Ba người hai ngựa thừa lúc nửa đêm xuất phát, sáng sớm ngày thứ ba chúng ta ngang nhiên tiến vào Dạ Lang hạp.
Hoa Nhân nằm im trong lòng ta, lặng lẽ cảm thụ sự an toàn và ấm áp mà ta mang đến cho nàng.
Cự Linh thần sắc ngưng trọng, thần thái giới bị như thể tùy thời tùy lúc có thể lập tức rút kiếm ra.
Dạ Lang hạp vừa dài vừa sâu, hai sườn núi cao bên cạnh nhìn như không hề có một người nào, nhưng linh giác lại nói cho ta biết rằng bên trên đang có cả trăm người ẩn nấp.
Cự Linh cũng cảm ứng được sự tồn tại của địch nhân, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhàn nhã của ta thì lại không thể biểu hiện sự khẩn trương của mình, chỉ đành thong thả đi bên cạnh ta.
Tới đoạn giữa của Dạ Lang hạp, một tiếng hét lớn từ trên truyền xuống, có người dùng tiếng Đế Quốc nói: “Dừng bước!” Chúng ta dừng lại nhìn lên, chỉ thấy hai bên sườn núi cao xuất hiện vô số người đang giương cung ngắm tên nhằm thẳng vào chúng ta.
Thật ra cũng chẳng cần lãng phí tên để làm gì, chỉ cần đẩy vài tảng đá lớn từ hai bên sườn núi xuống là đã đủ để chúng ta không ứng phó nổi rồi.
Chiến Hận hiện thân ra từ sau một tảng đá lớn ở sườn núi phía trước, hét lớn: “Đại Kiếm Sư! Ngài có ý gì vậy? Tại sao lại đem địch nhân của chúng ta đến?”
Cự Linh gầm lên một tiếng đang định chửi lại, ta giữ tay anh ta lại rồi hướng về phía Chiến Hận mỉm cười nói: “Lão bằng hữu, ngươi khỏe không?”
Chiến Hận mặt lạnh như băng nói: “Đại Kiếm Sư có biết mình đã hãm thân vào hiểm cảnh hay không, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, cho dù với kiếm thuật siêu việt của ngài cũng không thể tránh khỏi.”
Ta ngửa mặt lên trời cười dài nói: “Ngươi không cần phải dọa ta, nếu ta không coi Chiến Hận ngươi là hảo huynh đệ thì ta tuyệt không đường đột tiến vào như thế này.”
Chiến Hận hét lên một tiếng chỉ về phía Cự Linh nói: “Nếu ngài coi ta là hảo huynh đệ của ngài thì hãy giết ngay tên Thiểm Linh nhân kia đi cho ta.”
Ta một lần nữa lại ngăn Cự Linh đang biến sắc rồi hòa nhã nói: “Chính vì ta là hảo huynh đệ của ngươi, nên mới không thể giết anh ta”
Chiến Hận bình tĩnh hơn một chút, lạnh lùng nói: “Ngài uy hiếp ta sao? Ngài cho rằng ta không biết Thiểm Linh cốc đã tụ tập đại quân đến từ Đế quốc và Ma Nữ quốc sao? Ta chỉ không biết ngài cũng đã quay lại thôi!”
Ta cùng tên cao ngạo tự phụ này không phải mới giao thủ lần đầu, lẽ nào còn không biết đối phó với hắn cần phải vừa cứng vừa mềm, dù muốn làm hắn sợ cũng phải đả động đến tâm của hắn, bèn lạnh lùng nói: “Ta sao lại phải uy hiếp hảo huynh đệ của mình chứ. Nếu Lan Đặc ta muốn làm khó huynh đệ của mình, thì lần này đến sẽ không chỉ có ta và thủ lĩnh Thiểm Linh nhân Cự Linh huynh đệ rồi, huống hồ ta còn mang nữ nhân của ta đến đây để nàng chào hỏi ngươi.”
Hoa Nhân đang nằm trong lòng ta ôn nhu nói: “Chiến Hận công tử! Chào huynh!”
Có thể lần đầu tiên Chiến Hận được người ta gọi là “công tử”, cũng có chút bất ngờ, nhưng rõ ràng cũng mềm mỏng hơn, than: “Nhưng Dạ Lang nhân chúng ta sao có thể để Thiểm Linh nhân tiến vào mảnh đất thần thánh của mình được?”
