Sáng sớm hôm sau, ta và Anh Diệu suất lĩnh hai vạn Hoàng quân vượt qua Ma Nữ hà tiến về Ma Nữ thành đã bị Lệ Thanh công hãm.
Sau khi trải qua buổi hội nghị chán ngắt và dài lê thê tối hôm qua, ta đại khái đã hiểu được tình hình Đế quốc.
Hiện thời Đế quốc chủ yếu do ba lực lượng nắm giữ, ngoài ra đều là những lực lượng nhỏ lẻ sau khi Đế quốc phân liệt, không đáng lo ngại.
Mạnh nhất là quân đội của Lệ Thanh quận chúa, khống chế Vọng Nguyệt thành, Ma Công thành và hơn trăm thành trấn nhỏ lẻ ở phụ cận, binh lực khoảng mười lăm đến hai mươi vạn người.
Thứ hai là Nhật Xuất thành của Hắc Quả Phụ Liên Lệ Quân, binh lực chỉ khoảng ba, bốn vạn nhưng có lợi thế thành cao hào sâu, lại có những nhân tài và tài nguyên chủ yếu của Đế quốc, phòng thủ vững như Thái Sơn. Huống hồ sau khi bọn Dực Kỳ trở về, Nhật Xuất thành tự nhiên lại có thêm một lưc lượng chi viện cực kỳ to lớn.
Cuối cùng là Dã Mã tộc thừa loạn quật khởi ở phía Tây Bắc, quân lực không rõ, nhưng xem bọn chúng có thể nhanh chóng chiếm lĩnh hơn mười thành trì và hơn trăm thôn xóm phía tây bắc Đế quốc là biết được thực lực hùng hậu của chúng. Theo dự đoán của Anh Diệu, binh lực của bọn chúng không quá mười ba vạn người, vũ khí trang bị tương đối nguyên thủy.
Với Lan Đặc ta, Lệ Thanh quận chúa có vẻ mạnh mà thực ra là yếu, nếu không thì Vọng Nguyệt thành không thể đầu hàng tập thể trước ta như vậy.
Duy nhất chỉ có cuộc chiến với quân đội Dã Mã tộc mới làm ta cảm thấy chán ghét sâu sắc và pha chút lo lắng. Ta thực sự không hứng thú phải nhìn thấy cảnh chiến trường thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Nhưng những kẻ ngu xuẩn lại thường muốn tự tàn sát lẫn nhau.
Nghĩ đến sắp phải gặp Lệ Thanh quận chúa trên chiến trường, trong tâm ta vô cùng hỗn loạn. Ta thật sự có thể nhẫn tâm giết nàng trên lưng ngựa sao?
Nàng không thể không biết Vọng Nguyệt thành đã phát sinh biến hóa to lớn như vậy. Nữ nhân lang độc phụ nghĩa này sẽ ứng phó thế nào đây?
Tối hôm đó, chúng ta dựng trại ở trên bình nguyên. Đây chính là chỗ mà ngày đó Ma Nữ Bách Hợp đã dựng trại, nhưng người thì đã không còn nữa.
Mỹ Cơ đương nhiên trở thành thị nữ cho ta, lặng lẽ giúp ta tắm rửa mặc quần áo.
Lòng ta nặng như chì, thật muốn khóc lớn một trận để trút hết những hối hận và đau khổ trong tim, nhưng bây giờ tịnh không phải là lúc để khóc.
Ta nói với Mỹ Cơ: “Nàng cũng mệt rồi, về trướng ngủ một lát đi!”
Mỹ Cơ cúi đầu: “Đêm nay ngài không cần Mỹ Cơ bồi tiếp sao?”
Ta nhớ lại tình cảnh ngày đó sau khi bị Ma Nữ khách khí hạ lệnh trục khách, cùng Hoa Nhân triền miên trong trướng nội, lại cảm thấy đau đớn bèn lắc đầu nói: “Nàng là một nữ hài tử đáng yêu, nhưng hôm nay ta cần phải suy nghĩ một số sự tình trọng yếu."
