Sở dĩ có thể nhìn ra là nữ nhân, là bởi vì nàng không mặc quần áo. Nữ nhân không cao, tay chân bị xích sắt nặng nề buộc lại, nghiêng đầu, không nhúc nhích, không biết sống chết... Cái này... Từ Tôn giương mắt nhìn, trong đầu ong ong loạn hưởng, thậm chí có chút quáng mắt. Tại sao có thể như vậy? Nơi này rõ ràng chính là một gian tù thất, mà nữ nhân này là tù phạm! Chẳng lẽ... Đồ vật bên trong qua tài sắt kia, chính là nữ nhân trước mắt này! ! ? Vì cái gì? Ai? Bỗng dưng, Từ Tôn lưu ý đến thân thể của nữ nhân này hơi có chút chập trùng. Không thể nào, còn sống a! ? Từ Tôn đầu tiên là giật mình, lập tức nghĩ đến, từ khi tiểu Thất ngộ hại, đã qua ròng rã ba ngày, nữ nhân này hẳn là ba ngày không có ăn cơm uống nước! Coi như còn sống, cũng tất nhiên suy yếu. Nếu không... Từ Tôn nhìn trái phải một cái, nghĩ trước tìm chút nước tới đút nàng một chút, nhìn nàng có thể tỉnh hay không? Thế nhưng là, bốn phía đều là hình cụ, cũng không nước uống. Không có cách, Từ Tôn đành phải tiến đến phụ cận, nhìn xem tình huống của nữ nhân này. Vừa xem xét, hắn lại bị giật nảy mình. Nhưng thấy trên đầu nữ nhân này, có một khối lạc ấn vừa bắt mắt lại tàn nhẫn, vết bị bàn ủi đốt qua không có tóc. Mà tóc của nữ nhân này dường như bị người cắt qua, có địa phương trọc, có địa phương thì rất dài, nhìn xem dị thường lộn xộn. Lại nhìn trên người nữ nhân này thì thấy mà giật mình, các loại tổn thương: bị phỏng, quất roi, cắt, xuyên qua, quả thực vô cùng thê thảm. Rất rõ ràng, nữ nhân từng ở đây gặp cực hình, có người muốn từ trong miệng nàng dò bí mật gì. Quá tàn nhẫn! Nhìn những vết thương này, nữ nhân gặp cực hình tựa hồ so với Khâu Vĩnh Niên thật kia chỉ có hơn chứ không kém. Từ Tôn bản năng nghĩ đến, người đối với nữ nhân này dụng hình, hẳn là Thẩm Thiên Đức nghĩa phụ của mình a? Ông trời ơi..! Từ Tôn âm thầm kinh hãi, nếu như nữ nhân này thật sự là đồ vật trong quan tài kia, kia há không phải là, nàng đã bị cầm tù hai năm ở đây? Không... Không đúng... Từ Tôn nhớ tới, tòa nhà này là sau khi hắn làm huyện úy, Thẩm Thiên Đức mới từ trong tay người khác mua cho hắn. Mà trước đó chủ nhân của tòa nhà không hề nghi ngờ là Khâu Vĩnh Niên giả an bài. Bởi vậy, hắn chỉ có thể chứng minh nữ nhân bị cầm tù ở nơi này không đến một năm, về phần trước đó bị giam giữ ở nơi nào, liền không thể nào kiểm tra. Có lẽ là Thẩm phủ, cũng có lẽ là địa phương khác. Nữ nhân này, đến cùng là ai a? Từ Tôn lại cẩn thận từng li từng tí tiến lên một bước, thông qua khoảng cách gần quan sát, hắn phát hiện tuổi tác của nữ nhân này hẳn không phải là rất lớn. Mà lại... Thông qua da thịt quang trạch đến xem, chẳng những tuổi tác không lớn, thậm chí còn muốn nhỏ hơn mình... Cái này... Từ Tôn trong lòng thoáng qua một chút thương hại, cảm giác một nữ hài tử nhỏ như vậy, chịu cực hình như thế đúng là quá phận. Nhưng nghĩ lại, mình thân ở Đại Huyền Vương triều, Thẩm Thiên Đức bí mật giam giữ cùng thẩm vấn một nữ tù phạm như thế, chắc hẳn cũng có nguyên nhân khác. Bất quá, Từ Tôn cũng phát hiện, tổn thương trên người nữ nhân này, ngoại trừ vết thương quất roi tương đối mới mẻ, vết thương khác đã cơ bản khép lại. Bởi vậy phán đoán, đám người Thẩm Thiên Đức có khả năng vẫn chưa đạt được đáp án mong muốn trên người nữ nhân này, hay là, là đạt được đáp án không thể làm cho bọn hắn hài lòng, cho nên sau đoạn thời gian đó liền đình chỉ cực hình đối với nàng. Kềm chế kịch liệt nhịp tim, Từ Tôn đầu tiên là đưa tay dò xét một chút hơi thở của nữ nhân này. Thế mà thật còn sống! ? Phải biết, ba ngày không ăn không uống có lẽ chết không được, nhưng bây giờ là mùa đông, trong hầm ngầm nhiệt độ mặc dù so bên ngoài hơi cao, nhưng cũng không cao hơn bao nhiêu. Trên thân nữ nhân này cơ hồ không có quần áo, cứ như vậy đông lạnh hơn ba ngày, đổi lại thường nhân chỉ sợ sớm đã chết vì mất độ ấm? May mắn mình nhanh như vậy liền đến, nếu là chậm thêm mấy ngày, chỉ sợ Đại La thần tiên cũng cứu không được nàng. Bất quá, mặc dù còn sống, nhưng nữ nhân hơi thở yếu ớt, cũng đã nhanh