Xem ra mang theo Hoa Nhân cũng rất hữu dụng, ta thừa cơ hét lớn: “Ngu ngốc!” Từ trên truyền xuống hàng loạt tiếng dây cung được kéo căng.
Chiến Hận biến sắc nói: “Không ai có thể nói với ta như vậy!”
Ta nổi giận: “Bởi vì ta là hảo huynh đệ của ngươi nên mới có thể mắng ngươi như vậy.
Chiến Hận ngươi hãy thử suy nghĩ kĩ lại cho ta, Dạ Lang tộc và Thiểm Linh tộc đánh đánh giết giết, ai có thể thắng được ai? Kết quả là các ngươi đều bị vây khốn không thể nhúc nhích được ở nơi này. Nhưng máu lại cứ mãi mãi chảy xuống, thù hận không ngừng tăng thêm. Nói cho ta nghe! Chuyện ngu ngốc này lúc nào mới có thể kết thúc?”
Chiến Hận ngây ngốc đứng đó, sắc mặt không ngừng biến đổi.
Ta biết đây là lúc quan trọng bèn hét lớn: “Chỉ cần ngươi gật đầu, Dạ Lang tộc và Thiểm Linh tộc có thể thoát khỏi chiến tranh và thù hận, biến thành tay phải và tay trái của Lan Đặc ta cùng tranh bá thiên hạ. Đến lúc đại địa hồi phục lại hòa bình rồi, ta có thể để các ngươi chọn lấy những mảnh đất mỹ lệ để an cư lạc nghiệp, cũng không cần phải ở lại cái huyệt động này nữa, không để ngày nào cha mẹ cũng sợ hãi con cái của họ bị giết chết, thê tử vì trượng phu xuất chinh mà đau buồn, hiểu rõ không? Hảo huynh đệ của ta!”
Hoa Nhân trong ngực ta nhẹ nhàng nói: “Thật không ngờ Lan Đặc ngài ngoài những lời tình tứ để lừa gạt phụ nữ ra, những chuyện khác nói cũng hay như vậy”
Ta có chút xấu hổ, véo cái eo mềm mại của nàng một cái rồi mới nhìn về phía Cự Linh. Nữ nhân được sủng ái thường hay hý lộng nam nhân của nàng, khẳng định đó là một đạo lý trường tồn trong vũ trụ.
Cự Linh rõ ràng cũng bị ta nói trúng tâm sự, không ngừng gật đầu. Cái tên chết tiệt này đến lúc này mới thực sự chú ý đến lời nói của ta, bộ dạng hợp tác lúc trước chỉ là biểu diễn mà thôi.
Chiến Hận trầm ngâm không nói, đề nghị này với hắn mà nói là quá sức bất ngờ, rất khó có thể tiếp thụ, cừu hận có thể trong phút chốc tạo nên, nhưng thân thiện lại cần một quãng thời gian dài bồi đắp.
Ta lại nhẹ nhàng nói: “Hảo huynh đệ của ta, ngươi tin ta không?”
Chiến Hận cười khổ nói: “Nếu ta không coi ngài là hảo huynh đệ, trên này sẽ không một mũi tên nào còn lưu lại trên dây cung đâu.”
Ta quát lớn: “Vậy thì hãy lấy tư cách của một nam tử hán nói ta nghe xem, ngươi muốn chiến tranh hay hòa bình? Dương danh thiên hạ hay là ẩn núp ở cái xó này?”
Chiến Hận lại trầm ngâm một hồi rồi hướng về phía tộc nhân của hắn nói: “Ta cho các người quyền phát ngôn, nói cho Chiến Hận biết phải làm thế nào?”
Các chiến sĩ Dạ Lang tộc đang bố trí khắp các vị trí hiểm yếu trên các mỏm núi lúc này không nói một lời, nhưng các mũi tên đều đã chúc xuống.
Chiến Hận thở dài một tiếng nói: “Bọn họ không phản đối đã biểu thị cho sự đồng ý rồi. Đại Kiếm sư ngài có biết chuyện hòa giải giữa Dạ Lang nhân và Thiểm Linh nhân khó khăn đến mức nào không. Bởi vậy có thể thấy được mỵ lực uy hiếp chúng nhân của ngài. Từ lần trước ngài với sức của một người đánh nhau với năm trăm người chúng ta, Đại Kiếm sư đã trở thành anh hùng mà chúng ta sùng bái rồi.”
