Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 95: PN1.2. Quy tắc đùa ác cao nhất

Lần trước nói đến tiểu Lệ Vân đi theo Đường Vô Danh đến Tứ Xuyên Đường môn, ở tại phòng hạ nhân, trở thành một lao động trẻ em.

Lần trước chưa nói tới Lệ Vân trở thành lao động trẻ em?

Vậy lúc này nói...

Chuyện rằng, Lệ Vân tiến vào phòng hạ nhân, rất tự nhiên đã bị người ta cho là hạ nhân vừa mới mua tới, bởi vậy cậu bé trở thành một lao động trẻ em. Lệ Vân cũng cảm thấy cậu nên tích cóp một chút lộ phí cho hành trình rời nhà trốn đi của cậu, bởi vậy tiếp tục ở lại Đường môn.

Nhưng là, nếu như Lệ Vân an phận làm lao động trẻ em của cậu, vậy cậu bé sẽ không phải là Lệ Vân mà là Lệ Quai rồi.

*Quai: có nghĩa là ngoan

Người Lệ Vân dán mắt vào đầu tiên chính là gã người hầu dẫn cậu đến phòng hạ nhân!

Ai bảo hắn nói bé không có ích?

Tiểu Lệ Vân ỷ vào mình có thân hình không khiến người ta chú ý vui vui vẻ vẻ chạy đến chỗ gã người hầu kia ở, bắt đầu công việc hàng ngày của cậu bé — cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cái Lệ Vân cần phải làm là tiến hành thu thập tin tức!

Khi cậu bé phát hiện gã người hầu kia thích thị nữ của phu nhân Đường Vô Danh...

Nụ cười gian trá hiện lên trên gương mặt tiểu phôi đản nào đó.

Đùa ác cao nhất quy tắc một: lợi dụng tất cả tài nguyên có thể lợi dụng được!

Bởi vậy, thời điểm tiểu Lệ Vân mỗi ngày vui vẻ đi theo người khác làm công, liền bắt đầu hành động.

Nói là làm công, thật ra Lệ Vân căn bản là không làm được cái gì, mỗi ngày giúp đảo dược hoặc là trông cửa, cũng đã là cực hạn của cậu bé. Mà đảo dược, lúc này này chính là lúc tốt nhất!

"Dao tỷ tỷ, tỷ nói Đình tỷ tỷ có người trong lòng sao?" Tiểu Lệ Vân nỗ lực đảo dược liệu, ánh mắt lại nhìn về phía thiếu nữ được cậu bé gọi là Dao tỷ tỷ, mà Đình tỷ tỷ kia chính là người trong lòng gã người hầu.

"Đình Đình?" Dao Dao nâng mặt nghĩ một lát, "Hình như không có, ôi! Tiểu gia hỏa, đệ hỏi cái này làm cái gì?" Lệ Vân mới đến được ngắn ngủn bảy ngày, trên dưới Đường môn đều bị bé thu mua rồi, một nụ cười ngọt ngào, thường xuyên ra vẻ nhiệt tình và quan tâm, một hai câu khen ngợi không để lại dấu vết, khiến tất cả mọi người cho cậu bé một câu đánh giá — khi đứa bé này được sinh ra nhất định là rơi vào thùng mật!

Mỗi người khi gặp cậu bé cũng sẽ cho cậu bé một hai khối đường, hoặc là vài món đồ chơi nhỏ không đáng tiền, trước kia công việc đảo dược buồn tẻ vì có cậu bé gia nhập, khiến rất nhiều người đều tự nguyện tới tham gia.

"Đình tỷ tỷ lớn lên thật xinh đẹp, sau này Vân Nhi lớn lên muốn cưới Đình tỷ tỷ!" Tiểu Lệ Vân vẻ mặt nghiêm túc nói, Dao Dao nhìn bất giác mỉm cười.

"Vậy Dao tỷ tỷ thì sao?" Dao Dao đùa với tiểu Lệ Vân, "Dao tỷ tỷ không xinh đẹp sao?"

