- Làm sao vậy?

Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên đều giật mình kinh hãi, theo ánh mắt của hắn nhìn đi.

Nhà hầm trước mắt này cũ rách rưới, là nơi ở thường thấy tại cao nguyên hoang thổ, thật sự không có gì đáng để giật mình.

- Diêm tiên sinh, hang động này là lệnh sư đích thân chọn ư?

Kinh ngạc của Tiêu Phàm rất nhanh liền thu vào, quay đầu nhìn về phía Diêm Thái Hoa, nhíu mi hỏi, trong giọng nói vẫn tràn đầy hồ nghi.

Sát khí ngút trời!

Vị trí địa lý của hang động này ở trong mắt người khác tự nhiên không có gì, nhưng ở trong mắt Tiêu Phàm, lại hung hiểm khó lường như vậy.

Đây là nơi thất sát!

Bên trong kham dư địa lý phong thuỷ học, nơi thất sát còn gọi là "Thất tuyệt chi địa", là một trong những địa thế hung hiểm nhất trong tất cả tuyệt địa, đứng sau "Thập tuyệt chi địa". Người hiểu sơ sơ về phong thuỷ địa lý, tuyệt đối sẽ không chọn chỗ như thế xây nhà ở. Làm nhà trên chỗ như thế này, đó chính là phải "Đoạn tử tuyệt tôn" đấy.

Nếu như là người bình thường, không hiểu kham dư phong thuỷ thì đã đành, Tiêu Phàm sẽ không giật mình như thế.

Nhưng Diêm đại sư là người nào chứ?

Đồ đệ của ông đã lợi hại như thế, làm sao có thể một chút cũng đều không hiểu kham dư phong thuỷ, chọn "Nơi thất sát" để xây nhà ở? Đây là cố ý gây khó dễ với mình mà!

Diêm Thái Hoa cười khổ một tiếng, nói:

- Tiêu tiên sinh cũng đã nhìn ra? Nơi này đúng là sư phụ tôi tự mình chọn đấy. Ông ấy lúc trước kiên trì phải làm nhà ở đây, không chịu về nhà cha mẹ ở, nhất định phải ở chỗ này đào hang động này, ai cũng không lay chuyển được ông ấy.

Tiêu Phàm nhíu mi nói:

- Diêm tiên sinh, đây cũng không phải là việc nhỏ, ngài vì sao không ngăn cản ông ấy?

Thân là thuật sư, không ngờ để sư phụ của mình ở tại "Nơi thất sát" mà không khuyên can, là mục đích gì?

"Nơi thất sát" này chẳng những phương tử phương tôn, đối với bản nhân người ở cũng là có hại lớn.

Diêm Thái Hoa lại lắc đầu liên tục, thở dài nói:

- Tiêu tiên sinh, ngài là không biết tính cách của sư phụ tôi, ông ấy rất cố chấp, nếu có thể khuyên được, còn cần kéo cho tới hôm nay sao? Nhà mới tôi đều đã xây cho ông ấy nhiều năm rồi, ông ấy chính là không chịu chuyển nhà.

- Có loại sự tình này sao?

Tiêu Phàm trong hai mắt, tinh quang lóe ra không ngừng, dường như cũng làm không rõ hành động của lão nhân gia quái dị này. Loại sự tình này, cũng không thể dùng tính cách quật cường liền có thể giải thích được.

Nói một cách khác, trên thế giới này có rất nhiều người tự sát, điều này không kỳ quái, người nhất thời luẩn quẩn nghĩ không thông có rất nhiều. Nhưng giết bản thân mình nhiều năm như vậy, đao cùn dần dần cắt thịt, cũng tuyệt đối khó để giải thích.

- Thái Hoa, quý khách đến nhà, vì sao tuỳ tiện vô lễ như vậy?

Liền vào lúc này, bên trong căn nhà hầm vang lên một giọng nói già nua dị thường, một câu nói vẫn chưa dứt lời, liền có chút thở hồng hộc, giống như cố hết sức, câu từ lại có vẻ nho nhã.