Ta cười lớn rồi thúc ngựa tiến về phía trước: “Quả nhiên là hảo huynh đệ của ta. Để ta đến cái ổ cũ của ngươi ngủ một giấc nhé, đêm qua ta cố sức đi đường, chỉ ngủ được có một chút.”
Chiến Hận cười to: “Đáng tiếc Đại Kiếm Sư đã có mỹ nhân của mình, nếu không ta sẽ để ngài thưởng thức sự mỹ diệu của Dạ Lang nữ tử."
Sau khi đến được doanh trại rộng lớn ở trong Dạ Lang hạp, ta tịnh không hề ngủ bởi vì Chiến Hận đang vô cùng hưng phấn, lập tức mở một bữa tiệc trong đại trướng của hắn để thiết đãi chúng ta.
So với Thiểm Linh cốc, Dạ Lang hạp lại là một cảnh tượng khác.
Giống như các quốc gia hay dân tộc khác phải liên tục trải qua chiến tranh, Dạ Lang tộc cũng gặp phải vấn đề âm thịnh dương suy. Vật vì hiếm mà trở nên quý, những Dạ Lang chiến sĩ khi trở về nhà được đãi ngộ đến hoàng đế cũng không thể hơn được.
Lúc Chiến Hận mở tung cửa trướng, ta và Hoa Nhân bị doạ nhảy dựng lên. Thì ra những Dạ Lang mỹ nữ đang quỳ dưới đất hoan nghênh y trở về dễ đông đến ba mươi người.
Sắc mặt Cự Linh cũng có chút mất tự nhiên, bởi vì chỉ so về số lượng thê tử anh ta cũng không thể bì được.
Y phục của các nàng còn gợi cảm hơn cả Thiểm Linh nữ nhân, trừ phần dưới eo và trước ngực được quấn một lớp vải mỏng, những bộ phận khác thì chẳng có gì, lúc cử động lại càng làm người ta kinh tâm động phách, chỉ sợ mấy tấm vải quấn trên người các nàng rơi xuống, nhưng lại rất muốn xem xem xuân quang vô hạn sau khi nó rơi xuống.
Mục quang của các nàng vô cùng táo bạo và nóng bỏng, không vì Chiến Hận ở bên cạnh mà cố kị chút nào, dùng đủ mọi ngôn ngữ của cơ thể để hấp dẫn ta.
Sau khi trong trướng phân chia chủ khách ngồi xuống, những nhân vật trọng yếu trong tộc đều lần lượt đi đến. Họ đối với ta tôn kính có thừa nhưng đối với Cự Linh chỉ lễ mạo một cách khách khí. Dù sao bọn họ cũng đã từng có một thời gian dài là địch nhân của nhau, trong chốc lát khó mà thay đổi được.
Nhưng đối với Hoa Nhân, bọn họ căn bản như không để ý tới sự tồn tại của nàng, tựa hồ nàng chỉ là một phần phụ của ta, qua đó có thể thấy trong Dạ Lang tộc nữ nhân không được tôn trọng. Ta không khỏi nhớ tới muội tử Hàn Sơn Mỹ của Chiến Hận. Không biết vị mỹ nữ cao ngạo này đã được gả cho “Sa mạc chi vương” Đỗ Biến hay chưa? Tương lai, nếu ta tiêu diệt sạch bọn Đỗ Biến, nàng há chẳng hận ta cả đời sao.
Nữ nhân của Chiến Hận trong trướng nội chạy tới chạy lui như bướm xuyên hoa, mang lên quả tươi và mỹ thực, không ngừng rót rượu đầy cốc của chúng ta.
Chẳng biết có phải ta rất hấp dẫn bọn họ hay là bọn họ cảm thấy hiếu kỳ với ta mà không ngừng đến bên cạnh ta cố tình dùng thân thể nở nang của mình cọ xát vào ta, làm ta cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Chiến Hận mỉm cười nhìn tất cả biểu lộ vẻ đắc ý nhưng không hề có chút thần thái bất mãn nào. Xem ra ở đây nam nữ quan hệ rất tùy tiện, nếu nói Tịnh Thổ nữ nhân lãng mạn thì bọn họ là tùy tiện phóng túng.
