- Tô Tô, cô rất thông minh.
Vượt ngoài dự kiến nữ tử áo trắng, Diệp Vương không có ý định gật đầu đồng ý, chỉ nhếch miệng mỉm cười, không mặn không nhạt khen một câu. Tất nhiên Diệp Vương cũng không đồng ý với ý kiến của ả.
Nữ tử áo trắng nghĩ lại lập tức giật mình, cười một cách tự nhiên khoác lên cánh tay Diệp Cô Vũ, đầu dựa vào vai y, nũng nịu nói:
- Xin lỗi, hoàng đế của em. Em sai rồi.
- Tô Tô, cô còn nhỏ, hiểu biết với nam nhân chưa đủ đâu.
Diệp Cô Vũ trầm mặc một lát mới nhẹ giọng nói ra, giọng điệu mang theo vài phần nghiêm khắc.
Hiểu biết của cô với Tiêu Phàm chưa đủ, đối với tôi thì càng không đủ!
Lời nói ngầm này, Diệp Cô Vũ không nói thẳng ra miệng. có thể thấy được trong lòng hắn, phân lượng của nữ tử áo trắng Tô Tô này thật sự không giống bình thường, Diệp Cô Vũ rất chú ý chiếu cố thể diện của ả.
- Xin lỗi, hoàng đế của em.
Tô Tô dán vào bên tai Diệp Cô Vũ, thấp giọng nỉ non, hơi phả như lan, mềm mại tận xương, trong ngữ khí cùng với giáo chúng khác giống nhau, đối với Diệp Vương tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái.
Diệp Vương là nam nhân vô cùng kiêu ngạo, làm sao có thể làm ra cái loại chuyện “bỉ ổi” bắt cóc nữ nhân của Tiêu Phàm, cùng hắn cò kè mặc cả được chứ! Mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, cho dù có được như ý thì Diệp Cô Vũ vẫn trở nên tầm thường.
Đối thủ càng hùng mạnh, ngươi càng phải tôn trọng hắn, càng phải đánh bại hắn ở chính diện giao phong, như vậy mới được coi là bản sắc anh hùng.
Diệp Cô Vũ là người tu đạo, tâm tính rất quan trọng. Một khi y dùng phương pháp đó, sẽ hình thành tâm ma, từ đó về sau, việc tu hành của y sẽ vô cùng trắc trở.
Thanh Phong sứ giả Bạch Tô Tô vạch ra kế hoạch này, để chính ả thực hiện thì vô cùng phù hợp.
Ả là phụ nữ, cùng Tiêu Phàm không cùng một cấp bậc đối thủ, bất kể thực hiện loại thủ đoạn nào thì ai cũng cảm thấy ả không nên làm.
Bạch Tô Tô cũng không hỏi Diệp Vương có tính toán gì, đó chính là đại bất kính với Diệp Vương.
Nếu như Diệp Vương tự ở đây chủ trì tất cả, những giáo chúng khác chỉ cần phụng mệnh mà làm thì sao phải tốn nhiều tinh lực như vậy làm gì? Chẳng lẽ còn ai có thể nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu sa bằng Diệp Vương sao?
Chuyện phát sinh trong khách sạn Lão Hà, Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên cũng không biết gì cả, cũng không ai truy đuổi bọn họ. Xem ra người của Thiên Ưng giáo rất rõ ràng, chỉ truy tìm Yên Chi xã nhị đương gia, hiện tại rất không thả lỏng được, dễ dàng bị lộ ra tung tích.
Trấn Lão Hà không lớn, vùng đồi núi này không có chỗ nào phồn hoa cả, Uyển Thiên Thiên vẫn hăng hái đi dạo nhiều giờ, lúc ăn cơm vẫn véo von cùng anh nhân viên phục vụ đẹp trai rất lâu, thành ra lại làm anh đẹp trai trẻ tuổi kia mặt đỏ tai nóng, tim đập thùm thụp, còn bị mấy cậu phục vụ khác “hâm mộ ghen tỵ” một trận.
Xem chừng tối nay anh nhân viên trẻ tuổi này phải mời cơm mấy người bạn của anh ta, bằng không nhất định không thể qua được ải này.
Uyển Thiên Thiên chủ yếu hỏi chuyện của đại viện Chúc gia.
Nếu Diêm đại sư đã nói khẩu pháp và pháp tướng cuốn “Luân Hồi Tương” kia là con quỷ nhỏ của Chúc gia tìm ra, Uyển Thiên Thiên nổi tâm muốn thăm dò chút chuyện của đại viện Chúc gia thêm một chút. Nhỡ đâu có thể thu hoạch thêm được gì thì sao? Nếu thật được như vậy thì cũng coi như “báo đáp” lại cho Tiêu Phàm.
Có điều, hiển nhiên Uyển đại đương gia không thu hoạch được nhiều.