- Sư phụ!

Diêm Thái Hoa vội vàng kêu một tiếng, lập tức chuyển hướng sang Tiêu Phàm.

- Tiêu tiên sinh, mời!

- Vâng, Diêm tiên sinh mời.

Tiêu Phàm dưới sự dẫn dắt của Diêm Thái Hoa, chậm rãi đi vào trong sân ở bên ngoài căn nhà hầm bằng đá cổ xưa kia.

Nhà hầm ở tỉnh Hà Đông cũng không phải chủ thể nhà ở của sơn thôn, đa số vẫn là nhà mái bằng làm bằng ngói, ở trong nhà hầm bằng đá chỉ là số ít. Không giống với tỉnh Tần Quan láng giềng kia, toàn bộ bắc bộ Tần Quan, đại đa số nông thôn đều là lấy nhà hầm làm chính.

Căn nhà hầm bằng đá và cái sân này mang theo hơi thở của niên đại bảy tám mươi thế kỷ trước, thậm chí trên vách tường còn lưu lại một chút dấu vết biểu ngữ của lúc đó, trong đó có một biểu ngữ chính là kiên quyết ủng hộ Chủ tịch Chúc.

Huyện Thái Hoa là cố hương của Chủ tịch Chúc, kiên quyết ủng hộ là rất hợp lý.

Sân rất bằng phẳng, nền sân xi măng là mới làm, có thể thấy được đã được tu sửa không lâu. Thấy ánh mắt của Tiêu Phàm chỉ là dừng lại ở phía trên biểu ngữ kia, Diêm Thái Hoa liền có chút cười ngượng ngùng một chút, nói:

- Lão nhân gia không cho trát vôi, nói đây cũng là một loại bằng chứng của lịch sử. Hơn nữa, cha của lão nhân gia cũng là thái công thứ mười ba của lão Hà thôn chúng tôi, năm đó thực sự đã có một thời gian gặp gỡ với Chủ tịch Chúc.

- Hả? Là kiểu gặp gỡ gì?

Tiêu Phàm lập tức hứng thú, mỉm cười hỏi.

- Việc này, vẫn là đợi Tiêu tiên sinh tự mình hỏi lão nhân gia đi. Ông ấy nói sẽ rõ hơn so với tôi.

Diêm Thái Hoa cười ha hả, bấm cái nút, lập tức đẩy cửa hầm ra, mời khách nhân đi vào.

Bên trong nhà hầm rất sạch sẽ, cũng không có mùi mốc và quái dị gì, khác nhau rất lớn với những chỗ lão nhân gia bình thường sống một mình.

Tiêu Phàm đi vào cửa đi, chỉ thấy một vị lão nhân ngồi xếp bằng ở trên giường gạch, bởi vì che bóng, Tiêu Phàm ánh mắt hơi hơi nhíu lại, một chút mới thích ứng được tình hình bên trong.

- Sư phụ!

Diêm Thái Hoa lại bước nhanh tiến lên, đi tới bên người ông lão, cung kính kêu một tiếng, lại đưa tay làm bộ muốn nâng dậy.

Lúc này, Tiêu Phàm đã thấy rõ ràng, ông lão ngồi xếp bằng ở trên giường gạch này, tóc trắng như tuyết, khắp mặt đều là da đốm mồi, nhìn qua ít nhất chừng tám đến chín mươi tuổi rồi, ánh sáng trong nhà khá tối, nhín không rõ sắc mặt như thế nào. Mặc áo choàng ngắn màu thiên thanh, nhưng thật ra vô cùng sạch sẽ.

- Diêm đại sư, chào ngài!

Tiêu Phàm hướng tới ông lão hơi hơi cúi đầu, kính cẩn chào.

Diêm Thái Hoa vừa rồi đã nói rất rõ, vị này mới là Diêm đại sư thực sự.

Ông lão khoát tay áo, mỉm cười nói:

- Xin chào.