Sau khi qua ba tuần rượu, Chiến Hận hướng về Cự Linh vẻ thị uy nói: “Cự Linh huynh, ngươi có bao nhiêu thê tử vậy?”
Cự Linh trong lòng biết không hay nhưng cũng chỉ còn cách nói cứng: “Chỉ có mười hai người.”
Như vậy tức là sau khi Thải Nhu rời khỏi anh ta, tên gia hỏa này lại nạp thêm vài thê tử mới. Xem ra ta cũng không cần quá lo lắng anh ta phải thống khổ sau khi mất đi Thải Nhu.
Chiến Hận cười ha hả: “Ta có tổng cộng ba mươi tám người, nhiều hơn Cự Linh huynh hai sáu người, ha ha!” Tiếng cười tràn đầy vẻ thắng lợi.
Những người khác cũng bật cười.
Cự Linh tâm tình chẳng tốt chút nào, nhưng lại không thể phát tác trên vấn đề này.
May mà y không hỏi ta, không thì tiếng cười của y có lẽ lại càng to nữa.
Hoa Nhân sau khi trải qua một quãng đường dài, lại phải đi cả ngày lẫn đêm nên mệt không chịu nổi, sau khi uống hai cốc rượu thì ngủ thiếp đi trên tay ta.
Lúc này trong trướng đã tụ tập mười tám lãnh tụ Dạ Lang tộc lại, họ đều rất trẻ. Chiến Hận niên kỉ xấp xỉ bốn mươi có lẽ là lớn nhất rồi, ở đây tựa hồ không có chuyện kính lão đắc thọ.
Chiến Hận giới thiệu một lượt, thì ra tất cả bọn họ đều mang họ "Chiến".
Ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc với ba người trong đó.
Một người là Chiến Vô Song khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ khôi ngô, vừa nhìn là biết đây là dũng sĩ có thể một địch trăm.
Người thứ hai là Chiến Khôi, thân thể linh diệu, một đôi mắt vô cùng có thần, là một nhân vật trí dũng song toàn.
Cuối cùng là đệ đệ của Chiến Hận, Chiến Cừu, cơ thể vô cùng lùn nhỏ nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác trong đó đang ẩn giấu một lực lượng thật mạnh mẽ.
Giới thiệu xong, Chiến Hận tự hào nói: “Đại Kiếm Sư! Dạ Lang tộc chúng ta tổng cộng có mười tám chiến tướng, chiến sĩ cấp một năm nghìn hai trăm ba mươi người, những phổ thông chiến sĩ khác một vạn tám nghìn người, tổng binh lực hơn hai vạn người, đều là những dũng sĩ không sợ chết, nếu Đại Kiếm Sư lãnh đạo tất có thể đoạt được quyền khống chế đại địa.”
Cự Linh cuối cùng không nhịn được bất mãn trong lòng, hừ lên một tiếng.
Mọi người trong trướng đồng loạt biến sắc.
Mắt Chiến Hận vụt loé lên, trừng mắt nhìn Cự Linh nói: “Ngươi có ý gì vậy?”
Ta cười lớn: “Còn có ý gì khác đây? Cự Linh bất mãn vì anh không đả động đến Thiểm Linh nhân. Từ hôm nay trở đi, Dạ Lang quân sẽ không phải là một cánh quân trơ trọi mà là cùng với Thiểm Linh nhân kề vai tác chiến tạo thành hùng sư vô địch. Cho nên dù thế nào anh cũng không được chỉ đề cao dũng khí của mình mà quên đi những hảo hán của Thiểm Linh tộc."
Chiến Hận ngây người một lúc, nghĩ đi nghĩ lại thấy mình không đúng bèn nâng cốc rượu hướng về phía Cự Linh nói: “Xin hãy uống cạn cốc rượu chuộc lỗi này của ta.” Cự Linh đã lấy lại được mặt mũi, miễn cưỡng nâng cốc rượu lên uống cạn.
Đôi oan gia này xem ra vẫn còn rất nhiều vấn đề.
Ngoài cửa trướng chợt có bóng người loáng lên, một nữ tử thon dài tiến vào, đó là mỹ nữ Hàn Sơn Mỹ đã lâu ngày không gặp.
Nàng vừa đi vào trong trướng, ánh mắt sáng rực liền lập tức hướng về phía ta, lao thẳng đến trước mặt ta nói: “Đại Kiếm sư! Ta có thể ngồi bên cạnh ngài không?”