Dù sao đây cũng là trấn Lão Hà, không phải trấn Chúc gia, cách đại viện Chúc gia rất xa. Nhân viên phục vụ đẹp trai kia lại trẻ, đối với mấy chuyện cũ xa xưa thì không biết nhiều lắm. Nhưng Uyển Thiên Thiên cũng nghe được từ trai đẹp mấy chuyện liên quan tới mộ táng cổ đại. Hiện tại, Uyển đại đương gia bị Tiêu Phàm nghiêm cấm tiếp xúc cổ mộ, nhưng điều này cũng không gây trở ngại được cho việc này của Yên Chi xã. Chỉ cần không phải là cổ mộ quan trọng, chỉ cần Tống Hoàn trấn thủ là được rồi. Yên Chi xã có mấy chục huynh đệ, cũng không thể mãi ăn không ngồi rồi, phó mặc cuộc đời được.
Ba giờ chiều, hai mỹ nữ này theo đúng hẹn ra cửa hàng thuốc bắc ở Đông Nhai.
Tẩu Thúy Hoa đã sớm đứng ở đó chờ, vừa thấy hai thân hình thong thả yểu điệu kia liền cười ha hả ra đón, hỏi các cô xem dược liệu cần thiết đã mua đủ chưa.
Uyển Thiên Thiên cười gật đầu. Dược liệu như hoàng kì, sơn dược, phục linh ở mấy cửa hiệu đông y này đều có bán. Trong trấn nhỏ như vậy, yêu cầu về chất lượng cũng không thể cao được.
- Vậy chúng ta trở về luôn nhé?
Tẩu Thúy Hoa nói.
Xem ra, cô hoàn toàn không nhớ chính mình từng bị theo dõi, càng không nhớ mình bị người ta thôi miên. Đoạn trí nhớ liên quan sớm đã bị nam nhân trẻ tuổi thi triển thủ pháp thôi miên cực kì cao minh phong ấn lại một chỗ trong đầu. Nếu không gặp được một vị đại sư thôi miên khác chạm vào phần kí ức đó, tẩu Thúy Hoa cả đời này sẽ không nhớ ra được việc quỷ dị phát sinh ngày hôm nay.
- Được a, về nhà thôi, đỡ để cho bọn họ chờ sốt ruột.
Ngay lập tức, tẩu Thúy Hoa đứng nguyên chỗ chờ, Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên ở dưới bóng cây lái xe tới.
- Thiên Thiên, trên người tẩu Thúy Hoa có một mùi rất đặc biệt, em ngửi thấy không?
Vừa bước lên ghế lái trên, Đường Huyên chưa vội vã lái xe, ngược lại nói với Uyển Thiên Thiên, hai hàng lông mày nhăn lại.
- Mùi đặc biệt á? Mùi gì vậy ạ?
Uyển Thiên Thiên hỏi ngược lại, không để ý lắm. Tẩu Thúy Hoa dù là nông dân nhưng cũng là phụ nữ, điều kiện ở nông thôn cũng coi là tạm tạm, trên người xịt nước hoa hay gì đó thì cũng hoàn toàn có thể.
- Mê hồn hương!
Đường Huyên hạ giọng nói, giọng điệu trở nên hết sức nghiêm túc.
- Mê hồn hương sao?
Uyển Thiên Thiên hoảng sợ nói.
- Cái này khả năng cũng không lớn lắm nhỉ? Tại sao lại có người dùng mê hồn hương để đối phó tẩu Thúy Hoa chứ?
Đường Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt cũng có chút hoang mang nói:
- Trên người chị ấy có mùi rất nhạt, chị cũng không thể dám chắc trăm phần trăm đó là mê hồn hương, chẳng qua là thấy có điểm giống. Chị cũng nghĩ không có khả năng có người đối phó tẩu ấy. Có thể là do ảo giác, chị nhạy cảm quá rồi ha.
Yên Chi xã tam đại đương gia đều có các tuyệt chiêu đặc biệt, Tống Hoàn được xưng là “thiên nhãn”. Thần lực của Đường Huyên đặc biệt mạnh, tinh thông “mê huyễn thuật”, đều đã nghe qua về thuật thôi miên. Rất nhiều đại sư thôi miên đều có chuẩn bị đầy đủ các loại mê hồn hương.
- Nhị tỷ, trở về thôi. Ở chỗ này chúng ta chỉ là khách qua đường thôi.
Uyển Thiên Thiên nói một câu giải trừ mối bất an nghi hoặc trong lòng Đường Huyên.
Đường Huyên không khỏi thẹn thùng cười cười lái xe đi.
Thiên Thiên nói đúng, mấy cô chỉ là khách qua đường, đợi Tiêu Phàm giúp Diêm đại sư vụ “càn không lục hợp trận”, và tu luyện xong khẩu quyết và pháp tướng “Luân Hồi Tương” thì bọn họ sẽ dời đi.
Có Tiêu Phàm ở đây, người bình thường sao có thể dễ dàng đối phó bọn họ được?
Đợi tẩu Thúy Hoa lên xe, Đường Huyên âm thầm ngửi lại, có vẻ như cái mùi nhàn nhạt ấy đã bị gió cuốn đi không thể ngửi thấy gì cả. Tuy nhiên lúc lái xe, Đường Huyên vẫn giả bộ tùy ý hỏi:
- Tẩu Thúy Hoa à, em họ tẩu ở nhà không vậy?
