Đổng Thiên Lỗi giương mắt nhìn Tiếu Phàm, ánh mắt rất lạnh.

Gã thật sự không hiểu, Tiêu Phàm bỗng nhiên chạy đến gặp gã, rốt cuộc là vì cái gì. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui tóm lại không phải là chuyện tốt. Tuy rằng lần này là do Đổng Thiên Lỗi chủ động đưa mình vào tù, nhưng không có nghĩa là gã sẽ để mặc mọi người làm gì mình cũng được.

Đối với ánh mắt đề phòng của Đổng Thiên Lỗi dường như Tiêu Phàm không nhìn thấy được, ngược lại lại hứng thú đánh giá Đổng Thiên Lỗi. Hắn nhỏ hơn Đổng Thiên Lỗi mười mấy tuối, lại dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống như này khiến Đổng Thiên Lỗi cảm thấy lạ, trên trán không tự chủ được rịn ra mồ hôi, ánh mắt lạnh như băng cũng trở nên có chút lúng túng.

- Đổng tiên sinh, lần này tôi đến là có một vài vấn đề riêng muốn thỉnh giáo ngài.

Ngay lúc Đổng Thiên Lỗi đứng ngồi không yên, thìTiêu Phàm lại mở miệng.

- Chuyện riêng?

Đổng Thiên Lỗi nhất thời ngơ ngác một chút, không hiểu là có chuyện gì cả.

Gã và Tiêu Phàm trước đó chưa từng quen biết, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua, tại sao Tiêu Phàm lại có chuyện riêng muốn hỏi gã?

- Đổng tiên sinh, hai vai của ngài mỗi bên đều có một nốt ruồi đúng không? Còn nữa, ở gáy của ngài cũng có một nốt ruồi đúng không?

Tiêu Phàm không nhanh không chậm hỏi han.

Đổng Thiên Lỗi chấn động, theo bản năng gã nghĩ mình phải đứng lên, nhưng vừa dùng lực thì lập tức bị ghế thẩm vấn giữ lại, đau đến mức nhe răng nhếch miệng. Trong tình huống cấp bách, Đổng lão đại quên rằng mình đang ngồi trên ghế thẩm vấn chứ không phải là ngồi trên ghế salon.

- Tại sao cậu lại biết?

Đổng Thiên Lỗi hoàn toàn không để ý đau đớn, mở to hai mắt nhìn Tiêu Phàm, vẻ mặt kinh sợ.

Cũng khó trách Đổng Thiên Lỗi đột nhiên thất thố, vấn đề này thực sự là “chuyện cá nhân”. Có thể nói đây là là bí mật Đổng Thiên Lỗi cật lực cất dấu, chỉ có người thân mới biết được, không ngờ Tiêu Phàm vừa mở miệng lại nói tọac ra rồi, sao lại không làm gã sợ hãi được chứ?

- Có phải cậu đã từng gặp bà xã của tôi không?

Đổng Thiên Lỗi gần như lập tức nghĩ đến bà xã ông ta. Đương nhiên người biết bí mật này không chỉ có riêng vợ ông ta mà mấy người khác cũng biết. Nhưng vợ ông ta chỉ biết những thứ ở bên ngòai thôi, còn một vài thứ ngay cả vợ ông ta cũng không biết, vậy tại sao Tiêu Phàm lại biết? Tiêu Phàm sẽ không nhàm chán đến mức đi điều tra tình nhân của Đổng Thiên Lỗi chứ?

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu, nói:

- Người biết được những bí mật này của ngài, ngòai những người phụ nữ ở bên cạnh ngài ra chắc là vẫn còn những người khác chứ?

- Những người khác?

Đổng Thiên Lỗi có chút mơ hồ, tuy nhiên ngay sau đó trong mắt gã liền hiện ra vẻ kinh hoàng. Gã nhìn về phía Tiêu Phàm ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Ngòai mấy người phụ nữ của gã ra, quả thật còn có một người biết những đặc điểm này của gã, đó là Diêm đại sư.

Diêm đại sư là người duy nhất chưa từng nhìn gã khỏa thân mà có thể biết được mấy nốt ruồi đấy của gã. Cũng chính từ khi đó, Đổng Thiên Lỗi cũng thay đổi cách nhìn với Diêm đại sư, do lúc đầu gã hòan tòan không tin, cười nhạt, nhưng cuối cùng lại thành kính, tôn thờ.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Nếu như nốt ruồi ràng buộc nặng hơn nốt ruồi mất đầu thì ngài làm như thế này có thể tránh được một kiếp. Nếu nốt ruồi mất đầu nặng hơn nốt ruồi ràng buộc thì sẽ gặp phải tử kiếp không thể hóa giải được. Một kiếp đổi mổ kiếp cũng không được.

Đổng Thiên Lỗi lập tức trợn mắt há hốc mồm, yên lặng nhìn Tiêu Phàm, miệng mở lớn, một chữ cũng không nói nên lời.

Ánh mắt kia, giống như là gặp phải quỷ vậy.