Diêm Thái Hoa vội tức nói:

- Sư phụ, vị này chính là Tiêu tiên sinh, đại danh gọi Tiêu Phàm, từ thủ đô tới.

Ông lão gật đầu cười, nói với Diêm Thái Hoa:

- Con tìm được vật kia rồi hả?

Diêm Thái Hoa vội tức nói:

- Vâng, sư phụ, con đã tìm được vật kia rồi. Vật kia bây giờ đang ở trong tay Tiêu tiên sinh, con mời ngài ấy đến nơi đây, đưa cho người đích thân xem.

- Được, tốt lắm...

Ông lão liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

- YAA.A.A.., có khách tới ư? Thái Hoa ca đã trở về rồi sao?

Bên này đang nói chuyện, một giọng nói lớn vang lên, cửa phòng "Két.." một tiếng, một vị đại tẩu khoảng bốn mươi tuổi đi nhanh đến. Vị đại tẩu này thân cao lớn, vô cùng khỏe mạnh, ngực rầu rĩ, giống như ôm hai quả dưa hấu, mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách.

- Ha ha, Thúy Hoa đến rồi ư?

Diêm Thái Hoa đối với vị đại tẩu này cũng rất quen thuộc, cười chào hỏi.

- Ơ, cô nương này ở đâu vậy, xin đẹp như vậy? Chậc chậc, thật là xin đẹp... Đến, trong phòng quá chật, không khí cũng không lưu thông, mọi người vào trong sân ngồi đi, hạ thưởng, cũng không lạnh...

Vị đại tẩu tên Thúy Hoa này thật ra là tính cách tự nhiên vô tư, giọng nói thô lớn, bật cười ha hả, cũng không đợi chủ nhà có đồng ý hay không, dời cái bàn nhỏ ra ngoài sân.

Diêm Thái Hoa liền cười hướng Tiêu Phàm giải thích nói:

- Tiêu tiên sinh, sư phụ tôi một mình ở nơi này, nhà Thúy Hoa cách đó không xa, bình thường đều là nhờ cô ấy thuận tiện chăm sóc sư phụ tôi. Cô người này là một người rất nhiệt tình, chính là người sống trên núi không hiểu lễ tiết, kính xin Tiêu tiên sinh không lấy làm phiền lòng.

Từ trước đến nay thuật sư "Ngũ tệ tam khuyết phạm kỳ nhất", sư phụ của Diêm Thái Hoa sống một mình, không có con cái, rất là hợp lý. Cũng không biết ông ấy có có con hay không.

Diêm Thái Hoa nhờ Thúy Hoa ở gần chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của sư phụ. Lão nhân gia vừa có người chăm sóc, Thúy Hoa không phải ra ngoài cũng có thể kiếm được tiền, cũng là vẹn toàn đôi bên. Trả trách cái sân này và bên trong căn nhà hầm này đều vô cùng sạch sẽ, trên người lão nhân gia cũng là sạch sẽ.

Thúy Hoa hừng hực, rất nhanh liền có thể triển khai "nói chuyện"ở trong sân rồi.

Đúng là sau giờ ngọ, mặt trời chói chang, tuy là ngọn núi, nhưng cũng không hiển rõ mát mẻ bao nhiêu, ngồi ở trong sân nói chuyện, quả thật thoải mái hơn nhiều so với ngồi ở trong nhà hầm. Diêm Thái Hoa tự mình giúp đỡ sư phụ đi ra, ngồi xuống ở bên cạnh bàn. Thúy Hoa tay chân lanh lẹ mang lên bốn đĩa trà, thả hạt dưa lạc rang vào đó, lại rót cho mỗi vị khách một chén trà nóng, đặt ở trước mặt.