Mỹ Cơ thất vọng gật đầu rời trướng ra ngoài.
Ta quay trở lại, trong lòng hỗn loạn, chỉ hi vọng ngày mai có thể đến sớm.
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, ta và Anh Diệu dẫn theo hai mươi khinh kỵ đi trước một bước tiến về Ma Nữ thành. Buổi chiều bọn ta đã tới được đại bình nguyên ngoài Ma Nữ thành.
Ma Nữ thành đang bị cháy.
Lúc này, tiểu đội được phái đi trinh sát tối qua đã trở lại báo cáo: “Khi chúng thuộc hạ đến nơi thì Ma Nữ thành đã bốc cháy, không thấy bóng người nào cả."
Ta toát mồ hôi lạnh, gọi lớn: ”Bách Hợp!” rồi thúc vào bụng ngựa, mau chóng phi về hướng Ma Nữ thành.
Thủy triều đang rút xuống trước mắt ta.
Ngoài thành đầy những tàn tích của chiến tranh. Ta không thể không dừng ngựa lại khi đến đó.
Toàn bộ Ma Nữ thành đã chìm trong biển lửa.
Nước mắt không ngừng tuôn ra, ta vung Ma Nữ nhận lên thề: “Lệ Thanh! Ta muốn ngươi chết không có đất chôn thân.”
Anh Diệu đến bên cạnh ta nói: “Trận hỏa hoạn này xem ra đã cháy được vài ngày rồi.”
Ta lạnh lùng ra lệnh: “Cứu hỏa!”
Anh Diệu lập tức hạ lệnh.
Ta tức giận nói: “Lệ Thanh cầm được buông được, lưu lại cho chúng ta một tòa phế thành. Nhưng quân đội gần mười vạn người của bọn chúng có thể chạy đến đâu đây?”
Nói đến đây ta và Anh Diệu cùng biến sắc, bốn mắt nhìn nhau.
Đáp án đương nhiên là Nhật Xuất thành.
Lúc này Nhật Xuất thành gần như là một tòa thành không phòng bị. Lệ Thanh sau khi tránh khỏi chúng ta có thể dễ dàng đoạt thành nhưng chúng ta lại lâm vào khốn cảnh bị tuyệt lương và không chỗ dung thân, càng không còn đường tiến thoái.
Lệ Thanh đúng là hiểu ta quá rõ. Nàng biết được ta vừa nghe chuyện Ma Nữ thành sẽ bất chấp tất cả để đến đây. Nàng dựa vào nhược điểm này của ta để đưa ra diệu sách, đưa ta và Anh Diệu cùng hai vạn chiến sĩ vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nếu ta không có cách trở về, danh dự sẽ giảm xuống rất nhiều. Nói không chừng ngay cả Anh Diệu cùng hai vạn chiến sĩ cũng sẽ bỏ ta mà đi.
Kẻ đã đánh là thắng như ta vì sơ sót thất sách cuối cùng cũng đã lần đầu tiên nhin thấy dấu hiệu của thất bại.
Ta nhất định phải dùng chút thủ đoạn mới có thể phục hồi được lòng quân đã mất.
Ta ngẩng mặt lên trời cười lớn: “Được lắm! Để ta xem xem Lệ Thanh ngươi còn có khả năng gì?" rồi quay sang Anh Diệu đang cúi đầu ủ rũ nói: “Dừng việc cứu hỏa lại! Chúng ta đến Thiểm Linh cốc.”
Anh Diệu ngạc nhiên hỏi lại: “Thiểm Linh cốc?”
Ta nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy! Chỉ có ở đó chúng ta mới có thể bổ sung nhân lực và vật lực. Khi chúng ta trở lại cũng chính là lúc Lệ Thanh phải lưu huyết dưới nhận của ta.”
Anh Diệu có chút phấn chấn gật đầu nói: “Hay là chúng ta đợi ở đây xem Thiểm Linh tộc có nguyện xuất thủ hiệp trợ chúng ta hay không.”
