Sắc trời tối dần.
Tại lầu ba khách sạn Vương triều Đại Đường phòng số 3026, trong phòng khách lóe lên ánh đèn.
Trên bàn trà phòng khách bày một con rùa ngọc, mai màu trắng ngà, mờ ảo sáng bóng dưới ánh đèn dịu dàng, vô cùng ảo diệu. Tiêu Phàm hơi dựa vào sô pha, hai mắt khép hờ dường như đang dưỡng thần.
Ba gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ quay quanh bàn trà, “các cứ một phương”, sáu con mắt xinh đẹp nhấp nháy, nhìn chằm chằm con rùa ngọc.
Ăn xong phở bò, vừa về tới khách sạn, Tiêu Phàm liền đem con rùa ngọc ra nghiên cứu. Ba vị mỹ nữ tắm rửa xong liền gia nhập vào hàng ngũ nghiên cứu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thân hình mềm mại của Uyển Thiên Thiên khẽ đảo, giơ tay nhào nặn vuốt vuốt mắt, rầm rì nói:
- Ai nha, đau mắt quá, mệt chết đi được… con rùa chết tiệt này ẩn dấu bí mật gì à? Cái đồ án này xem lâu liền đầu váng mắt hoa, chịu không nổi a…
Đường Huyên cười khổ một tiếng, cũng dụi dụi con mắt.
Uyển Thiên Thiên nói không sai, chất ngọc con rùa này rất ấm áp, mềm mại dịu dàng, tuy vậy đồ án trên lưng con rùa lại rất mông lung, xem không được rõ ràng, dường như cách một tầng sương khói.
Trong mắt Phong Vãn Nương, đồ án này cũng là một mê cung, đã được viết phỏng lại để đi sâu vào nghiên cứu.
Uyển Thiên Thiên xoa mắt một lúc, sau đó nằm úp trên bàn trà, nhìn cái miệng nhỏ của con rùa ngọc, thở hổn hển:
- Lão rùa đen à, lão rùa đen a, ngươi nói chuyện đi, hoa văn trên lưng ngươi là để làm gì a? Rốt cuộc ngươi có hữu dụng không đây? Đừng lừa gạt chúng ta chứ…
Ngay lúc ấy, Uyển Thiên Thiên chỉ cảm thấu mắt hoa, rùa ngọc liền biến mất không bóng dáng.
- Ai nha, sao lại vậy?
Đợi Uyển Thiên Thiên phục hồi tinh thần, rùa ngọc đã ở trong tay Tiêu Phàm, không biết hắn đã dùng loại “ma pháp” nào.
Vẻ mặt Đường Huyên vùa khiếp sợ vừa kính nể. Cô thấy rất rõ, Tiêu Phàm không phải dùng ma pháp, mà là cách không thủ vật, thuần túy dựa vào lực chống đỡ. Ngọc này tuy không lớn, nhưng vật thể đều là ngọc thạch khắc thành, rất nặng. Bàn tay Tiêu Phàm vừa vươn ra nhấc một cái, rùa ngọc liền bắn tới tay hắn.
Nội công này của hắn thâm hậu cỡ nào đây?
Ngoại trừ nghe đồn cao nhân tuyệt thế có nội công thâm hậu như vậy, trong hiện thực, Đường Huyên quả thật tới giờ mới gặp được người thi triển loại võ công thần kỳ này.
Nhìn bộ dạng Tiêu Phàm cử trong nhược khinh (xử lý việc khó một cách dễ dàng), đây chỉ là tiện tay phát huy, căn bản không có quá nhiều gánh nặng, lực xuất ra cũng dư thừa.
- Mọi người nghỉ ngơi thôi, để tôi thử lại mấy cách khác xem sao.
Tiêu Phàm chậm rãi nói, hai chân một khúc, khoanh chân ngồi xuống sô pha, ha tau chống ở đan điền, đem rùa ngọc đặt trong lòng bàn tay.
Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên ngơ ngác nhìn nhau.
Đôi mi thanh tú của Tân Lâm nhăn lại, nói:
- Anh đã nói bên trong thứ này có ẩn chứa lực che đậy thiên cơ rất mạnh…
Tân Lâm nói còn chưa dứt, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Thời gian Tân Lâm đi theo Tiêu Phàm không hề ngắn, chỉ có cô mới rõ lực thiên cơ che đậy của thuật sư tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng lợi hại, trình độ thuật sư càng cao thâm, đối mặt với lực thiên cơ che đậy càng phải cẩn thẩn.
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Đừng lo, anh thử xem phương pháp phái Hà Lạc đã. Từ từ làm, chỉ cần tình hình không đúng, anh sẽ lập tức dừng. Anh cảm thấy đồ vật này rất quan trọng.
Lời này của Tiêu Phàm cũng không phải là ăn nói bậy bạ. Loại giác quan thứ sáu thần bí này nói không thành tiếng nhưng quả thực tồn tại. Thân là thuật sư lớn, giác quan thứ 6 của Tiêu Phàm phát triển không ngừng. Trên thực tế, thuật bói toán cùng loại giác quan thứ sáu có quan hệ rất sâu.
Buổi tối hôm qua mới vào khách sạn Vương triều Đại Đường, Tiêu Phàm liền gieo một quẻ, theo quẻ tượng cho thấy thì trong hai ngày này sẽ phát sinh một số việc đặc biệt, có lẽ đối với phương hướng sau này của hắn sẽ có ảnh hưởng quan trọng.
- Ừm.
Tân Lâm khẽ vuốt cằm, không có nói thêm, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, nhuyễn kiếm nhỏ cực mỏng lẳng lặng đặt lên bàn trà, lóng lánh hàn quang.
Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên nhìn nhau, cùng im lặng các cứ một phương, bày ra trận thế phòng ngự.
Uyển Thiên Thiên tạm thời không thể sử dụng nội lực, sức chiến đấu cực yếu, nhưng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm trên giang hồ như vậy cũng không phải là không có gì. Nếu thực sự có tình huống bất thường phát sinh, ít nhất cô cũng có thể kịp thời cảnh báo.
Một tiếng khấn rất nhẹ vang lên trong phòng khách.
Bảo quang lưu chuyển trên mặt Tiêu Phàm, theo thời gian chuyển dời, thậm chí toàn thân đều tỏa ra một cỗ mông lung sáng bóng, làm người ta nhìn thấy một cái liền không kìm lòng nổi sinh ra cảm giác thân quen.
Trong phòng khách rất yên tĩnh.
Một cỗ thần niệm lực, chậm rãi bao lại rùa ngọc, từng chút thẩm thấu vào trong.
Miệng Tiêu Phàm niệm chính là “chú ngữ” phái Hà Lạc âm dương phái truyền. Phái Hà Lạc âm dương trước thời nhà Thanh thì bắt đầu suy bại, trong phái có rất nhiều điển tịch thất truyền, nhưng trong “Vô cực thuật tang” vẫn có rất nhiều điển tịch cổ điển được bảo tồn đầy đủ, thậm chí có cả bài tự viết tu luyện tâm đắc của hai vị chưởng giáo tổ sư phái Hà Lạc mấy trăm năm về trước. Cũng không biết tại sao cuốn điển tịch đó lại được phái Vô Cực Môn lấy được. Chú ngữ Tiêu Phàm niệm được xuất từ trong sách của một vị chưởng giáo tổ sư phái Hà Lạc.
Rùa ngọc này cùng tiền bối tông sư của phái Hà Lạc có tương quan. Như vậy lấy thuật pháp phái Hà Lạc thủ chút cũng là điều cần thiết.