Ta thầm thấy rất kỳ quái, không hiểu tại sao nàng còn ở đây, gật đầu nói: “Mời ngồi!” Chiến Hận cười ha hả nói: “Muội tử mỹ nhân của ta, cô đã yêu Đại Kiếm sư rồi phải không?”
Hàn Sơn Mỹ lãnh đạm nói: “Không cần huynh quan tâm!” rồi cứ như vậy mà ngồi xuống cạnh ta, dựa thân hình nóng bỏng đó lên người ta, biến thành trái Hoa Nhân phải Hàn Sơn Mỹ.
Các mỹ nữ thị hầu trong trướng đều lộ ra thần sắc hâm mộ.
Chiến Hận không hề vì thái độ ngang nhiên của muội tử với ta mà cảm thấy mất vui, hướng về phía ta nói: “Đại Kiếm Sư mỵ lực thật kinh nhân, ngay cả muội tử tâm cao khí ngạo của ta gặp ngài cũng không thể ngăn nổi ái tình.”
Ta không khỏi nhìn về phía Hàn Sơn Mĩ, vừa khéo mỹ mục của nàng cũng đang nhìn về ta, còn không hề úy kị mà cười ngọt một cái, vẻ thú nhận thẳng thắn.
Ta sớm đã tích cóp được không ít kinh nghiệm về chuyện nam nữ, nhưng với phương thức trực tiếp không hề úy kị gì của Hàn Sơn Mỹ là lần đầu tiên ta gặp phải.
Ta cũng bắt đầu thấy hồ đồ về quan hệ giữa cặp huynh muội Dạ Lang nhân kì quái này, nhưng cũng cảm giác được một loại tình thân thô nhám và dữ dội khác
Chiến Hận trong Dạ Lang tộc có một quyền uy vô thượng, cho đến giờ chỉ có một mình y nói chuyện, những người khác chỉ có nghe và gật đầu đồng ý.
Không biết có phải vì không lâu sau có thể rời khỏi Dạ Lang hạp ra ngoài tranh bá thiên hạ hay không mà Chiến Hận tâm tình vô cùng vui vẻ nói: “Từ sau khi Đại Kiếm sư tiến vào sa mạc, muội tử của ta có chết cũng không chịu gả cho Đỗ Biến, làm cho ta vô cùng khó xử.
Đến bây giờ ta mới hiểu được nguyên nhân bên trong. Thì ra ngày đó ngài không chỉ bắt được thân xác nó mà còn bắt được trái tim của nó.” Sau đó hắn hướng về Hàn Sơn Mỹ nói: “Hảo muội tử! Đại ca này có nói sai không?”
Hàn Sơn Mỹ không hề đỏ mặt sảng khoái đáp lời: “Đúng vậy, trừ Đại Kiếm Sư ra người nào ta cũng không chịu gả.”
Hoa Nhân đã tỉnh dậy. Nàng liên tục véo mạnh vào lưng ta, trách ta quá phong lưu.
Trong lòng ta chỉ muốn kêu to lên là mình vô tội, nhưng trước thái độ thản nhiên trực tiếp của Hàn Sơn Mỹ, không thể phủ nhận ta được sủng ái mà đâm ra sợ hãi, lại chợt cảm thấy mình bị xiêu lòng
Cự Linh nhìn về phía ta mà cười mỉm.
Ta khẽ thở ra một hơi, thay đổi chủ đề: “Nói cho ta hay, Dạ Lang tộc và Đỗ Biến cuối cùng có quan hệ gì?”
Chiến Hận thu tiếu ý trên mặt lại nói: “Đại Kiếm Sư tại sao lại hỏi ta như vậy?”
Ta hừ lạnh nói: “Tại vì Đỗ Biến đã phái người phục kích chúng ta trên sa mạc, còn giết những Tịnh Thổ huynh đệ của ta.”
Dạ Lang tướng lĩnh trong trướng nhất tề biến sắc.
Chiến Hận sắc mặt cũng trở nên khó coi, trầm giọng nói: “Sao lại có chuyện như vậy? Ta còn đặc biệt gửi tin đến Đỗ Biến, nói bọn họ dọc đường chiếu cố các vị. Mẹ nó! Tên súc sinh này lại dám nói không giữ lời?” Tiếp theo là một tràng những câu chửi thô tục rất khó nghe.
