“Đây… đây thật là anh rể của ta sao?”

Lệ Thú đang vội vàng giết người đương nhiên không thể trả lời.

“Hắn là ai vậy?” thủ lĩnh đội xe ngựa không biết tiến đến bên người Yến Thanh Dịch từ khi nào, nuốt nước miếng nghi hoặc hỏi.

“… Anh rể ta.” Hiện tại Yến Thanh Dịch cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

“Hắn ở trên giang hồ có danh hào là gì?”

“… Không biết.”

“Là ta thất lễ, ta gọi Lục Thâm. Là người Thục Lục gia.” thủ lĩnh đoàn xe cho rằng Yến Thanh Dịch trả lời cho có lệ: “Có thể nói với ta danh hào của các ngươi được không?”

Thục Lục gia, danh hào này Yến Thanh Dịch đã nghe nói qua, cùng Yến gia giống nhau, Lục gia ở đất Thục cũng là một gia tộc không lớn không nhỏ, mà vị hôn thê của đại ca hắn Yến Thanh Nam chính là xuất thân từ Lục gia. Yến Thanh Dịch cười khổ: “Ta thật sự không biết, trước ngày hôm nay, ta vẫn luôn cho rằng hắn là một người bình thường không biết võ công.” Yến Thanh Dịch dừng một chút, cảm thấy cần giải thích một chút: “Ta không cần lừa các ngươi, ta là con trai thứ bảy của Tô Châu Yến gia, Yến Thanh Dịch.”

Lục Thâm sửng sốt một chút, ngoài ý muốn cười khẽ: “Kia thật đúng là khéo!” Lục Thâm giương cằm lên, nhìn về phía xe ngựa, trong ánh mắt có một tia tình nghĩa không rõ nói không nên lời: “Chúng ta hộ tống là đại tiểu thư của chúng ta, vị hôn thê của đại ca ngài. Còn có nhóm nhị tiểu thư nữa.”

Bên này nói xong mấy câu ngắn ngủi, bên kia Lệ Thú đã giải quyết xong phiền toái, đám địch nhân chia năm xẻ bảy nằm trên mặt đất.

Mà Yến Thanh Dịch lại thấy Lệ Thú dùng một loại biểu cảm vừa nghiêm khắc vừa lạnh lùng hắn chưa thấy bao giờ đứng trước mặt hắn, vết máu địch nhân trượt xuống theo cái cằm hoàn mỹ của Lệ Thú nhỏ giọt lên mặt đất, trên mặt, trên quần áo Lệ Thú tất cả đều là vết máu – mà không có một giọt nào của hắn , dáng vẻ hiện tại của Lệ Thú hoàn toàn là Thị Huyết Yêu nghiệt, Yến Thanh Dịch không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, không biết có phải Lệ Thú sát tâm quá lớn không khống chế được…

Hắn cũng không có loại biện pháp nào mà một hơi có thể giết chết hơn một trăm người mà tỷ phu còn lông tóc vô thương.

“Yến Thanh Dịch.”

Yến Thanh Dịch không khỏi lui ra phía sau một bước, Lệ Thú cho tới bây giờ không kêu lên hắn tên đầy đủ, luôn luôn giống như tỷ tỷ gọi hắn là tiểu Thất hoặc là Tiểu Dịch: “Tỷ… Tỷ phu?”

Lệ Thú nheo mắt lại, có một loại hương vị nham hiểm, hung ác, nguy hiểm cực độ thẳng tắp nhìn chằm chằm Yến Thanh Dịch.

Yến Thanh Dịch lại lui về phía sau nửa bước.

Lệ Thú hít sâu một hơi, không nhanh không chậm nói ra tuyên án cuối cùng:”Làm tỷ phu ngươi, ta cảm thấy ta có quyền giáo dục ngươi làm việc theo nguyên tắc.”

Yến Thanh Dịch định lui về phía sau một bước, nhưng sau khi nghe câu đó, cứng rắn ngừng bước chân:”Làm… Làm việc theo nguyên tắc?”

“Không sai, làm việc theo nguyên tắc.” Lệ Thú nghiêm trang gật đầu.

Không phải muốn cùng hắn đánh một trận, đem hắn chặt thành tám khúc sao?

“Làm một người tuổi còn trẻ, ngươi nên vì bản thân mà phụ trách hành vi của mình. Tựa như vừa rồi, không biết rõ địch ta mạnh yếu liền lao ra, đó là mười phần không sáng suốt. Không chỉ tạo thành phiền toái cho người khác, cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho bản thân.”

“Ngừng một chút, tỷ phu!” Yến Thanh Dịch ra thủ thế ngừng lại.

Người bị đánh gãy lời nói mất hứng nhăn mày lại: “Như thế nào?”

“Ta đó là đi cứu người nha!” Yến Thanh Dịch nhấc tay tỏ vẻ bản thân không sai: “sự tình cấp bách!”

“Ngươi có thể chờ ta.” Lệ Thú nghiêm túc giống khúc gỗ.

Yến Thanh Dịch mở to miệng lại khép lại.

Tỷ phu, ta làm sao biết ngươi có võ công a!

“Chờ một chút!” Yến Thanh Dịch lại nghĩ đến một vấn đề, rõ ràng hắn mới hẳn là phương cần chất vấn!

“Lại như thế nào?”

“Tỷ phu, ngươi đã có võ công vì sao còn muốn cùng tỷ ta dựa vào cuộc sống làm ruộng và làm thuê ?” Đáng chết, Thất tỷ hắn vất vả như vậy!

“Ta không có tiền.” Lệ Thú vừa nghiêm cẩn vừa thành thực trả lời: “Võ công không thể làm cơm ăn.” (chính xác! Ngày xưa mình xem phim kiếm hiệp cũng hay hỏi bọn này lấy tiền ở đâu ra?)

“…” Yến Thanh Dịch trừng lớn mắt: “Nhưng ngươi rõ ràng có thể tìm được công việc kiếm càng nhiều tiền a!”

Lúc này đến phiên Lệ Thú mở to hai mắt : “Công việc kiếm được nhiều tiền? công việc gì vậy?”

Yến Thanh Dịch nhìn thấy biểu cảm hoang mang của Lệ Thú, biết là hắn thật sự không biết, vô lực vẫy vẫy tay: “Quên đi, còn có một vấn đề, vì sao không nói với tỷ ta, ngươi có võ công?”

“Làm ruộng võ công là không cần thiết.” Lệ Thú lại trả lời, về vấn đề liên quan đến Tiểu Tiểu, người nhà Tiểu Tiểu có quyền được biết.

Yến Thanh Dịch trừ bỏ bất đắc dĩ thì không còn gì nữa, tỷ phu quả nhiên giống như Thất tỷ đã nói, là cái đại đầu gỗ! Lệ Thú lãng mạn như khi ở Yến gia tất cả đều dường như trốn đi hết, hắn không nói một lời làm cho người ta cảm động sao? Đây là khi Thất tỷ rời xa phân tranh giang hồ, là hạnh phúc bình thường của Thất tỷ?

Làm gì mà thành thật như vậy?

Thành thật làm cho người ta phát điên!

“Hơn nữa…”

Yến Thanh Dịch lại nhìn về phía Lệ Thú, chờ mong hắn có thể làm ra một chút sự tình lãng mạn.

“Ta cho rằng nàng đã biết.”