi đó là một cách để sống sót, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều như Mục Ly, bây giờ thứ hắn quan tâm là hai chị em trong phòng kia kìa.

Hàn Vân bước vào trong phòng, lại lần nữa nhìn thấy hai trận đồ liên kết với nhau kia rực sáng trong làn sương mù.

Và hai chị em nhà Hogresis vẫn ngồi đó, yên vị trong vòng tròn phần riêng mình nghỉ ngơi lấy sức.

Chỉ là trên mái tóc hai người đã lấm tấm tóc bạc, trong đó mái tóc của Hiever Hogresis đã trắng bạc gần một nửa.

Hàn Vân tiến vào, Mục Ly theo sát sau, cậu cũng nhìn thấy hai chị em kia đã bạc đầu, không khỏi kinh ngạc: “Hai chị em họ bị làm sao đây?”

Hàn Vân hừ một tiếng: “Đây là cái giá phải trả cho việc sử dụng trận pháp cổ.”

Mục Ly “Ồ” một tiếng, hóa ra trận pháp cổ còn đòi mạng.

Nói xong, hai người kề sát nhau đi đến trước tâm trận.

Nhóm Hàn Vân thấy được hai chị em, hai chị em nhà Hogresis cũng thấy được bọn họ đi vào.

Ruvoler Hogresis thấy họ liền hừ lạnh một tiếng, sát ý trong mắt nồng đậm nhìn hai kẻ đầu têu đẩy họ vào nông nỗi này.

Hiever Hogresis vẫn là đại mỹ nữ có dung mạo tuyệt sắc, nàng ta thờ ơ nhìn hai người đi vào, trong mắt vẫn còn sự mỏi mệt.

Hàn Vân lấy ra một tấm Dẫn Âm phù rồi bấu ngón tay vào nó, tờ phù lập tức bay lên, bay đến trước mặt Hiever Hogresis.

Hắn không quanh co lòng vòng, trực tiếp vào chủ đề: “Giải trừ trận pháp.” Âm thanh truyền qua Dẫn Âm phù, rõ ràng mạch lạc.

Hiever Hogresis vẫn thờ ơ, chỉ là người em đã sớm không nhịn nổi mà bùng nổ, nàng hét: “Chính các ngươi đẩy chúng ta vào đường này, vậy mà ngươi nói giải trừ là giải trừ sao?”

Hàn Vân nhíu mày, hắn không đáp lại lời Ruvoler Hogresis.

Mục Ly lại bị khả năng đổi trắng thay đen của cô làm cho giật mình, cũng không nhịn được dẫn âm vào Dẫn Âm phù, nói lại: “Chúng ta vốn không oán không cừu, là các ngươi muốn chặn đường chúng ta, rõ là có thể rời đi nhưng lại cố ý ở lại khởi động trận pháp.

Đây là các ngươi tự nguyện!” — QUẢNG CÁO —

Hàn Vân nghe lời này của Mục Ly, cũng không cản lại.

Chỉ là từ khi nghe cậu nhắc tới oán cừu, hắn lại nhíu mày sâu hơn nữa.

Hiever Hogresis lúc này lại bật cười, nàng lên tiếng: “Hàn Vân, ngươi có biết, khi nghe tin các ngươi sẽ tham gia lần hành động này, ta đã tự nguyện đến đây, ngươi có biết là tại sao không?”

Hàn Vân không trả lời, cũng không phản ứng.

Hiever Hogresis đã đoán được phản ứng của hắn, nàng thê lương cười: “Ta từ khi sinh ra đến giờ chỉ có ba người thân, ta coi họ như là mạng sống, và ngươi lại nhẫn tâm lấy đi một người ta yêu thương nhất!”

Hàn Vân vẫn không phản ứng, Mục Ly lại kinh ngạc nhìn Hàn Vân, cậu cũng không ngờ lại có ẩn khúc sau truyện này, cũng không ngờ Hiever Hogresis lại nói toạc ra như thế.

Mà Ruvoler Hogresis hiển nhiên là cũng không biết chuyện này, nàng chỉ biết người kia đã qua đời trong một lần làm nhiệm vụ cùng chị ấy, chị cô là người sống sót trong lần ấy, tuy rất rõ ràng nhất lại không chịu hé răng một lời.

Cô nhớ tới người phụ nữ hay cười đó, cảm xúc đau buồn trong lòng cũng bị khơi ra, ánh mắt nhìn về phía Hàn Vân càng hung ác.

Hàn Vân chăm chú nhìn mặt người chị một hồi, chợt nhớ ra gì đó, Dẫn Âm phù truyền ra một tiếng “A” rõ ràng.

Hắn cuối cùng cũng nhận ra tại sao khuôn mặt của hai chị em lại khá quen như vậy.

Hiever Hogresis sửng sốt mất vài giây, rồi nàng lại cười càng thê lương.

Nàng nhớ rõ ngày hôm ấy, dì của nàng chắn trước nàng, thế nàng nhận một kiếm sắc bén, cũng vì thế mà nàng mới sống tiếp được.

Kể từ đó, khuông mặt lạnh như băng ấy khắc sâu trong tâm trí nàng, mãi không rời, nàng lại ra sức tập luyện, chỉ chờ đến một ngày có thể giết chết kẻ đã sát hại anh mình.

Chỉ là…nàng nhớ da diết người ta như vậy, mà người ta lại không có ấn tượng nào về mình...

Mục Ly vẫn không hiểu đầu cua tai nheo là như thế nào, cậu dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn.

Hàn Vân cũng không khỏi có chút cảm xúc phức tạp, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Mục Ly, hắn chỉ nhàn nhạt đáp: “Lập trường khác biệt, chỉ đành ra tay.”.