Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 4: Đại hội giao dịch
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Trần Quả vội vàng rời khỏi hành lang.
Lão Lục có chút sửng sốt khi nhìn thấy một màn đó vì hắn biết rõ Thất Gia thật sự có bản lĩnh. Trước kia, khi Lão Lục đi theo Thất Gia tranh đoạt địa bàn, hắn đã từng chứng kiến tận mắt, hắn cũng từng nghe nói Thất Gia cùng với Kha Tam Gia người cầm đầu băng nhóm lớn nhất ở Sơn Thành so chiêu, cuộc chiến ác liệt kéo dài ba trăm hiệp nhưng cuối cùng bất phân thắng bại. Sau đó, hai người kết nghĩa anh em, cũng vì vậy mà Lão Lục khâm phục Thất Gia sát đất, thề sống chết cũng phải đi theo.
Nhiều năm qua, Lão Lục chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Thất Gia vội vàng như vậy bao giờ, dường như Thất Gia mãi mãi luôn điềm tĩnh, tựa như khách sạn to lớn trước mắt này, nó vô cùng kiên cố, vững vàng, cho dù có gió táp mưa sa đi nữa thì nó vẫn đứng sừng sững, bất động ở đó.
Thu lại vẻ ngạc nhiên! Trong đầu Lão Lục lại một lần nữa hiện ra ý nghĩ này, bước chân cũng không ngừng, sít sao đi theo.
Trần Quả thấp giọng phân phó:
"Hãy triệu tập tất cả các anh em lại đây".
Lão Lục lại lau mồ hôi lạnh trên trán, đáp:"Vâng, Thất Gia" rồi vội vã đi ra bên ngoài.
Không biết đã bao lâu rồi, Thất Gia chưa từng truyền đạt mệnh lệnh như thế. Chỉ có vào ba năm trước, khi bang "Đông bắc hổ" - một bang phái lớn nổi tiếng hung ác, mang người đến Khánh Nguyên phá rối nên Thất Gia mới truyền ra mệnh lệnh như vậy thôi.
Cuối cùng, bang "Đông bắc hổ" bị thảm sát rút đi. Chẳng lẽ, hôm nay một "Đông Bắc Hổ" khác lại đến? Nhưng mà năm ấy dáng dấp đại ca vẫn rất hào hoa phong nhã, không giống giống với dáng vẻ vội vội vàng vàng như bây giờ!
Hiện giờ, không cần Thất Gia phải đích thân ra tay, cho dù một mình Lão Lục cũng đủ đánh đuổi ba đến năm "Đông Bắc Hổ". Cần gì phải triệu tập tất cả anh em chứ?
Nhưng mà Lão Lục không dám nghi ngờ quyết định của Thất Gia, bất kể Thất Gia có phân phó cái gì thì tốt nhất là nên làm theo.
Trần Quả rời khỏi trong khi hội giao dịch vẫn đang tiếp tục.
Khi đến lượt bàn số hai mươi bảy thì cô gái ăn mặc giản dị, người luôn đứng bên cạnh Tiêu Phàm cầm một cái hộp nhỏ, đi đến trước bục của người chủ trì, lễ phép dâng hay tay đưa cho Ân Chính Trung.
Cổ tay cô ấy trắng sáng như ngọc, đám người hết sức chăm chú dán mắt vào cô gái ăn mặc giản dị đó.
Vừa rồi, Ân Chính trung đã cấp cho cậu thanh niên trẻ tuổi ở bàn số hai mươi bảy một cái thể diện lớn. Tất cả mọi người có chút hiếu kỳ, không biết là bạn gái cậu ta sẽ đem đến thứ tốt gì. Từ lúc bắt đầu tới giờ, hai người họ: một người ngồi, một người đứng, tuyệt đối không trao đổi với nhau nữa câu, xem ra cô gái trẻ này là người hầu của cậu thanh niên kia.
Sao lại để một cô gái xinh đẹp, thuần khiết như vậy làm người hầu chứ? thật là ép người quá đáng mà.
