Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 7: Phương thuốc
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Tiêu Phàm lạnh nhạt hỏi:
- Đặng đại ca, anh lấy cái hộp này từ đâu vậy?
- Ông nội của ta cuối đời tình cờ nhận được, cuối cùng truyền cho ta.
Đặng Thông Thiên trả lời qua loa.
- Vậy là đúng rồi, Chính Dương Mộc tuy cũng có tác dụng tích tụ dương khí nhưng hoàn toàn không thể so với Ô Dương Mộc được. Nếu để Chính Dương Mộc và Ô Dương Mộc cùng một chỗ thì kết quả cũng sẽ như viên Hỏa Nham Noãn Ngọc này, không đến một năm, tất cả dương khí sẽ bị Ô Dương Mộc hấp thụ sạch sẽ.
- Nhưng mà ta đã mang theo thứ này bên người bao nhiêu năm nay, cũng không thấy nó hấp thụ dương khí của ta...
Đặng Thông Thiên như là người phạm lỗi, nói lắp bắp, đặc biệt khi nói đến đoạn hấp thụ dương khí thì toàn thân lạnh run. Nhiều đời người Miêu Dao sống trong núi lớn, từ lúc còn nhỏ, hắn đã nghe không ít truyền thuyết kỳ lạ nên hắn tin đó là sự thật. Hắn chợt nghĩ:
- Vậy thứ này chẳng phải là yêu quái thành tinh sao?
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Việc này thì anh không cần lo lắng, người có tài thường sống rất thọ ... Đặng đại ca, anh đem vật chí dương đeo trên người, hơn nữa anh lại luyện Hồng Sa Chưởng hơn mười năm nên dương khí trong cơ thể vô cùng dồi dào, nhưng dương khí quá nhiều sẽ tổn thương hồn phách. Hiện nay, bệnh tình đã xâm nhập vào xương tủy, nếu chỉ dùng Long Đầu Phượng Vĩ Thảo thì hiệu quả sẽ không cao, chỉ trị được phần ngọn không thể trị tận gốc. Đặng đại ca, nếu như anh tin những lời tôi nói thì tôi sẽ đưa cho anh một phương thuốc, phương thuốc này có thể giải trừ những tổn hại mà Ô Dương Mộc mang lại.
- Được.
Đặng Thông Thiên không chút do dự liền gật đầu đồng ý, giọng nói không còn cứng rắn như trước kia, thậm chí là vô cùng kính cẩn.
Tục ngữ có câu: "Ngoại hành khán nhiệt nháo, nội hành khán môn đạo” (Người ngoài nghề thì xem náo nhiệt, người trong nghề thì trông cửa nói). Đa số những người vây xem đều không hiểu võ thuật nên nhìn không ra cái gì, nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ ràng, vừa rồi, hắn ta cùng Tiêu Phàm so một chiêu với nhau, mà một chiêu này của Tiêu Phàm làm cho hắn vô cùng chật vật, nếu như là thật sự quyết chiến sống chết với nhau, Đặng Thông Thiên đoán là chính mình không chống đỡ được bao lâu. Người này tuổi còn rất trẻ nhưng lại là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Đặng Thông Thiên không giận ngược lại còn rất vui, nhiều năm qua, hắn luôn dựa vào Ô Dương Mộc để bồi dưỡng dương khí vì thế Đặng Thông Thiên đã đem Thiết Sa Chưởng luyện đến trình độ cao nhất, thậm chí vượt qua cả phụ thân hắn, nhưng mà cơ thể cũng theo đó sản sinh nhiều bệnh. Mặc dù hắn đã mạnh mẽ áp chế, người ngoài nhìn không ra chút sơ hở nào cả, nhưng mà bệnh là ở trong cơ thể của hắn, người khác nhìn không ra không có nghĩa là hắn không rõ ràng.
Đặng Thông Thiên không chỉ là cao thủ võ thuật mà còn thông thạo y dược, hắn chính là người hái thuốc cũng chính là người kê đơn, trái phải điều cũng không thấy chuyển biến tốt.