Dáng vẻ Dao Dao cũng không khó nhìn chỉ là hơi béo, hơn nữa trên mặt có mấy vết tàn nhang, chẳng qua là tính cách nóng nảy làm cho người ta chịu không nổi. Nếu ai chọc tới nàng khẳng định sẽ tìm một chỗ trốn đi trước. Nhưng là nàng lại ở chung với tiểu Lệ Vân không tệ.

Lệ Vân nhìn chằm chằm Dao Dao cả nửa ngày, lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dao Dao, khi Lệ Vân nghiêm túc giống Lệ Thú y như đúc, "Dao tỷ tỷ cũng rất xinh đẹp, nhưng là, Vân Nhi không thể cưới Dao tỷ tỷ."

"Hả?" Dao Dao khẽ sửng sốt, "Vì sao?"

"Bởi vì, Vân Nhi nghe nói quân tử không đoạt thứ yêu thích của người, Vân Nhi là quân tử, bởi vậy không thể đoạt thứ yêu thích của người." Lệ Vân nói đạo lý rõ ràng, "Tiểu Hi ca đã nói là không thể nói cho tỷ rồi!" Tiểu Hi là cái tên người hầu kia.

"..." Dao Dao trầm mặc một chút, bé con, đệ đã nói ra rồi!

Nhưng là Lệ Vân dường như còn không hề hay biết, "Bởi vậy, sau này Vân Nhi lớn lên vẫn là cưới Đình tỷ tỷ thôi!"

Sau một hồi lâu Dao Dao không nói gì, suy nghĩ hoàn toàn đắm chìm ở trong lời nói vừa rồi của Lệ Vân, Lệ Vân ở trước mặt mọi người đều là một người có bảng hiệu ngoan ngoãn số một, Dao Dao đối với lời cậu bé thật sự tin không hề nghi ngờ, hơn nữa còn là tin tức cậu bé vô ý để lộ?

"Dao tỷ tỷ..." Lệ Vân nhìn trộm Dao Dao, "Tỷ làm sao vậy?"

"Không có gì..." Dao Dao bỗng đứng lên, "Vân Nhi, ta có việc đi trước, đệ ở đây làm việc tử tế nhé! Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút."

"Vâng." Lệ Vân là lạ khẽ gật đầu, "Đệ sẽ cố gắng làm việc!"

Nhìn Dao Dao rời đi, tiểu Lệ Vân toét ra nụ cười thắng lợi...

Từ đây cuộc sống của người hầu Tiểu Hi rơi vào trong nước sôi lửa bỏng.

Chẳng qua vào nửa năm sau, Dao Dao và Tiểu Hi trở thành một đôi vợ chồng ân ái, đây là điều Lệ Vân cho dù như thế nào cũng không thể nghĩ tới.

...

...

Đùa ác cao nhất quy tắc hai: nhất định phải khiến mọi người cho là ngươi không làm được!

Lệ Vân cho dù ở Dạ Ngưng Bảo hay là Cổ thành đều trở thành báu vật để bảo vệ trong tay mọi người, trừ Yêu Tuyệt kiếm của Lệ gia là cậu bé phải học toàn bộ, đối với các loại võ công cậu bé đều chỉ học lướt qua.

Chẳng qua, vô nguyệt bộ được cậu bé thích nhất.

Một thân khinh công tuyệt hảo tuyệt đối là loại hàng cao cấp cần thiết cho việc nghịch ngợm gây sự.

Bởi vậy khi trong Đường môn xuất hiện rất rất nhiều nhiều tin đồn bịa đặt ai cũng không chụp lên đầu Lệ Vân. Ai có thể nghĩ đến một đứa trẻ ba tuổi dùng khinh công đi nghe lén?

Hôm nay con gái của Hữu hộ pháp và Tả hộ pháp Vô Ảnh đường khá hơn rồi, ngày mai điện chủ Thánh Tài điện bị tiêu chảy, ngày sau...

Luôn luôn, chỉ có ngươi không nghĩ tới, không có dò la không được!

Quá đáng nhất là, người bên trong Đường phủ nếu đúng là chuyện của người nào đó có mức độ mong đợi đặc biệt cao, ngày thứ hai khẳng định sẽ có sự kiện tin tức của người và sự vật liên quan xuất hiện!