Ta nói: “Sự thật đúng là như vậy.”
Hai mắt Chiến Hận vọt ra hung quang, bực tức nói: “Ta từ đầu đã không thích tên súc sinh này, chì bất quá vì đối phó Thiểm… Ấy! Cự Linh huynh đừng trách, lúc đó vì đối phó các vị, bọn ta không thể không cùng với đám ác tặc bọn chúng giảng hòa, việc chung thân của muội tử ta cũng là một vụ giao dịch trong tình huống đó. Hừ! Tên súc sinh đó đã làm chuyện này còn dám đòi người của ta. Hừ! Xem ta cắt quả trứng của hắn xuống.”
Ta trong lòng chợt động nói: “Hắn đòi người như thế nào?”
Chiến Hận tức giận không muốn nói bèn hướng về Chiến Khôi: “Ngươi nói đi.”
Quan sát của ta trước đây không sai, không có sự chấp thuận của Chiến Hận, trước mặt ngoại nhân ai cũng không có tư cách phát ngôn, nhưng gã Chiến Khôi này lại là quân sư của y.
Chiến Khôi bình tĩnh nói: “Một năm trước đây, Đỗ Biến trước sau ba lần phái người đến rước Sơn Mỹ tiểu thư về sa mạc, nhưng đều bị bọn tôi cự tuyệt. Lần gần đây nhất là hai tháng trước, lúc đó sứ giả của Đỗ Biến nói nếu chúng tôi không giao Sơn Mỹ tiểu thư cho bọn họ, Đỗ Biến sẽ tự mình đến gặp tộc trưởng tôn quý của chúng tôi, ngữ khí đầy vẻ dọa nạt.” Lời nói của Chiến Khôi so với Chiến Hận vừa nhẹ nhàng vừa có tu dưỡng hơn, nghe cũng thuận tai hơn nhiều.
Chiến Hận lại nói tiếp: “Tên súc sinh này lúc kí hòa ước vừa nhìn thấy Sơn Mỹ thì thần hồn điên đảo, bắt phải thêm Sơn Mỹ vào điều kiện của hòa ước, lúc đó chúng tôi đang cùng Thiểm… hây…” nhìn về phía Cự Linh xấu hổ nói tiếp: “Đang cùng các huynh đánh nhau ác liệt, chỉ đành đáp ứng yêu cầu. Bây giờ thì tốt rồi! Khi Đỗ Biến đến, xem ta chém hắn ra thành mười mảnh, thiếu một mảnh thì ta là con của chó.”
Ta hỏi: “Bọn chúng lúc nào sẽ đến”
Chiến Khôi đáp: “Ta xem chừng chỉ vài ngày nữa thôi!”
Ta vui vẻ nói: “Vậy thì thật quá tốt rồi!” Tiếp đó hướng về Chiến Hận nói: “Đợi sau khi ta giết hắn, anh muốn chém hắn thành bao nhiêu mảnh cũng được.”
Sau khi yến tiệc kết thúc, Cự Linh mau chóng quay về Thiểm Linh cốc, công bố tin tức tốt lành với tộc nhân, đồng thời chuẩn bị cho công tác phản kích Lệ Thanh. Còn ta thì lưu lại trong Dạ Lang hạp nếu không xử lý Đỗ Biến sao ta có thể báo thù cho đoàn người Niên Gia chứ
Gã Chiến Hận này tuy cuồng vọng tự đại nhưng đối với ta đúng là toàn tâm toàn ý, kính ái có thừa, mang ta đi tham quan bốn phía Dạ Lang hạp, giới thiệu ta với các tộc nhân.
Hàn Sơn Mỹ lại càng nhiệt tình nóng bỏng như lửa, công nhiên cùng với Hoa Nhân mỗi người ôm lấy một cánh tay của ta, một bước cũng không rời xa, làm cho ta vô cùng xấu hổ nhưng lại cảm thấy sự kích thích của hương sắc mĩ nữ.
Vẻ mặt của Hoa Nhân tràn đầy hạnh phúc, mỗi khi nhìn thấy chuyện gì kì lạ liền mở miệng hỏi, Hàn Sơn Mỹ phụ trách giải đáp, lưỡng nữ dần dần dung hợp, tránh cho ta khỏi sự khổ não. Tâm tình của Hoa Nhân tốt vô cùng, trên mặt luôn nở một nụ cười ngọt ngào.