Đặng Thông Thiên rất phiền não nhưng khi nghe Tiêu Phàm nói như vậy, hắn mới khẳng định mấu chốt vấn đề là ở Chính Dương Mộc mà hắn mang bên mình. Hắn mơ hồ nghe phụ thân nói qua, Chính Dương Mộc là vật chí dương, đối với những người luyện dương cương công phu mà nói thì đúng là vật quý báo ngàn năm có một, có thể bổ dưỡng dương khí, bắt đầu tu luyện là làm chơi an thật. Nhưng cha hắn cũng không nói với hắn, nếu bổ dưỡng dương khí quá mức thì nó sẽ cắn trả lại.
Nhưng mà điều này cũng không khó giải thích, Ô Dương Mộc giống như một cái ấm trà còn Đặng Thông Thiên chính là một tách trà, nếu như tách trà lớn hơn so với ấm trà thì hiển nhiên không mất công sức đem tất cả nước trong ấm trà đổ vào tách trà rồi, ngược lại nếu tách trà nhỏ hơn so với ấm trà thì nước từ ấm trà rót xuống tách trà sẽ tràn ra ngoài. Sai lầm của Đặng Thông Thiên chính là hắn không nắm bắt được giới hạn của bản thân, lúc nào cũng mang Ô Dương Mộc theo bên người, nên nước trong ấm trà cứ cuồn cuộn không ngừng rót vào tách trà, mặc kệ hắn có không chịu đựng được hay không.
Nếu như đổi lại là một người không hiểu về võ thuật nói như vậy, hắn sẽ không tin tưởng, nhưng Tiêu Phàm rõ ràng không phải là loại người như vậy, người thanh niên này tuy vừa nhìn có vẻ xanh xao, gầy còm nhưng chỉ cần giơ một ngón út lên liền dễ dàng phá vỡ Thiết Sa Chưởng, tuyệt kỷ mà hắn luyện tập suốt mười năm qua, hắn không tin tưởng cũng không được
Tiêu Phàm có phong thái vô cùng dịu dàng, không mang theo chút khí chất thô bạo nào cả, thấp thoáng có phong độ của Vương Giả. Chính Đặng Thông Thiên cũng không biết từ lúc nào bản thân đã vô cùng tin tưởng cậu ta.
Trên bàn trà có chuẩn bị sẵn giấy bút, đây là chuẩn bị cho những khách mời đặc biệt cẩn thận không muốn dùng ngôn ngữ nói chuyện với nhau, người đứng ra tổ chức thuận tiện chuẩn bị giấy bút cho những vị khách đó đàm phán ký kết.
Tiêu Phàm cầm lấy giấy bút, trong nháy mắt đã viết xong một phương thuốc đưa cho Đặng Thông Thiên rồi nói:
- Đặng đại ca, anh hãy bốc thuốc theo phương thuốc này, uống liên tục trong vòng một năm không được gián đoạn thì có thể giải trừ những tổn hại doo chí dương khí gây nên. Ngoài ra, tôi có viết cho anh một phương pháp luyện khí, anh hãy dựa theo phương pháp này mà dẫn dắt dương khí thừa trong cơ thể từ từ xuống đan điền, chậm rãi chuyển hóa nó từ ba đến năm sau thì có thể cho chính mình dùng. Đặng đại ca, Hồng Sa Chưởng vừa chí âm vừa chí dương, vô cùng khác thường, nếu như muốn luyện đến cảnh giới cao nhất hay là điều hòa âm dương, thì phải tu luyện trong ngoài kết hợp mới là phương pháp đúng đắn. Nếu một mực muốn dùng thuốc phụ trợ để mau tiến bộ thì có đôi khi sẽ dẫn kết quả hoàn toàn ngược lại, quá nóng vội thì sẽ không thành công.