Thời gian từng giờ từng giọt trôi qua, bỗng nhiên một bức đồ án hiện ra trong đầu Tiêu Phàm, rất mơ hồ, dường như là một khối vật hình tròn, không ngừng xoay tròn.
Trong lòng Tiêu Phàm vừa động, lập tức tăng niệm lực thẩm thấu.
Cái gọi là thần niệm lực cũng có liên quan tới giác quan thứ 6, người thường xuyên thấu qua minh tưởng phương thức, đều có thể cảm giác được. Tất nhiên loại cảm giác này rất mơ hồ, như có như không. Giống như Tiêu Phàm tu luyện thành công thành một thuật sư lớn, thần niệm lực chính là thực sự tồn tại, vô hình hữu chất, có thể tinh nhạy cảm giác được sự tồn tại của loại sức mạnh này, và có thể khống chế nó.
Bức đồ án kia dần dần hiện lên rõ ràng…
Cùng lúc đó, cách xa nghìn km về thủ đô, trong khu biệt thự Tây Sơn, một tòa biệt thự chiếm một khoảng đất rộng cũng lóe lên ánh đèn. Mấy năm gần đây, ngôi biệt thự này dường như buổi tối không hề tắt đèn. Cũng không biết chủ nhân ngôi biệt thự ấy bận rộn cái gì nữa.
Trong phòng khách biệt thự, có hai gã đàn ông trung niên mặc áo bào trắng, tóc quăn, hốc mắt trũng sâu ngồi đối diện nhau.
Ngồi ở phía tây chính là thủ tọa đại đệ tử Tây Ly giáo, Dung Thiên Tổ Sư, ngồi dưới là Thương thiên Đại Tế Ti Tát Bỉ Nhĩ, ngồi phía đông là ngũ Đại Vu Thánh hạng bốn Tây Ly giáo Huyết thiên Đại Tế Ti Abbas.
Tát Bỉ Nhĩ ngồi ngay ngắn bất động, thần sắc nghiêm nghị.
Abbas bưng tách hồng trà uống một hớp, hạ giọng nói:
- Đại sư huynh, tam sư huynh khi nào thì tới vậy?
- Chắc sẽ tới nhanh thôi, nó nói phải mở cái hội gì đó. Lũ người nước này thích tụ họp thật đấy.
Tát Bỉ Nhĩ nâng cổ tay lông mượt bóng lên liếc đồng hồ đeo tay một cái, thuận miệng đáp, trong giọng nói xen lẫn ý khinh thường.
- Sư phụ vẫn không thể xuất quan sao? Cái tên Tiêu Phàm kia lại không ít lần ra ngoài tản bộ…
Abbas nói xong, chân mày cau lại. Mặc dù chưa nhìn tận mắt Dung Thiên Tổ Sư và Tiêu Phàm giao thủ, nhưng nghe hai vị sư huynh nói qua tình hình, chi tiết có chút khác nhau, tổng thể thì cũng không khác nhau mấy. Dựa theo tình huống lúc đó mà nói, Dung Thiên Tổ Sư là bên công kích, Tiêu Phàm là bên phòng thủ. Hơn nữa đồng thời Nghịch Thiên Cải Mệnh cũng phải bị động phòng thủ. Theo lí thì cứ coi như Tiêu Phàm không bị lọt vào lực thiên địa cắn trả mà chết ngay tại chỗ, nhưng ít nhất trọng thương cũng phải nhiều hơn Dung Thiên Tổ Sư mới đúng.
Nhưng hiện tại Tiêu Phàm dường như đã sớm khỏi, còn Dung Thiên Tổ Sư vẫn đang bế quan.
Như vậy chẳng phải sư phụ bị thương còn nhiều hơn cả Tiêu Phàm sao?
Không lý nào a!