Khi cô gái đi đến, Ân Chính Trung vẫn nhìn chằm chằm vào cô ấy. Vừa rồi, sự chú ý của ông đều đặt trên người Tiêu Phàm nên chỉ nhìn thoáng qua cô gái này thôi. Ngay lúc này, khi ông nhìn chăm chú vào cô thì bỗng nhiên ông cảm thấy đầu óc choáng váng, dường như trước mặt cô gái nổi lên từng vòng, từng vòng sóng nước giao động không ngừng, khuôn mặt thanh thuần của cô gái cũng theo nó mà bắt đầu mờ nhạt.
Ân Chính Trung kinh ngạc giật nảy người, vội vàng nhẹ nhàng quay đầu. Trong nháy mắt, một cổ nội khí từ đan điền xông lên đẩy lùi cơn chóng mặt, ông khôi phục lại vẻ trấn tĩnh. Sau đó, ông lại nhìn khuôn mặt cô gái lần nữa nhưng vẫn là bộ dáng như cũ, lại dường như xuất hiện một sự thay đổi rất nhỏ. Rốt cuộc là thay đổi ở đâu? Ông không thể giải thích nguyên nhân tại sao.
Thật là kỳ lạ! Ân Chính Trung đi lại trên giang hồ hơn nữa đời người, có chuyện kì lạ nào chưa từng gặp qua chứ? Nhưng hôm nay, ông lại gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy liên tiếp hai lần trong một ngày, thật rất là kỳ lạ!
Ân Chính Trung phá lệ đứng dậy, đưa hai tay tiếp nhận cái hộp, mỉm cười hỏi:
"Cô gái, Cháu tên gì?"
"Dạ, cháu họ Tân, chữ Tân trong khổ cực, tên đầy đủ là Tân Lâm".
Cô gái đáp, giọng nói bình thản không có chút gợn sóng, giống như tướng mạo của cô vậy, nếu như không chú ý cẩn thận sẽ rất dễ dàng bỏ qua cô.
Cô gái này có bộ dạng rất đẹp, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất thần bí.
"Cô gái à, cháu hãy vui lòng chờ một chút".
Ân Chính Trung không muốn đắc tội nên nói một tiếng rồi ngồi xuống mở cái hộp ra, ngay lập tức trên mặt ông hiện lên vẻ bất ngờ.
Ân Chính Trung lập tức giám định những dược liệu mà cô gái đưa lên:
"Ngũ phẩm diệp dã sơn tham, mỗi cây có tuổi từ năm mươi đến sáu mươi năm, cấp thứ năm ... Chủng loại rất tốt."
Lập tức bốn phía vang lên âm thanh xuýt xoa.
Nghiêm khắc mà nói, hiện nay ngũ phẩm diệp dã sơn tham vô cùng hiếm thấy, cho dù những khách mời đang ngồi ở đây đều là những nhà kinh doanh dược liệu lớn thì ngày thường, cũng không phải ai cũng thường xuyên gặp được những loại dược liệu tốt như ngũ phẩm Diệp Dã Sơn Tham. Nhưng suy cho cùng cây Dã Sơn Tham này cũng không phải là dược liệu vô cùng quý hiếm, những khách mời đang ngồi ở đây đều đã thấy qua lục phẩm Diệp Dã Sơn Tham. Dường như Ân Chính Trung đối xử với hai người bọn họ vô cùng đặc biệt, việc này thật sự có chút không hợp lẽ thường.
Người có thể được cụ Ân xem trọng như thế thì nói thế nào cũng nên đem ra những loại dược liệu quý giá như vậy mới không khiến cho mọi người thất vọng.
Tân Lâm đối với âm thanh xung quanh phảng phất như không nghe thấy, khe khẽ nói: "Cảm ơn!". Sau đó, cô liền cầm hộp chứa ngũ phẩm Diệp Dã Sơn Tham lên rồi chầm chậm trở lại bàn số hai mươi bảy, lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, tất cả hành động của cô không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Tiêu Phàm vẫn chậm rãi bưng tách trà lên tiếp tục thưởng thức. Từ đầu đến giờ, cậu ta vẫn mỉm cười thản nhiên tựa như những việc mà người con gái kia làm không liên quan đến cậu ta. Hôm nay, cậu ta chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi.
Rất nhanh sẽ không có người chú ý tới bọn họ. Dù sao hôm nay, mọi người đều đến đây để giao dịch không phải đến xem người khác.