Tiêu Phàm chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi về phía Đổng Thiên Lỗi.

Đổng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn thẳng hắn, thân mình hoảng sợ bất an. Gã bị cố định trên ghế thẩm vấn, chỉ có đầu và nửa người trên là có thể cử động.

- Cậu, có phải cậu được Diêm đại sư phái tới hay không?

Đổng Thiên Lỗi bỗng nhiên thốt ra một câu, trên mặt hiện lên vẻ mong chờ.

Lời Tiêu Phàm vừa nói quả thực giống hệt lời Diêm đại sư từng nói với gã, có thể hắn có quan hệ thân thiết với Diêm đại sư.

Tiêu Phàm lắc đầu, mỉm cười nói:

- Đổng tiên sinh, trên đời này người đóan biết được vận mệnh của ngài không chỉ có mình Diêm đại sư. Tướng số lao ngục và tai ương của ngài rõ ràng như vậy, chỉ cần là người thông hiểu số lí một chút đều có thể nhìn ra được.

- Cậu nói, số mệnh của tôi là chắc chắn sẽ phải ngồi tù, còn có thể gặp họa mất đầu sao?

Đổng Thiên Lỗi vội vàng hỏi.

- Đúng thế

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, cũng không có phủ nhận, hứng thú đánh giá Đổng Thiên Lỗi, chậm rãi đi một vòng xung quanh gã.

Đổng Thiên Lỗi bị hắn nhìn đến mức dựng cả lông tóc lên, trán rịn đầy mồ hôi.

Tiêu Phàm chậm rãi đi tới vị trí đối diện gã, từ trên cao nhìn xuống quan sát Đổng Thiên Lỗi, thản nhiên nói:

- Đổng tiên sinh, xem ra vận may của ngài cũng không tệ lắm.

- Cậu, cậu có ý gì?

- Huyết quang của ngài nói lên điều đó, ngài vốn không thể tránh thóat khỏi một đao kia. Tuy nhiên, xem ra hiện tại tượng số lao ngục của ngài đã đè lên huyết quang. Chỉ cần ngồi ở đây mấy năm vẫn có hy vọng ra ngòai được. Sau này an phận thủ thường mà sống cũng không phải là không thể bảo vệ được cái đầu, bảo dưỡng tuổi thọ. Vì thế tôi mới nói vận may không tệ, gặp được cao thủ rồi.

Tiêu Phàm nói không vội vàng không hấp tấp.

Đổng Thiên Lỗi miệng há lớn, không biết nên nói cái gì cho phải.

Bây giờ gã tin rằng Tiêu Phàm không phải do Diêm đại sư phái đến, nhưng cũng chính vì thế mà trong lòng gã càng thấy sợ hãi. Không ngờ rằng Tiêu Phàm cũng là một vị đại sư, mặt khác cũng không kém Diêm đại sư. Nhưng nhìn qua, có vẻ như Tiêu Phàm đến không phải là để giúp gã.

- Đổng tiên sinh, tôi muốn biết ngài và vị thầy tướng kia tại sao lại quen biết nhau? Tôi có hứng thú nghe mối quan hệ giữa hai người, ngài nói qua cho tôi đi.

Tiêu Phàm đứng ở trước mặt Đổng Thiên Lỗi, hai tay ôm ngực, hỏi, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước nhưng lại mang theo ngữ khí khiến người khác không thể chống lại được.

- Tiêu tiên sinh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?

Đổng Thiên Lỗi khó khan mở miệng, lòng đầy ngờ vực hỏi.

- Ý của tôi rất rõ ràng, tôi muốn biết một chút về vị thầy tướng kia. Đổng tiên sinh, hy vọng ngài sẽ nói thật với tôi, không giấu diếm gì cả. Kiếp này của ngài đổi lấy kiếp khác, người khác cũng vì ngài mà phá giải, tôi cũng có thể giúp ngài sửa đổi.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, dường như mọi việc đều là chuyện đương nhiên.

Đổng Thiên Lỗi không kìm nổi cười khổ.

Gã biết rằng Tiêu Phàm không hề đe dọa, dựa vào năng lực của Tiêu Phàm, đến Phó Giám đốc sở Trịnh cũng phải nghe lời hắn. Nếu thực sự muốn giết Đổng Thiên Lỗi, thì chỉ cần một câu nói thôi chứ không cần nói đến vị “đại sư” như Tiêu Phàm.

- Được, Tiêu tiên sinh, thực ra việc này cũng không có gì cơ mật cả.

Đổng Thiên Lỗi lập tức quyết định, bắt đầu kể lại quá trình quen biết của gã và Diêm đại sư. Tất nhiên là chỉ nói qua thôi. Có thể thấy được là Tiêu Phàm khá hài lòng với việc miêu tả của Đổng Thiên Lỗi nên rất ít ngắt lời gã, cũng ít đặt câu hỏi. Đổng Thiên Lỗi vốn tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, năng lực tổ chức ngôn ngữ khá mạnh.