Đặng Thông Thiên đưa hay tay tiếp nhận phương thuốc, nhìn kỹ hai lần. Hắn cũng là người tinh thông dược lý, có thể nhận biết phương thuốc này là thật hay giả, mặc dù đối với phương thuốc này hắn có vài chỗ xem không hiểu nhưng Tiêu Phàm là người ưu tú như vậy, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ làm hại hắn. Hơn nữa, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được trên người Tiêu Phàm ẩn chứa phong thái quang minh chính đại, hắn là cao thủ võ thuật làm sao không nhìn thấy được chứ. Người luyện võ không chỉ muốn có cơ thể cường tráng mà còn phải có cặp mắt tinh tường, giống như là giác quan thứ sáu mà người khác hay nói tới. Rất khó tưởng tượng một người có giác quan thứ sáu không nhạy bén mà có thể luyện võ nghệ đến trình độ cực cao cả.
Lại nhìn phương pháp dẫn khí mà Tiêu Phàm viết cho hắn, tuy là chỉ có vài chữ đơn giản nhưng khi Đặng Thông Thiên âm thầm vận khí hai vòng theo phương pháp đó thì khí tức toàn thân khô nóng ngay tức khắc được xoa dịu, có thể thấy được phương thuốc này trị rất đúng bệnh.
Chí Cương Chi Dương là công phu ngoại môn rất bá đạo, nếu như có thể lấy nội gia công pháp cao minh phụ trợ mới có thể như Tiêu Phàm nói, âm dương điều hòa, nội ngoại kiêm tu, cuối cùng mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất.
Đến lúc này thì Đặng Thông Thiên không còn nghi ngờ gì nữa, hắn cúi người thật sâu trước mặt Tiêu Phàm.
- Rất cảm ơn! Ta tên là Đặng Thông Thiên, sau này có khó khăn gì cứ tìm đến ta, dù có lên núi đao xuống biển lửa ta cũng sẽ không từ.
Tiêu Phàm vẫn nhã nhặn như trước, nói:
- Đặng đại ca khách khí rồi!
Đặng Thông Thiên gật gật đầu, cầm lấy Ngũ Phẩm Diệp Dã Sơn Tham xoay người bước đi xuyên qua đám người đang vây xem, trong nháy mắt đã ròi khỏi đại sảnh giao dịch.
Đặng Thông Thiên nhàn nhã rời khỏi làm cho đám người vây xung quanh, ai cũng mắt to mắt nhỏ nhìn theo, cảm thấy không hiểu gì cả. Chuyện này thật quá ly kỳ, năm trăm gam Long Đầu Phượng Vĩ Thảo hoang dã thượng hạng cũng không thể đổi thứ đó. Nhưng cuối cùng, cậu thanh niên chỉ dùng một "Phương thuốc" được viết trên một tờ giấy mỏng lại đổi được? Đặng Thông Thiên hẳn là đầu óc bị ngâm nước rồi!
Tiêu Phàm chậm rãi đem noãn ngọc cất vào cái hộp nhỏ màu vàng đất. Đây dù sao cũng là thượng phẩm Hỏa Nham Noãn Ngọc, cho dù linh khí chỉ còn hai phần nhưng có thể cho Ô Dương Mộc "Điều dưỡng thân thể" , nếu kiên trì trong một tháng hẳn là có thể đạt được.
"Vô Cực Thuật Tàng" có ghi lại: "Ô Dương Mộc hấp thu tinh hoa của trời đất, là thiên hạ chí dương thứ hai, trừ Hỏa Lân Giác ở bên ngoài, tất cả Hỏa Linh trên thế gian đều bị Ô Dương Mộc khắc chế, lại có thể "Dưỡng Nhân"". Có thể nói tạo hóa vô cùng thần kỳ
Khi Tiêu Phàm và Tân Lâm đang rời khỏi đại sảnh giao dịch thì Ân Chính Trung bỗng nhiên đi tới, khách khí nói:
- Tiêu tiên sinh, xin dừng bước!
Tiêu Phàm lập tức dừng bước, quay đầu mỉm cười với Ân Chính Trung.
- Tiêu tiên sinh, có thể cho ta xem đồ vật vừa rồi một chút không?
Ân Chính Trung nhìn chiếc túi mà Tân Lâm đang mang, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
- Được!
Tiêu Phàm gật đầu, cười khẽ. Cậu ta không phải là một người nói nhiều, vừa rồi cùng Đặng Thông Thiên "Thao thao bất tuyệt" (Nói không ngừng nghỉ), đúng là đã phá lệ rồi. Xem bệnh cho người ta, dù sao cũng phải đem nguyên nhân gốc rễ nói cho rõ ràng, bằng không thì cậu ta chẳng khác nào là kẻ lừa dối.