Sau đó, Đường môn còn xuất hiện rất rất nhiều chuyện kỳ lạ quỷ dị, chẳng hạn như chậu nước từ trên trời rơi xuống, chẳng hạn như đột nhiên bị thổi mất ô khi trời mưa, lại chẳng hạn như mèo của con gái Đường Vô Danh Đường đại tiểu thư vậy mà không bắt chuột nữa!

Cái này thật sự quá đáng!

Đường đại tiểu thư Đường Dĩ Tình năm nay hai tuổi, từ nhỏ nuôi một con mèo hoa nhỏ vằn như hổ rất là đáng yêu, lấy một cái tên rất khí phách, tên là Hổ Tử.

Nhưng là gần đây Hổ Tử vậy mà béo tròn ba vòng, ngày từng ngày lười biếng không chịu nhúc nhích, mỗi ngày chỉ biết là phơi nắng, thỉnh thoảng còn đi hai bước.

Đây thật là phụ lòng mong đợi của Đường đại tiểu thư đối với Hổ Tử rồi, cô bé nhưng là mong đợi Hổ Tử có thể một mình đảm đương một phía xưng vương xưng bá ở trong thế giới loài mèo!

Mèo của Đường Dĩ Tình bé đây làm sao có thể không mở rộng chính nghĩa đi bắt chuột! Đó thật là hủ bại!

Bởi vậy, hai ngày nay Đường đại tiểu thư vẫn luôn tìm kiếm xung quanh "hung thủ hại mèo".

Một thân trang phục đỏ rực như lửa, một đôi giày ủng nhỏ đáy hồng hoa vàng, cùng một cây roi ngắn nhỏ, Đường đại tiểu thư thề, phải đem cái kẻ bại hoại phá hoại tiền đồ của Hổ Tử kia ra công lý!

Nhưng là vẻn vẹn nửa tháng trôi qua, Hổ Tử lại béo ba vòng, trở thành xứng đáng với cái tên con mèo mập, nhưng là hung thủ vẫn không có tìm được.

Bởi vậy Đường đại tiểu thư thông minh quyết định lan rộng mục tiêu ra cả Đường gia, hễ là chỗ nào nào có trò đùa ác thì đó là chỗ ở của hung thủ!

Một ngày này, Đường Dĩ Tình lại một thân một mình tuần tra trong Đường phủ, Đường Dĩ Tình lập chí trở thành một giang hồ hiệp nữ mở rộng mới không thèm mang theo mấy thị nữ hiểu biết nhiều đâu! Về sau bé cũng muốn một thân một mình xông xáo giang hồ!

Bỗng nhiên, cô bé thấy một bóng dáng đang lén lút xuất hiện ở trong tầm mắt của cô bé.

Người đó không cao, lại có thân thủ linh hoạt, chỉ thấy bóng dáng kia thoắt cái chạy lên trên cây, lại thoắt cái xuống dưới, trên khuân mặt nở nụ cười như ý.

"Đứng lại!" Đường Dĩ Tình lập tức lớn tiếng hô.

"Hả?" Lệ Vân quay đầu lại, thấy một đứa bé tầm như cậu, liền thở phào nhẹ nhõm."Ngươi là ai?"

"Lời này hẳn là ta hỏi ngươi chứ!" Đường Dĩ Tình tỏ vẻ như thật chống nạnh, chất vấn Lệ Vân.

"Ta tên là Lệ Vân." Lệ Vân nhún nhún vai, trả lời không sao cả.

"Ngươi đang ở đây làm cái gì?" Đường Dĩ Tình chỉ chỉ cái cây Lệ Vân vừa mới leo lên.

Lệ Vân ngẩng đầu, chớp mắt — Đùa ác cao nhất quy tắc ba: phải biến người phát hiện ngươi đùa ác thành minh hữu của ngươi.

"Ta nói với ngươi, ta đang lấy tổ chim đấy!" Lệ Vân ngẩng đầu lên, "Rất thú vị! Lấy được trứng xong có thể cho mèo ăn, ngươi muốn thử một chút hay không? Trong viện phía Tây có một con mèo ngốc, cho nó ăn cái gì nó ăn cái đó!"