Ta khẳng định: “Yên tâm đi! Bọn họ đều là hảo huynh đệ của ta.”
Không ngờ ta được gặp lại Cự Linh nhanh như vậy.
Ngày thứ hai sau khi bọn ta rời khỏi Ma Nữ thành đang bốc cháy, đội tiên phong gồm ba đạo quân Hồng, Lam và Hoàng trong Thất sắc quân đoàn của Lệ Thanh đã truy sát tới thành. May mà chúng ta đã sớm rút đi, nếu không thì trong điều kiện lương thảo thiếu thốn, quân tâm ly tán, hai vạn binh mã của chúng ta sẽ có khả năng không đánh mà tan.
Lần này ta đã làm một chuyện hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Lệ Thanh. Nhất thời nàng hoàn toàn không biết phương hướng của chúng ta.
Ai có thể biết được ta có Thiểm Linh cốc làm hậu viện?
Cuối cùng chúng ta đã vượt qua được quãng đường ngăn cách giữa Ma Nữ cốc và Nguyên Thủy Sâm lâm của Thiểm Linh thánh nguyên, đặt chân lên Thánh nguyên lần thứ hai.
Liên Vân sơn đã lâu không thấy nay đã ở ngay trước mắt.
Ngôi làng Thiểm Linh nhân của Đại Hắc mọc đầy cỏ dại giống như từ trước đến nay ở đó chưa từng có người cư trú.
Lương thảo của chúng ta đã ăn hết rồi, mấy ngày trước đều phải dựa vào săn bắn và quả dại để duy trì tính mệnh. Người và vật đều đã mệt mỏi vô cùng.
Chúng ta vừa ra khỏi Nguyên Thủy Sâm lâm, thám tử đã trở lại hồi báo. Đại quân Thiểm Linh nhân đã bố trận ở thảo nguyên bên ngoài rừng, hiển nhiên là vì chúng ta mà tới.
Ta ra lệnh đại quân lưu lại bìa rừng rồi cùng Anh Diệu hai người thúc ngựa phi ra nghênh đón.
Gần hai vạn binh sĩ thảo nguyên của Thiểm Linh tộc phân thành năm đội tiền quân, trung quân, hậu quân và tả quân hữu quân ở hai bên, chiến ý cao ngất, sát ý đằng đằng.
Ta tròn mắt nhìn vô cùng bất ngờ. Theo tính toán của ta, thực lực của Thiểm Linh nhân không quá hai vạn người, tại sao giờ lại có hơn ba vạn, thật là làm người ta khó hiểu.
Anh Diệu chỉ về đạo quân phía sau cùng ngạc nhiên nói: “Đó tịnh không phải là Thiểm Linh nhân mà là quân đội của Ma Nữ quốc.”
Anh Diệu nói không sai. Bạch sắc khôi giáp chính là tiêu chí của binh sĩ Ma Nữ quốc.
Một ý niệm bừng lên mãnh liệt.
Tiếng trống trận ầm ầm của Thiểm Linh nhân trầm xuống, theo đó hơn mười kị sĩ hướng về phía chúng ta tiến đến, biểu lộ họ đã nhận ra ta.
Ta vỗ ngựa chạy lên kêu lớn: “Cự Linh, ta đã quay lại!”
Trong số những người đang chạy đến không những có Cự Linh, Sơn Xà và các trưởng lão mà còn có cả Bạch Đơn, Mã Nguyên và vài tướng lĩnh của Ma Nữ quốc.
Cự Linh cao giọng nói: “Đại Kiếm Sư ngài trở lại rồi. Ngày nào chúng ta cũng đều mong chờ thời khắc này đến.”
Trong khoảnh khắc người của hai bên đã hợp lại với nhau.
Cự Linh vui vẻ như điên, từ trên lưng ngựa nhảy xuống chạy đến ôm lấy ta. Ta chịu không nổi sức nặng của Cự Linh, cả hai cùng rơi khỏi lưng ngựa ngã xuống thảo nguyên.