Hàn Sơn Mỹ tựa hồ bám chắc lấy ta.
Cuối cùng chúng ta đã lên đến điểm cao nhất của Dạ Lang hạp, là một đỉnh núi cao tên là Quan Sa Thạch 。
Bãi cát vàng cuồn cuộn ở phía trước trải dài ra xa vô tận, bên phải là ngọn Liên Vân Phong cao vút chìm trong mây.
Trong lòng ta đang rung động, nhớ lại những việc khoái lạc và thống khổ đã xảy ra trong sa mạc, nụ cười và nước mắt, cũng nghĩ tới một dãy núi lửa trên đại mạc cùng với Tịnh Thổ mỹ lệ ở phía sau, nơi những nữ tữ mà ta yêu thương nhất đang chờ ta trở lại.
Trước kia khi ở Tịnh Thổ ta đau khổ nghĩ về Hoa Nhân, công chúa và Ma Nữ đang không biết sống chết thế nào. Nhưng thời khắc này công chúa dù không biết tin tức, Ma Nữ sinh tử không hay, nhưng Hoa Nhân đang dựa bên cạnh ta, còn thêm Hàn Sơn Mỹ, ta lại không khỏi nghĩ về các nàng đang ở Tịnh Thổ xa xôi.
Khi nào ta mới có thể trở về?
Chiến Hận nhìn về đại mạc nằm ngang phía trước lạnh lùng nói: “Tên Đỗ Biến này ta sớm đã nhìn không thuận mắt, giỏi nhất là mượn gió bẻ măng, làm chúng ta trước sau thụ địch, không thể không giảng hòa với chúng, bức bách chúng ta, lúc nào cũng đưa ra rất nhiều yêu cầu. Ta nhịn hắn cũng đủ rồi, hôm nay để ta và hắn tính toán nợ cũ.” Tiếp đó nhẹ giọng nói: “Đại Kiếm Sư! Ta thật sự cảm kích ngài.”
Ta nói: “Cần gì nói những lời như vậy, chúng ta là hảo huynh đệ mà!” Chiến Hận nhớ lại một chuyện bèn hỏi: “Có một chuyện ta nghĩ thế nào cũng không thông. Những người Tịnh Thổ kia mỗi lần từ sa mạc tới đây đều không cần đi qua Dạ Lang hạp, rốt cuộc bọn họ từ nơi nào đi qua dãy Liên Vân sơn vậy?”
Ta không chút do dự đáp: “Là vượt qua Vũ Lâm dưới chân núi Liên Vân Phong.”
Hàn Sơn Mỹ “a” một tiếng rồi nói: “Sao có thể như vậy được, không ai có thể xuyên qua Vũ Lâm được, đi vào toàn là mê lộ thôi.”
Chiến Hận cũng lộ ra thần sắc không tin tưởng.
Ta không khỏi càng thêm bội phục lại những bằng hữu đã thảm tử của Niên Gia, học theo ngữ khí của ông ta nói: “Vũ Lâm không có đường, nhưng lại có sông!” Chiến Hận giật mình: “Ta hiểu rồi!” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đại Kiếm sư thật sự đã coi ta là huynh đệ nếu không thì chỉ bằng bí mật về thông đạo này đã có thể trước sau vây kích Dạ Lang hạp rồi. Ưu thế về địa lí của chúng ta sẽ mất sạch.”
Ta nhớ lại một chuyện, hướng về Dạ Lang mỹ nữ bên cạnh hỏi: “Ngày đó nàng nói với ta, muốn đối phó với ta là người của Vu Đế, các nàng đã từng tiếp xúc qua với người của Vu Đế chưa?”
Hàn Sơn Mỹ đáp: “Tiếp xúc với chúng ta là người do Lệ Thanh quận chúa phái đến, cô ta nói mình là đại biểu của Vu Đế ở đây.”
Ta trong lòng chợt cảm thấy lạnh, lẽ nào Lệ Thanh là người của Vu Đế, hay nàng chỉ mượn danh của Vu Đế để che dấu. Nếu như giả thiết thứ nhất xảy ra, lai lịch của Lệ Thanh lại càng không đơn giản.