- Như này đi, tôi nghĩ ra một chủ ý, đắc tội với Tiêu tiên sinh và Phương tiểu thư thật sự là có lỗi, thật có lỗi…

Khoảng nửa giờ qua đi, Đổng Thiên Lỗi tường thuật lại một cách cơ bản, mắt nhìn Tiêu Phàm, chân thành nói.

- Mấy người lão Thường cũng là do Diêm đại sư kêu ngài xử lý sao?

- Đúng thế, Tiêu tiên sinh, Diêm Đại Sư nói mấy người đó sát khí quá nặng, là mối họa lớn, tôi xử lý bọn họ coi như là vì dân trừ hại hoặc dù ít dù nhiều cũng có thể triệt tiêu một vài tội nghiệt mà mình phạm phải…

Đổng Thiên Lỗi vừa nói vừa quan sát sắc mặt Tiêu Phàm, trong lòng vô cùng không yên, ngay cả trong lòng gã cũng thấy lời nói của mình có chút cả vú lấp miệng em. Mấy người lão Thường chính là thuộc hạ của gã, nói như vây lại có phần hơi mâu thuẫn rồi. Nhưng đây cũng là lời chỉ bảo của Diêm đại sư, gã không hề nói dối.

Tiêu phàm không cười ngược lại thần sắc lại khá nghiêm trọng, hắn gật đầu nói:

- Nói như thế cũng có đạo lý. Lão Thường và người của gã làm rất nhiều việc ác, xử lý hết bọn họ quả thật là vì dân trừ hại, chuyện này không phải là làm chuyện xấu.

Đổng Thiên Lỗi vội vàng nói:

- Tiêu tiên sinh yên tâm, tôi đã nộp danh sách rồi, đảm bảo không có ai chạy thóat được.

- Như vậy cũng tốt, Đổng Tiên Sinh, ngài cho tôi xem pháp khí mà Diêm đại sư tặng cho ngài đi.

- Việc này…

Đổng Thiên Lỗi lập tức lại do dự.

Tiêu Phàm khoát tay áo, nói:

- Ngài yên tâm, tôi chỉ nhìn chứ không lấy đi đâu.

Đổng Thiên Lỗi ngầm cười khổ. Trong tình huống này, cho dù là Tiêu Phàm muốn cưỡng ép lấy đi tiểu hồ lô bằng ngọc kia đi chẳng lẽ gã có thể ngăn cản được sao?

Dưới ánh đèn sáng trưng ở phòng thẩm vấn, hồ lô bằng ngọc phát ra ánh sáng dịu nhẹ, trạm khắc tương đối tinh tế. Tiêu Phàm khẽ vuốt trong tay, sắc mặt bình tĩnh, không thể nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì. Sau một lát, Tiêu Phàm đem ngọc hồ lô trả lại cho Đổng Thiên Lỗi.

Đổng Thiên Lỗi không khỏi thở phào một hơi.

- Đổng tiên sinh, ngọc hồ lô này có thể tránh được tai ương huyết quang, lúc nào ngài cũng phải đeo bên mình, ngài hiểu chứ?

Tiêu Phàm dặn dò một câu, hắn không hề có ý định can thiệp vào “vận trình” của Đổng Thiên Lỗi. Chuyện đã rồi, cũng không nên đắc tội với người đồng hành.

- Được, tôi nhớ kỹ rồi, cảm ơn Tiêu tiên sinh.

Đổng Thiên Lỗi liên tục gật đầu, liên tiếp nói.

Tiêu Phàm hơi hơi vuốt cằm, không hề dừng lại, cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn.

Buối sáng ngày kế tiếp, ở trong ngõ cách trạm xe lửa thành phố Thiết Môn không xa xuất hiện hai người quần áo chỉnh tề, cử chỉ nhã nhặn, nam thì đẹp trai, phong độ, nữ thì xinh đẹp. Hai người thu hút không ít ánh nhìn, thậm chí còn có chàng trai hướng về phía họ húyt sáo.

Đường Huyên cười trừ, cùng Tiêu Phàm đi vào ngõ sâu.

Tiêu Phàm nói phải đến đây thăm một vị thầy tướng.

Tuy nhiên, lần này Tiêu Phàm đã tính sai, Diêm đại sư không có ở nhà.

Không phải là tạm thời ra ngòai, mà là chuyển nhà rồi.

Đây là một ngôi nhà với kiến trúc rất cổ, tuổi thọ chắc cũng khoảng mười mấy hai mươi năm rồi. Họ chậm rãi đi vào phòng khách và phòng ngủ trống không. Trên mặt Tiêu Phàm lộ vẻ buồn bã.

- Tiêu Phàm, hay là chúng ta hỏi thăm hàng xóm xem sao?

Đường Huyên ở một bên ôn nhu nói.

Tiêu Phàm khoát tay áo, nói:

- Không cần, ông ta cố ý không muốn gặp tôi. Mọi sự đều là do duyên số, không thể miễn cưỡng.

Đường Huyên gật gật đầu, trong lòng âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ vị Diêm đại sư này lại có mối quan hệ với Tiêu Phàm?