Một câu nói lập tức châm lửa thùng thuốc súng, Đường đại tiểu thư lập tức vươn một ngón tay nhỏ bé, chỉ về phía cái mũi của Lệ Vân, "Chính là ngươi cho Hổ Tử của ta ăn béo như vậy!"

"Hả?" Lệ Vân sửng sốt một chút, Hổ Tử của cô bé? Nói cách khác, con mèo đần kia là của cô nương này?

Xong rồi! Dẫm phải đuôi rồi!

Nhưng là, bỗng Lệ Vân kiên định nắm quyền.

Đùa ác cao nhất quy tắc bốn: người không thể biến thành minh hữu nhất định phải khiến người khác không tin hắn!

Ngay tại lúc Lệ Vân quyết định xong, Đường Dĩ Tình liền vung một roi tới, lực đạo không lớn, còn hơi lệch sang hướng khác — cô bé chỉ là muốn mở rộng chính nghĩa, cũng không phải muốn hại người!

Lệ Vân giật mình, linh hoạt né sang bên cạnh, "Ngươi cái đồ mụ điên này! Bạo lực như vậy, ta xem ngươi về sau làm sao mà lập gia đình!"

"Ta Đường Dĩ Tình muốn trở thành tuyệt thế nữ hiệp, mới không cần lập gia đình!" Đường Dĩ Tình thấy Lệ Vân tránh khỏi tiến thẳng lên hai bước tới gần Lệ Vân, lại là một roi.

Lệ Vân lập tức xoay người bắt được cái roi, cái roi lập tức quấn ba vòng trên tay cậu, tiếp tục trả lời lại một cách mỉa mai, "Ta thấy ngươi không phải là không cần, là căn bản không có người muốn ngươi! Ai dám lấy ngươi, kẻ đó chính là đồ ngốc!"

"Ngươi! Ngươi mới không có người muốn! Gả không được!" Đường Dĩ Tình rút roi về nhưng là lại không có cách nào di động một chút nào.

"Ngươi không chỉ có điên mà còn ngốc, ta là đàn ông! Về sau là phải cưới, không phải là gả!" Lệ Vân trợn trừng mắt, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Đường Dĩ Tình. Lại trước giờ không nghĩ tới, cái từ đàn ông này cậu bé còn chưa đội nổi lên đầu đâu.

"Ngươi! Ngươi!" Một vũng nước mắt xoay quanh mắt Đường Dĩ Tình, Đường Dĩ Tình kiên cường không để nó chảy xuống, tức giận nhìn chằm chằm Lệ Vân.

"Đồ điên, đến nói cũng không rõ rồi?" Không có ước thúc Lệ Vân lập tức khôi phục bản tính, tùy ý chế nhạo Đường Dĩ Tình, còn tùy tiện lấy cho nàng hai cái tên riêng."Xem thế này, không chỉ có điên ngốc, còn là một kẻ nói bắp! Người cưới ngươi khẳng định đời trước tội ác chồng chất, mỗi ngày gây ra tội này." Nói xong, Lệ Vân còn chậc chậc miệng.

"Ngươi khốn khiếp!" Đường Dĩ Tình bỗng chốc cầm roi trong tay vứt xuống đất, xoay người khóc chạy mất.

Lệ Vân nhún nhún vai, loại thời điểm này cô bé kia khẳng định đi tố cáo, Lệ Vân cầm roi trong tay, mỉm cười, nụ cười tính kế lại xuất hiện trên khuân mặt của cậu bé, Lệ Vân quyết đoán lăn trên mặt đất hai vòng, sau đó dùng tảng đá cắt vài lỗ hổng trên quần áo. Sau đó đặt hai tay sau đầu, huýt sáo, vui vẻ tiêu sái rời khỏi.

Đi mà tố cáo, dịch dung xong rồi!

Cậu bé nhớ được trước kia có người đã dạy cậu, làm sao ngụy trang thành miệng vết thương!

Hừ hừ hừ, kẻ điên, ngươi chờ coi đi!