Chúng ta ôm lấy nhau thành một cục lăn tròn trong tiếng hoan hô của binh sĩ trên thảo nguyên.
Binh sĩ Thiểm Linh tộc và Ma nữ quốc như thuỷ triều lao đến, không ngừng hoan hô kính phục.
Hơn mười ngày gian khổ chỉ biết uất ức than thân trách phận, cuối cùng ta đã được đền đáp.
Khó khăn lắm ta mới có thể cùng Cự Linh đứng dậy. Bọn Mã Nguyên, Sơn Xà đều nhảy xuống ngựa ôm chầm lấy ta, biểu thị sự vui vẻ và nhớ nhung.
Ta mang Anh Diệu giới thiệu với bọn họ. Hắn được mọi người hoan hô rất nhiệt liệt.
Ta quay sang bọn Mã Nguyên, Bạch Đơn đang nước mắt đầm đìa. hỏi: “Hoa Nhân đâu?”
Hai người cúi đầu xuống, thần tình vô cùng khổ sở.
Ta nắm lấy khôi giáp của Mã Nguyên nhấc hắn lên cao và gầm lên: “Nàng chết rồi phải không?”
Bạch Đơn ở bên cạnh khó khăn lắm mới mở được miệng nói: “Quý phi đã thụ trọng thương, xem ra không hay rồi.”
Ta vui mừng nhìn quanh: “Nàng đang ở đâu?”
Cự Linh thở dài: “Quý phi đang ở trong cốc. Thương thế của nàng vô cùng trầm trọng, đến đại phu giỏi nhất của bọn ta cũng thúc thủ vô sách rồi. Nếu Đại Kiếm sư không đến nhanh có thể sẽ không nhìn được mặt nàng lần cuối.”
Tâm can ta như bị lửa thiêu đốt, vội gọi Phi Tuyết đến, nhảy lên ngựa hướng về bọn Bạch Đơn nói: “Các ngươi và Anh Diệu hãy an bài mọi chuyện. Ta cần tới Thiểm Linh cốc trước.”
Cự Linh nhảy lên ngựa gọi: “Đại Kiếm sư! Hãy để người huynh đệ kính trọng ngài nhất này dẫn đường.”
Ta run rẩy dùng tay vén cửa bước vào trong trướng.
Hoa Nhân đã lâu không gặp đang nằm trên giường. Sắc mặt nàng trắng bệch không có chút huyết sắc nào, thân hình gầy gò chỉ còn da bọc xương, hốc mắt thâm quầng, cái áo ngủ đắp trên ngực phập phồng gấp gáp.
Cự Linh bảo hai Thiểm Linh nữ tử đang đứng bên giường đi ra ngoài rồi ghé sát vào tai ta nói: “Sau khi thụ thương nàng liên tục hôn mê, nhưng thỉnh thoảng lại gọi tên ngài.”
Lòng ta chua xót, vội xông lên, nhưng Cự Linh giữ ta lại nói: “Nhớ cho rõ! Đừng để cho nàng biết ngài đã đến, nếu nàng biết ngài đã đến rồi có thể sẽ mất đi đấu chí đợi ngài trở về, sẽ lập tức ra đi.”
Nước mắt ta không cầm được trào ra, từ từ rớt xuống. Trong lòng ta vô cùng chua xót khó chịu.
Ta từng bước từng bước đi về phía nàng, đồng thời rút ra thanh Ma Nữ nhận sau lưng ra, trong lòng thầm cầu xin nó hãy cứu Hoa Nhân trở lại giống như đã cứu Thải Nhu.
Ta đến bên giường, hai gối nhũn ra quỳ xuống, cẩn thận luồn tay xuống bả vai nàng, nhẹ nhàng nâng thân nàng lên rồi mang Ma Nữ nhận đặt xuống dưới lưng làm nó áp sát vào nàng.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Ta nắm lấy cánh tay vô cùng yếu nhược của nàng, tập trung lực lượng toàn thân, mang dị năng trong thể nội truyền vào cơ thể nàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Năng lượng ta truyền vào trong thể nội nàng ngày càng nhiều nhưng tinh thần ta lại ngược lại ngày càng mạnh lên.