Đêm nay có tổng cộng bốn mươi lăm bàn khách, đoán chừng có một nữa người trong số đó đem dược liệu cho Ân Chính Trung giám định. Sau khi Ân Chính Trung giám định xong thì hai tay ôm quyền, cao giọng nói:
"Lão xin cáo từ, mọi người hãy tự nhiên".
Một tiếng " Rầm rập..." vang lên, không khí trong phòng bắt đầu trở nên náo nhiệt, khách mời đều đứng dậy và đi thẳng đến đối tượng họ muốn giao dịch.
"Xin hỏi, vị tiên sinh này họ gì?".
Một vị trung niên hơn bốn mươi tuổi có thân hình mập mạp, cố gắng vác theo cái bụng phình to chậm rãi bước tới trước bàn số hai mươi bảy, hướng Tiêu Phàm bắt tay, cười ha hả hỏi han tựa như một tượng Phật Di Lặc vậy.
"Chào ông, tôi họ Tiêu, tên Tiêu Nhất Hành".
Tiêu Phàm đứng lên rồi mỉm cười đáp, hành động đúng chuẩn, giọng nói nhẹ nhàng êm tai. Tiêu Nhất Hành chính là một cái tên khác của cậu ta.
"Thì ra là Tiêu tiên sinh, chào ngài, tôi gọi là Vương Chí Cương đến từ Lĩnh Nam, tôi kinh doanh dược liệu. Rất hân hạnh được quen biết với ngài ...".
Người mập mạp cười ha hả tự giới thiệu bằng giọng nói Lĩnh Nam, nghe không quá rõ ràng.
"Vương tiên sinh, rất vui khi được gặp ngài".
"Tiêu tiên sinh khách sáo rồi ... Không biết ngài có muốn bán cây ngũ phẩm diệp tham không? Nếu như Tiêu tiên sinh đồng ý bán thì tôi sẽ cân nhắc xem!".
Vương Chí Cương vừa cười vừa giơ lên một ngón tay.
Thực ra, cho dù ngũ phẩm diệp dã sơn tham rất quý giá thì khoảng hai đến ba năm trước đây, nó cũng không đáng giá mười vạn. Ngay bây giờ, nếu căn cứ vào giá cả thuốc mà xem xét thì giá trị của nó không đến mức giá này. Điều quan trọng là hai năm trở lại đây bỗng nhiên nổi lên một phong trào sưu tầm sơn tham hoang dã, rất nhiều kẻ có tiền trong nước lập tức đổ xô vào thu mua vì thế giá của sơn tham hoang dã tăng gấp đôi, so với những dược liệu quý hiếm khác thì nó cao hơn đến mấy chục lần, cao nhất là gấp trăm lần.
Tiêu Phàm mỉm cười lắc đầu, nói:
"Thật xin lỗi vương tiên sinh, tôi không định bán cây ngũ phẩm diệp này, tôi muốn đổi lấy một thứ khác”.
"Ồ, Tiêu tiên sinh muốn đổi lấy cái gì, hãy nói tôi nghe xem, nói không chừng vừa lúc tôi lại có thứ dược liệu tiên sinh cần thì sao".
Vương Chí Cương vừa nghe được lập tức bàn bạc, bộ dạng có chút khoe khoang. Với tư cách là nhà kinh doanh dược liệu lớn nổi tiếng ở Lĩnh Nam thì so với những khách mời trong phòng này, Vương Chí Cương được xem là nhân vật tài sản vô số, bởi vì vào thời gian này, nếu nói đến tiền thì Lĩnh Nam vẫn đứng đầu trong nước.
"Ta nghĩ loại dược liệu mà ta cần Vương tiên sinh lấy không được".
Tiêu Phàm vẫn khiêm nhường như trước nhưng hơi tức giận, cậu ta không có ý hạ thấp lời đề nghị của Vương Chí Cương, nếu nó chỉ là dược liệu bình thường, cậu ta không cần phải nghìn dặm xa xôi từ thủ đô chạy đến vùng núi Ích Đông xa xôi này. Tiêu Phàm cũng không phải là kẻ được nuông chiều, cậu ta cũng không sợ vất vả cực khổ, điều quan trọng là làm trì hoãn thời gian tu luyện, đây mới chính là điều Tiêu Phàm lo lắng nhất.