Tân Lâm lấy một cái hộp nhỏ màu vàng đất từ trong túi đang đeo trên vai, đưa cho Ân Chính Trung.
Ân Chính Trung cầm lấy bằng hai tay, trong mắt tinh quang chói lóa, vươn tay đến nhẹ nhàng vuốt ve viền màu đen bằng dây mây, ngón tay có chút run rẩy, tự nói lẩm nhẩm:
- Đây là Ô Dương Mộc sao? Chẳng lẽ truyền thuyết là có thật, thế gian thật sự có linh vật chí dương?
Viền màu đen bằng cây mây này nhìn qua thì ảm đạm tối tăm, không có ánh sáng, nhưng ông ấy lại nhìn nó không chớp mắt.
Vuốt ve một lát, Ân Chính Trung đóng cái hộp nhỏ trên tay lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, nghiêm túc hỏi:
- Tiêu tiên sinh, ta muốn thỉnh giáo, làm sao ngài biết đây thật sự là Ô Dương Mộc mà không phải là Chính Dương Mộc?
Đám người nghe được tên "Ô Dương Mộc" này vài lần, cuối cùng cũng có người nhớ tới, ngạc nhiên thốt ra tiếng
- Ô Dương Mộc, Ô Dương Mộc… Ô, đây không phải là cái mà Trần Thất Gia đã từng hỏi chúng ta sao?
Hai năm trước, Trần Quả cùng Lão Lục từng hỏi thăm những thương nhân dược liệu lớn về Ô Dương Mộc, bọn họ đều chưa thấy qua hiển nhiên chỉ có thể lắc đầu. Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, mọi người đã đem chuyện này quên sạch từ lâu, không nghĩ tới đột nhiên lại nghe thấy cái tên đó ở chỗ này, cũng không biết là thật hay giả, ngay cả Đặng Thông Thiên là chủ nhân của cái hộp nhỏ cũng nói nó là Chính Dương Mộc, không phải Ô Dương Mộc.
Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
- Ân tiền bối, bởi vì Ô Dương Mộc cực kỳ hiếm thấy, trong sách nghiên cứu thảo mộc "Thần Nông", "Bản Thảo Cương Mục" và "Những chú ý về thảo mộc" cũng không có ghi chép lại.
Còn rất nhiều nội dung nhưng Tiêu Phàm không muốn nói tỉ mỉ. "Vô Cực Thuật Tàng" đúng là loại sách quý giá nhất tại Vô Cực Môn, nó không thuộc những tác phẩm kinh điển của Đạo Gia nên trên thế gian có rất ít người biết đến. Cho dù Tiêu Phàm nói ra thì hơn phân nữa hội giao dịch, ngay cả Ân Chính Trung cũng chưa chắc hoàn toàn hiểu được.
Ân Chính trung lập tức nói:
- Ta đúng là kiến thức hạn hẹp... Còn nhớ năm đó ở Hoàng Hải, ta từng nghe người khác nói về Ô Dương Mộc, đáng tiếc vẫn chưa nhìn thấy lần nào. Hôm nay, ta có thể nhìn thấy tận mắt, coi như là thực hiện được một tâm nguyện rồi... Tiêu tiên sinh, Tân cô nương, quấy rầy hai vị rồi!
Ông cụ chắp một tay sau lưng, tay còn lại quải trượng, chậm rãi rời khỏi.
- Tiêu tiên sinh, xin dừng bước!
Ân Chính Trung vừa mới đi, Tiêu Phàm và Tân Lâm lại bị người khác ngăn lại.
Một nhóm gồm mười người đàn ông vạm vỡ đi tới, đóng chặt cửa chính của phòng giao dịch, mấy người trong đó tay còn cầm theo khảm đao sáng loáng, ánh sáng rét buốt từ mũi nhọn khảm đao làm cho người khác sợ hãi.
Trần Thất Gia lạnh lùng đứng chắn trước mặt hai người.