- Có, ở nhà mà…
- Mấy người nói chuyện hay đi dạo vậy?
- Nói chuyện phiếm thôi, chúng tôi đi đã lâu rồi, cơm nước xong còn đi dạo phố nữa, Đường tiểu thư, Uyển tiểu thư, mấy cô xem quần áo chị mới mua đẹp không này?
Tẩu Thúy Hoa không phát hiện ra điều gì, cười ha hả nói, ở đằng sau uốn éo thân mình.
- Đẹp, đẹp lắm…
Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên đồng thanh nói, cười dài một trận.
Bình an vô sự trở lại thôn Lão Hà, dọc đường cũng không có xe theo dõi các cô. Ở huyện nhỏ núi non này cũng không như ở thành phố lớn, trên đường chủ yếu là xe mát, kính chiếu hậu nhìn rất rõ, muốn đi theo người khác mà không bị phát hiện chính là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Dù là vậy, thời điểm đem đồ ăn và dược liệu giao cho Tân Lâm, Đường Huyên vẫn nói điểm nghi ngờ của mình cho Tân Lâm biết. Ba cô gái bên cạnh Tiêu Phàm nhìn tưởng như độc lập, nhưng kì thực vẫn coi Tân Lâm làm chủ. Cô quen thuộc Tiêu Phàm nhất và cũng hiểu rõ Tiêu Phàm nhất.
Tân Lâm vừa nghe xong liền nhăn mày, lập tức hỏi:
- Có loại chuyện này nữa sao? Từ bây giờ chúng ta không thể đi ra ngoài nữa. Huyên Huyên, chúng ta luân phiên cắt lượt trong 24 giờ. Tiêu Phàm luyện bày trận pháp khí còn cần mấy ngày nữa, chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác.
Nội công của Uyển Thiên Thiên hoàn toàn biến mất, không thể đảm đương được trọng trách.
- Được!
Đường Huyên cũng không nói nhiều, gật đầu đồng ý.
Nơi Tiêu Phàm luyện chế pháp khí ở “Thất sát chi địa” trong hầm trú ẩn. Ở trong nhà người khác có chút bất tiện. “Thất sát chi địa” này hung sát khí nồng đậm, nhưng đã bị Hạo Nhiên Chính Khí của Tiêu Phàm trấn áp, sát khí đối với Tiêu chân nhân cũng không thể nào ảnh hưởng được.
Sáu ngày chóng vánh trôi qua, lục diện bố trận ngọc bàn rốt cục cũng luyện thành.
Tiêu Phàm tắm rửa trai giới một ngày để thân thể phục hồi trạng thái tốt nhất liền bắt đầu bày trận “Thất tinh xung sát trận” ở bên ngoài.
Tiêu chân nhân một thân đường trang xanh nhạt, dưới chân đi giày vải đen, tay phải ngực phẳng, tay trái niệm chú, giẫm lên Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ, chậm rãi xoay quanh trong phòng, không ngừng rót pháp lực vào trận khí bên trong.
Diêm đại sư xếp bằng ở giữa “Thất Tinh xung sát trận” hai tay chồng lên nhau, miệng lẩm bẩm. Ngọn lửa của chiếc đèn cổ trước mặt theo chú ngữ của Diêm đại sư không ngừng nhảy nhót.
"Càn Khôn Lục Hợp trận" là vì gia cố "Thất Tinh xung sát trận" mà bố trí, Diêm đại sư tự mình chủ trì "Thất Tinh xung sát trận", để có thể kết hợp cùng “"Càn Khôn Lục Hợp trận". Hai trận địa kết hợp với nhau càng chặt chễ, lực trấn áp hung sát khí càng mạnh.
Ba canh giờ vô tri vô giác trôi qua.
- Tật!
Tiêu chân nhân quát khẽ một tiếng, tay phải nắn bí quyết chỉ về phía trước, đem một cỗ pháp lực rót vào khay ngọc bên trong.
Thiên địa nguyên khí ở bốn phía vốn yên tĩnh đột nhiên kịch liệt quay cuồng.
Diêm đại sư niệm chú nhanh hơn rất nhiều, giống như Tiêu Phàm vậy, mồ hôi đang gợn sóng theo lông mày tuyết trắng nhỏ xuống, chong đèn dầu đại phóng, thiên địa nguyên khí bên trong không ngừng lay động vặn vẹo, dường như bỗng nhiên có sinh mệnh, mặc kệ khói lửa nhảy lên thế nào thì ngọn lửa vẫn dính chặt trên bấc đèn, tuyệt đối không tắt.
- Càn Khôn Thiên Địa, Lục Hợp Thất Tinh, hợp!
Khói lửa trong nháy mắt tăng vọt, Diêm đại sư đứng bật dậy, hai tay trong không trung hợp lại, quát một tiếng.
Thất trản trường minh đăng nhảy lên, sau đó lập tức an tĩnh trở lại, lửa cũng chầm chậm hạ xuống, khôi phục bộ dáng ôn hòa dịu dàng trước kia.
- Lão gia tử, thành công rồi!
Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói, giọng điệu lộ rõ ý vô cùng mừng rỡ.