"Có chắc vậy không, Tiêu tiên sinh không chịu nói ra thì làm sao khẳng định là tôi không có chứ? Ha ha, Tiêu tiên sinh, cái khác không dám nói nhưng nếu nói đến dược liệu thì không làm khó được Vương Chí Cương tôi đâu ... Hay là Tiêu tiên sinh vẫn là không hài lòng về giá cả? Nếu là chuyện tiền bạc thì dễ dàng thương lượng rồi".
Nói xong Vương Chí Cương liền giơ cổ tay lên lắc lắc, hình như tay áo ông ta hơi nhỏ không thoải mái, lại vô ý đem đồng hồ quý giá từ trong tay áo lộ ra ngoài.
Nghèo nàn chơi xe, giàu sang thì khoe mẽ. Đây đúng là tiêu chuẩn "Quý tộc" mới ở thời đại hiện nay.
"Tiêu tiên sinh, cây ngũ phẩm diệp kia tôi ra giá mười lăm vạn".
Ông chủ Vương chưa khoe khoang xong thì một người đàn ông trung niên đi tới, ra giá nhiều hơn năm vạn. Ông ta có bộ dáng rất bình thường, áo mũ chỉnh tề, giày da sáng bóng, có thể đoán được ông ta cũng là một ông chủ lớn.
Vẻ mặt Vương Chí Cương liền trầm xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, lên tiếng:
"Thật không ngờ Trần tổng cũng nhìn trúng cây ngũ phẩm diệp này? Ha ha, Tiêu tiên sinh, tôi sẽ ra giá cao hơn, ngài phải bán cây này cho tôi đó!".
Nói xong Vương Chí Cương lập tức vươn ra hai ngón tay.
Vị này là Trần tổng, là nhà kinh doanh dược liệu lớn ở tỉnh Việt Trung, trước giờ ông này cùng Vương Chí Cương luôn bất hòa, hai người là oan gia trong lĩnh vực kinh doanh dược liệu.
Mấy năm nay kinh tế Việt Trung phát triển cực nhanh nên Trần tổng ngang nhiên không nể mặt Vương Chí Cương. Ông chủ Vương hiển nhiên không chịu thua, nghĩ thầm:
“Không phải chỉ là tiền thôi sao? Ông đây có rất nhiều! Chỉ bằng củ tỏi thôi mà muốn làm ra vẻ trước mặt ông à!”
Một số người vừa nghe bên này có người ra giá cao hơn thì lập tức đi sang đây với vẻ mặt tươi cười chờ xem náo nhiệt, xem hai ông chủ lớn ngầm đấu đá nhau, việc này đã trở thành tiết mục thường xuyên của mỗi hội giao dịch, rất thích hợp để mọi người giải trí.
Tiêu Phàm cười cười nhưng không lên tiếng, Chính mình đã nói rất rõ ràng nhưng hai vị này cứ cố khoe khoang, Tiêu Phàm cũng không biết phải nói thêm gì.
"Hai mươi hai vạn".
Trần tổng nghiêm túc tăng giá lên.
"Hai mươi lăm vạn"
Vương Chí Cương hăng hái ra giá, một mạch tăng thêm ba vạn mà giữa đôi lông mày không nhăn một cái.
Giá cả cây ngũ phẩm diệp sơn tham lại tăng lên, trên cơ bản đã gần bằng giá trên thị trường, nếu như không gặp người có hứng thú sưu tầm thì nói không chừng ngũ phẩm diệp sơn tham sẽ đến tay. Nhưng trong tình huống này, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể để thua khí thế được.
Tiêu Phàm nhận thấy Trần tổng còn muốn tăng giá thì mỉm cười nói:
"Xin lỗi hai vị, ta muốn qua bên kia xem một lát!".
Tiêu Phàm không chút khách khí bỏ mặt hai ông chủ lớn đi thẳng đến bàn số hai mươi ba cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ dường như đã thấy được vật phẩm quý giá,hiếm có nào đó.
Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau khiến hai ông chủ lớn mất mặt. Không xem được náo nhiệt nhưng vẫn có mấy người đi theo Tiêu Phàm đến bàn số hai mươi ba, không biết cậu thanh niên mà Ân Chính Trung đối xử đặc biệt này đã tìm được cái gì.
C