Ta tuyệt không thể khinh địch, nếu không sẽ đi vào con đường bại vong, thậm chí còn kéo theo cả Dạ lang tộc và Thiểm Linh tộc. Ta cần mang đến cho bọn họ hòa bình và hạnh phúc chứ không phải là tai họa diệt tộc.
Thông qua Thải Nhu và Hàn Sơn Mỹ, ta và hai dân tộc du mục có phong cách đặc biệt này có thể có quan hệ huyết thống.
Ta hướng về phía Hoa Nhân đang ngơ ngẩn nhìn về phía bãi cát liền với chân trời mà hỏi: “Sau khi tới đây thì nàng rất trầm mặc, nghĩ đến chuyện gì vậy?”
Hoa Nhân vui vẻ nói: “Lan Đặc chàng thật sự thay đổi rồi, quan tâm đến cả việc thiếp đang nghĩ gì nữa. Thiếp vừa nãy đang nghĩ, một ngày nào đó chàng có thể mang bọn thiếp đến vùng đất Tịnh Thổ mỹ lệ đó, được không?”
Trên đường tới Dạ Lang hạp, ta mang những tao ngộ gặp trên đường tới Tịnh Thổ kể hết cho Cự Linh và Hoa Nhân không hề dấu diếm một chút gì nên bây giờ nàng mới có khát vọng như vậy.
“Hãy tin ta! Hoa Nhân, nàng sẽ được gặp gỡ với bọn Thải Nhu, sẽ được cùng vui vẻ với bọn họ, bởi vì nàng là một cô gái xinh đẹp tốt bụng nhất trên đời.”
Ta vừa khẳng định với nàng một lần nữa, Hàn Sơn Mỹ ở bên cạnh xấu hổ nói: “Đại Kiếm Sư cũng sẽ mang Sơn Mỹ tới Tịnh Thổ chứ?”
Ta biết nàng đang bắt ta trả lời, nhưng lại không hề có chút phản cảm, bởi vì nàng mang đến cho người ta một cảm giác thật tự nhiên, đặc điểm này từ trước đến nay ta chưa hề phát hiện thấy trên các nữ tử khác.
Ta ôn nhu nói: “Ta tất nhiên sẽ đem các nàng đi, cho dù xa xôi thế nào đi chăng nữa, cuối cùng sẽ có ngày chúng ta định cư ở đó, thưởng thức mùi vị hạnh phúc của cuộc sống mang lại mà không phải là đau khổ và li biệt. Hãy tin ta!” Hoa Nhân thấp giọng nói: “Chỉ cần được nghe những lời yêu thương của ngài thì cả thế giới này đều thành Tịnh Thổ rồi.”
Chiến Hận không quay đầu lại nói: “Chỉ nghe vài câu tình tứ nhẹ nhàng của Đại Kiếm Sư, Chiến Hận ta tự thấy đạo hạnh của mình cách Đại Kiếm Sư còn rất xa. Xem ra thì ngoài kiếm thuật ra ta còn phải học từ Đại Kiếm Sư cách nói những lời tình tứ nữa, như thế thì sẽ có thêm nhiều mỹ nữ yêu ta rồi”
Đây là chỗ hài hước của Chiến Hận, ta cười lên ha hả, đột nhiên phát giác từ sau khi đáp ứng mang theo Hàn Sơn Mỹ đi Tịnh Thổ, nàng không hề nói một lời nào, ta kì quái nhìn về phía nàng.
Mỹ nữ chỉ thấp hơn ta chút ít này đang hướng đôi mắt hừng hực lửa tình về phía ta, mở cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng ra nói: “Đại Kiếm Sư! Thiếp động tình rồi, bây giờ về trướng được không?”
Ta ngạc nhiên vô cùng, không biết phải trả lời thế nào.
Hoa Nhân bật cười nói: “Sau khi về trướng ta phải ngủ một giấc thật ngon. Sơn Mỹ! Một mình cô thị hầu Đại Kiếm Sư được rồi.”
Chiến Hận cười to nói: “Đại Kiếm Sư! Sơn Mỹ sẽ dùng những thứ tốt nhất của nó để thị hầu ngài, bởi vì từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ qua lại có nam nhân hàng phục được nó, bao gồm cả vị đại ca như ta trong đó. Ngài là người duy nhất, cũng là nam nhân đầu tiên tiến được bước vào trong trướng của nó.”