đến sắp chết biên giới. Từ Tôn nâng nữ nhân lạnh buốt cái cằm, nâng lên đầu của nàng. Đây là một khuôn mặt không có sinh khí, trên mặt nữ nhân treo một tầng sương trắng, mặt như đông lạnh sáp, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ bởi vì suy yếu mà sinh ra hôn mê. Mượn yếu ớt ánh sáng, Từ Tôn còn phát hiện, nữ nhân này ngày thường góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh tế, tựa hồ cũng không phải là một nữ nhân xấu. Chỉ bất quá, nàng bên trái trên gương mặt có một đầu doạ người mặt sẹo, mặt sẹo từ bên tai một mực kéo dài đến bên miệng, gần như hủy dung! Quá ác! Hủy người không hủy mặt, Thẩm công, ngươi có phải hay không hạ thủ có chút quá nặng đi? Truyện do A Nhũ convert và Edit..... "Uy, uy..." Từ Tôn nhẹ nhàng kêu gọi vài tiếng, nhưng nữ nhân không phản ứng chút nào, sớm đã bất tỉnh nhân sự. Cái này... Từ Tôn bắt đầu làm khó, hắn vạn không nghĩ tới, trong Quan Tài Sắt hai năm trước thật cất giấu một người sống, hơn nữa còn là một nữ nhân cực kì trẻ tuổi. Nếu là nữ nhân này thanh tỉnh, mình còn có thể hỏi một chút tình huống của nàng, trước làm rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, cũng tốt lại tính toán về sau. Nhưng nữ nhân này lại vẫn cứ hôn mê, nếu như mình không cứu, nàng hẳn phải chết không nghi ngờ. Vả lại, căn cứ hiện ở loại tình huống này, vẻn vẹn bằng bản lãnh của mình, có thể hay không cứu được qua tới vẫn là không biết đâu! Coi như cứu, cũng không thể lại như thế buộc lấy. Thật là cứu nàng, lại sợ nữ nhân này lai lịch không rõ, vạn nhất chờ cứu tỉnh, mình lại không giải quyết được làm sao bây giờ? Chậc chậc... Nhìn xem nữ nhân đã đáng thương lại thần bí này, Từ Tôn tình thế khó xử, không biết xử lý như thế nào? Nhưng vô luận khó khăn như thế nào, Từ Tôn cũng biết, nữ nhân này nhất định phải cứu! Chỉ có nàng còn sống, mới có thể biết án “Quan Tài Sắt” hai năm trước đến cùng chuyện gì xảy ra! Mà lại, tại thời khắc mấu chốt, Từ Tôn lại nghĩ tới Thẩm công lâm chung di ngôn: "... Đồ vật bên trong quan tài sắt... Tại... Phòng bếp... Ngươi... Thả... Thả..." Không biết, Thẩm công đằng sau nói cái kia "Thả" chữ, có phải là chỉ muốn đem nữ nhân này thả rồi? Chẳng lẽ... Là Thẩm công tự biết hổ thẹn, muốn mình thả nàng? Nghĩ tới chỗ này, Từ Tôn đối với thân phận của nữ nhân này càng thêm hiếu kì. Tốt a! Chủ ý đã quyết định, Từ Tôn liền cởi áo khoác của mình cho nữ nhân phủ thêm, không để nàng tiếp tục mất đi độ ấm. Tiếp theo... Tiếp theo hắn liền gặp được nan đề thứ nhất. Hắn tìm khắp các địa phương trong hầm ngầm, cũng không tìm được chìa khoá để mở ra xiềng xích! Không biết, chìa khoá là ở trên thân tiểu Thất, hay là trên thân Thẩm công, hai người đều đã không tại nhân thế, cho nên tìm chìa khoá chỉ sợ vô vọng. Bất quá, điểm này nhỏ khó khăn không làm khó được Từ Tôn, hắn lợi dụng các công cụ ởhiện trường, rất nhanh liền bằng vào công phu cạy khóa của mình ở kiếp trước mở ra xiềng xích. Không có cách, chuồn vào trong cạy khóa cũng là làm nội ứng thiết yếu kỹ năng. Huống chi, ổ khóa thời cổ đại có vẻ như không có phức tạp như thời hiện đại, rất dễ dàng để mở ra. Sau khi dỡ xuống xiềng xích, Từ Tôn đem nữ nhân gói kỹ lưỡng, lại dùng dây thừng đưa nàng buộc chặt trên lưng của mình, lúc này mới khó khăn trèo lên bậc thang, trở ra hầm. Trời đã đen kịt một màu, Từ Tôn giẫm lên tuyết đọng trong viện, từng bước một đem nữ nhân cõng tiến phòng ngủ của mình. Thân thể của nữ nhân này rất nhẹ, không biết là vốn là như thế, hay là bởi vì trường kỳ bị cầm tù đông lạnh đói bố trí. Trở lại trong phòng, Từ Tôn đem nàng đặt trên giường ngủ, vì nàng đắp kín đệm chăn, tiếp theo nhóm lửa bếp nấu, bưng tới chậu than... Sau đó, Từ Tôn lại nấu một chút nước cháo cho nàng cho ăn. Không nghĩ tới, nữ nhân dù đã hôn mê, lại vẫn có thể nuốt nước cháo, tựa hồ có một loại bản năng gọi là dục vọng cầu sinh. Bởi vậy, Từ Tôn cũng không khỏi một trận vui mừng, chỉ hi vọng nàng có thể sớm một chút tỉnh lại, đem tình tiết vụ án của án “Quan Tài Sắt” lần thứ nhất nói rõ...