Dưới ánh mặt trời, cẩn thận đánh giá lại một lần nữa, liền phát hiện sắc mặt của lão nhân gia hơi có vẻ xám xịt, tinh thần không phải dồi dào. Xem ra, cho dù lão nhân gia lúc còn trẻ thân thể khỏe mạnh đến mấy, trinh độ thuật pháp cao tới đâu, hàng năm sống tại "nơi thất tuyệt " này, vẫn là ngăn cản không nổi sát khí xâm hại.

Tiêu Phàm đang đánh giá lão nhân gia, lão nhân gia cũng đang quan sát bốn người bọn họ, khẽ vuốt cằm.

- Thái hoa, vật kia đã đưa cho Tiêu tiên sinh xem qua chưa?

- Xem qua rồi.

Lão nhân gia gật gật đầu, nhìn về phía Tiêu Phàm, nói:

- Tiêu tiên sinh, đến từ đông bắc?

Nói một câu tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, đáp:

- Đúng vậy, Diêm đại sư.

- Nói như vậy, Tiêu tiên sinh là truyền nhân Vô Cực?

Diêm đại sư rất tùy ý hỏi han.

Tiêu Phàm hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, trầm giọng nói:

- Diêm đại sư làm sao mà biết được?

Lão nhân gia ha hả cười, thở dốc hai tiếng, rồi mới lên tiếng:

- Vì khẩu quyết và pháp tướng này, Tiêu tiên sinh không quản xa xôi ngàn dặm đi tới nơi sơn thôn hẻo lánh này, phải là truyền nhân của Vô Cực Môn rồi. Khẩu quyết và pháp tướng này tuy rằng bản thân tôi không có tu luyện, nhưng cha tôi từng nói cho tôi biết, đây là vật của Vô Cực Môn. Hiện tại xem ra, thực là như thế này.

Tiêu Phàm yên lặng nhìn lão nhân, chậm rãi nói:

- Diêm đại sư, lệnh tôn đại nhân cùng Vô Cực Môn chúng tôi có kết giao gì sao? Ông ấy làm sao biết khẩu quyết và pháp tướng này là truyền thừa của Vô Cực Môn chúng tôi?

Giọng điệu mặc dù bình thản, trong mắt cũng là phụt ra tinh quang.

Lão nhân gia đối với ánh mắt sắc bén của Tiêu Phàm làm như không thấy, hai mắt mê ly, thở dốc một hơi, nhẹ giọng nói ra:

- Tiêu tiên sinh, luân hồi vãng phục, vạn vật giai hữu định sổ. Truyền thừa Vô cực tuy rằng bác đại tinh thâm, cũng không chắc chắn không người biết được. Xin hỏi Tiêu tiên sinh và Triệu Chỉ Thủy lão tiên sinh xưng hô như thế nào?

Tiêu Phàm vội khom người, nói:

- Chính là Gia sư!

Diêm đại sư lông mày trắng như tuyết thưa thớt hơi hơi giương lên, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc:

- Tiêu tiên sinh là đệ tử thân truyền của Chỉ Thủy tổ sư?

Mang theo một giọng điệu không thể tin.

Thật sự Tiêu Phàm còn quá trẻ, mà Chỉ Thủy tổ sư cũng đã trăm tuổi rồi, ngay cả Diêm đại sư đều tương xưng là "Lão tiên sinh". Hai vị này không ngờ là thầy trò, tuổi tác chênh lệch cũng không tránh khỏi quá lớn chút. Rất khó tưởng tượng, Chỉ Thủy tổ sư tới tám mươi chín mươi tuổi rồi còn có thể thu đồ đệ, tự mình dạy bảo.

Đây cũng thật không phải nói giỡn, đệ tử thân truyền, làm sư phụ không biết phải tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết và tinh lực mới có thể bồi dưỡng đệ tử thành tài, quả thật là một nhiệm vụ trọng đại mà không phải một vị lão nhân trên tám mươi tuổi có thể đảm nhiệm.

Uyển Thiên Thiên cười khúc khích, nói:

- Diêm đại sư, vị trước mắt ngài này chính là chưởng giáo chân nhân đời thứ sáu mươi bốn của Vô Cực Môn!