Kì tích cuối cùng cũng đã xuất hiện trên thân mỹ nữ mà ta yêu thương.
Cùng với cỗ năng lượng đang dũng mãnh xâm nhập vào, sắc mặt của nàng cũng bắt đầu hồng nhuận lên, sáng bóng một cách khó có thể hình dung.
Hô hấp của nàng cũng thuận lợi trở lại. Ngực không còn phập phồng, vật vã tốn sức như lúc trước.
Ta trong lòng đã bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hôn nàng một cái, miệng ghé sát vào tai nàng nói: “Hoa Nhân! Hoa Nhân! Lan Đặc trở lại rồi.”
Thân hình Hoa Nhân giật mạnh một cái khiến ta sợ hãi vội vàng truyền thêm năng lượng vào để làm giảm đi kích thích mà tâm tạng nàng không chịu nổi.
Hai hàng mi dài khẽ động đậy.
Ta ngồi bên giương ghé mặt vào tầm mắt nàng để nàng có thể nhìn thấy.
Mắt nàng cuối cùng cũng mở ra như một kì tích.
Một ánh sáng vọt qua một cách khó có thể hình dung, cái miệng xinh đẹp khẽ mở ra kêu “A!” một tiếng.
Nước mắt từ trong khóe mắt rơi lã chã, Hoa Nhân buồn rầu nói: “Là chàng à! Thật tốt quá!”
Ta miễn cưỡng nở một nụ cười, thâm tình nói: “Từ hôm nay trở đi ta Lan Đặc thề với trời rằng vĩnh viễn không rời xa nàng.”
Tình trạng của Hoa Nhân không ngừng tốt lên, sắc mặt ánh lên hoan hỉ nói: “Chàng thật sự đã trở về rồi sao? Đây không phải là một giấc mộng chứ, có phải vì ta nghĩ đến chàng quá nhiều nên mới có giấc mộng này?”
Ta nâng bàn tay mềm mại của nàng đặt lên mặt mình ôn nhu nói: “Giấc mộng lại có thể chân thực như thế này sao? Nói cho nàng biết! Ta đã giết được Đại Nguyên Thủ rồi, nàng có vui mừng vì chuyện này không?”
Hoa Tây run giọng kêu: “Nói với thiếp đi! Đây thật sự không phải là một giấc mộng chứ.”
Ta dịu dàng: “Ta có thể chứng minh với nàng đây không phải là một giấc mộng, nhưng nàng phải cố hồi phục cho tốt để quyết tâm báo đáp ta nhé.”
Hoa Nhân nhẹ nhàng nói: “Lan Đặc! Lan Đặc!”
Ta hỏi: “Bây giờ nàng cảm thấy thế nào?”
Hoa Tây thần trí tỉnh táo hơn, sắc mặt hiện lên một ánh sáng thánh khiết, ngẫm nghĩ rồi nói: “Dưới lưng thiếp dường như có cái gì đó phải không? Rất ấm áp, rất thoải mái. Tay của chàng cũng rất nóng, làm người ta muốn ngủ rồi.”
Ta ôn nhu bảo nàng: “Vậy thì ngủ đi nhé! Sau khi nàng tỉnh lại ta sẽ mang nàng đến một thế giới mỹ lệ nhất. Lan Đặc có thể biến nàng thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này, hãy ngủ ngon nhé!”
Hoa Nhân khẽ sẵng giọng: “Không! Khi ngủ thiếp sẽ không thể trông thấy ngài nữa.”
Đúng lúc này ta bỗng cảm thấy mình cùng với tinh thần của Hoa Tây đã kết thành một thể, cảm thấy sự yếu ớt và khổ sở trên thân thể nàng, cảm nhận được tình yêu vô hạn mà nàng dành cho ta.
Ta thầm thúc giục nàng: “Ngủ đi nào! Ngủ đi! Hãy vì ta mà ngủ một giấc cho say nào.”
Hoa Nhân cuối cùng cũng nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ ngọt ngào.
Ta khẽ bỏ tay của nàng ra. Ta cảm thấy kỳ quái không thôi đối với việc dị năng không giảm mà lại còn tăng lên trong thể nội mình, Chẳng lẽ năng lượng đi ra như vậy mà không hề tổn hao sao? Đồng thời ta phát hiện mình có thể dùng tâm linh để kêu gọi giúp nàng tiến vào giấc ngủ.
Ta tiến ra ngoài trướng, phát giác không những ngoài trướng đứng đầy người mà ngay đến đỉnh núi cũng toàn là những chiến sĩ của Đế quốc, Ma Nữ quốc và Thiểm Linh tộc. Bọn họ đang đợi tin tức của ta và Hoa Nhân.
Ta khẽ cười, nói với bọn Cự Linh, Mã Nguyên đang đứng ngoài cửa trướng: “Hoa Quý Phi vừa ngủ rồi, sau khi nàng tỉnh lại sẽ có thể sống thoải mái rồi!”
Chúng nhân đều tỏ vẻ khó tin, đều cho rằng ta đã quá đau đớn mà điên mất rồi.
Ta nói lớn: “Hoa Nhân được ta chữa khỏi rồi, các người hiểu chưa?”
Thanh âm vang dội Thiểm Linh cốc.
Đó là những tiếng hò reo hoan hô kinh thiên động địa.
Ta nói với Cự Linh: “Tìm đại phu tốt nhất của các ngươi tới đây là biết ngay ta không hề nói dối.”
Sơn Xà trưởng lão xem ra chính là đại phu tốt nhất của Thiểm Linh tộc, không ngần ngại tiến vào trong trướng với thần sắc khó tin.
Tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi kết quả.
Sơn Xà chạy như bay từ trong trướng nội ra, hét lớn: “Thiểm thần hiển linh! Hoa quý phi đã khoẻ lên rất nhiều rồi!”
Cự Linh lao đến ôm chầm lấy ta mà hét lớn: “Cảm tạ Thiểm Linh thần, bởi vì trên thế giới này không có người nào đáng để ngài chiếu cố hơn Đại Kiếm sư.”
Tiếng hoan hô triền miên không dứt.
Mọi người đều tiến đến chúc mừng. Đám mây buồn bao phủ Thiểm Linh cốc đã sớm bị quét sạch.
Ta thừa cơ nói: “Ta còn có một chuyện muốn tuyên bố với các vị, đó là Đại Nguyên Thủ đã chết dưới đao của ta.”
Mấy vạn người trong cốc chợt im lặng, chỉ có vài tiếng ngựa hí vang lên.
Hai câu này của ta mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì.
Từ trước đến nay, Đại Nguyên Thủ là đại biểu cho lực lượng tà ác vô địch. Trừ Ma Nữ Bách Hợp ra, không ai có thể khiêu chiến với hắn, không ai không phải sống dưới bóng ma của hắn. Cái mà hắn đại biểu chính là một giấc mộng kinh khủng mà không ai có thể thoát ra được.
Bây giờ ta nói với bọn họ rằng ta đã giết chết hắn. Bạn nói xem điều ta nói làm chấn động mạnh mẽ đến mức nào.
Ta nói: “Thi thể của hắn đã bị mang tới Nhật Xuất thành. Cái chết của hắn sẽ rất nhanh chóng truyền tới khắp nơi trên đại địa.”
Mọi người lại một lần nữa hét lên vui mừng.
Vang lên những tiếng reo lạc cả giọng: “Đại kiếm sư vạn tuế!”
Ta nói cho bọn họ vào lúc này chính là muốn củng cố lại ý chí của họ. Sau khi Hoa Nhân khỏi hẳn chính là thời khắc ta phản công Lệ Thanh.
Ta cần mang chiến ý cao ngất đến cho liên quân.