Là Đại Vu Thánh Tây Ly giáo, trình độ thuật pháp của Abbas không thể coi là cao thâm nhưng cũng biết rõ tính hung hiểm của Nghịch Thiên Cải Mệnh. Thuật sư cao minh nếu có chuẩn bị đầy đủ hết, không bị bất cứ ngoại lực quấy nhiễu nào cũng không nhất định có thể toàn thây trở ra.
Tiêu Phàm sao có thể làm được như vậy?
Nếu quả thực là như vậy, chẳng lẽ trình độ pháp thuật của Tiêu Phàm lại hơn cả Dung Thiên Tổ Sư sao?
Abbas tuyệt đối không tin.
Tuy gã không giống đại sư huynh tôn thờ sư phụ
Đó không phải là người nữa, mà chính là thần.
Abbas có chút hơi hồ đồ mất rồi.
Tát Bỉ Nhĩ cười lạnh một tiếng, nói:
- Tứ sư đệ, ngươi hiện tại hoài nghi sư phụ sao?
- Sư đệ không dám.
Abbas giật mình kinh hãi, vội vàng đặt chén trà xuống, thanh âm có phần cung kính, mặc kệ trong lòng Abbas có tin vị đại sư huynh chủ trì giáo vụ này không, nhưng ít nhất trên mặt gã vẫn có sự tôn trộng đối với Tát Bỉ Nhĩ. Nói ra cũng buồn cười, ngũ Đại Vu Thánh Tây Ly giáo-Abbas chịu trách nhiệm là “Võ lực”, ngày bình thường đều là mấy hoạt động giết người, thấy máu là chuyện thường. Nhưng những ngày thường nhật hành sự, Abbas lại rất nhã nhặn, thủ lễ, khác xa Tát Bỉ Nhĩ tính khí táo bạo kia.
Ánh mắt Tát Bỉ Nhĩ hấp háy quét mấy lần trên gương mặt Abbas, lúc này mới khẽ vuốt cằm, thần sắc hòa hoãn trở lại, nói:
- Tứ sư đệ, trong này có điều then chốt, đệ hẳn không hiểu rồi?
- Mời đại sư huyenh chỉ điểm.
Abbas kính cẩn nói, khom người xuống.
Tát Bỉ Nhĩ khoát tay áo, nói:
- Đệ và Tiêu Phàm cũng coi như là đã từng giao thủ, đệ thấy hắn đã khỏi hoàn toàn sao?
Abbas trầm ngâm nói:
- Đệ có đối mặt và giao thủ với hắn, tuy nhiên phân tích từ việc hắn không tiếc vận nội lực chữa thương cho cô gái trộm mộ kia, thương thế của hắn hẳn là đã khỏi rồi.
- Hẳn là đã khỏi sao? ha ha, đệ nói chỉ là thương thế của thân thể hắn thôi.
Abbas kinh sợ nói:
- Đại sư huynh, ý huynh là thương tổn của Tiêu Phàm quá nặng sao?
- Đó là điều tất nhiên. Lúc ấy, sư phụ tuy cùng Tử Vi Tiên Sư Ngô Thạc Xương đấu hai ngày, nguyên khí có chút thương tổn nhưng cuối cùng đã tỉnh lại trấn giáo thần thú thánh linh, đúng lúc Tiêu Phàm bắt đầu công kích. Trong tình huống đó, cho dù hắn có là thiên thần hạ phàm, cũng không có khả năng đảm bảo hắn không bị thương. Sư phụ kết luận rồi, dù hắn không chết nhưng ít nhất cũng bị tụt mất một cảnh giới trở lên. Hiện tại nhìn hắn có vẻ an bình đấy, nhưng đệ cho rằng trình độ pháp thuật của hắn khôi phục nhanh vậy sao? Chúng ta đều là thuật sư, trong lòng ắt hiểu rõ thương tổn đó không dễ dàng khỏi như vậy.
Tát Bỉ Nhĩ lạnh lùng nói, nhe răng cười độc ác một tiếng.
- Có lý, có lý…
Abbas bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu.